Hai người đàn ông trước cái nhìn của Lăng Vân và Đoan Mộc Dao ôm người của mình vào Lăng gia đi thẳng về phòng của mình.
Lăng Vân nhìn Đoan Mộc Dao phát hiện đối phương cũng đan nhìn mình ngơ ngát.
Có cảm giác bản thân là một người dư thừa, có cảm giác bản thân là một cái bóng đèn.
Đoan Mộc Hạo Huyền ôm Lăng Kì Huyên về phòng mình cô lập tức chạy vào nhà tắm.
Em có sao không? Nếu không chúng ta đến bệnh viện nhé. Đoan Mộc Hạo Huyền thấy cô lâu rồi không bước ra hắn gõ vữa hỏi.
...
Tiểu Huyên... Tiểu Huyên. Em không trả lời thì anh sẽ xông vào đó.
.... Muốn cô làm sao nói đây, chả lẻ toẹt ra là quần áo cô cô đến cái kia hơn nữa quần cũng bẩn rồi trước mặt người thương.
Anh đếm đến năm nếu em không bước ra anh sẽ xông vào ... 1....2...3....4....
Em... Bà dì của em đến rồi anh.... Lăng Kì Huyên ấp úng nói vọng ra.
Bà dì?.
Chính là cái kia... Đến tháng. Nói xong Lăng Kì Huyên bỏ bừng cả mặt.
.... Đoan Mộc Hạo Huyền cứng đờ cả người. Đây là cái việc chảy máu xảy ra hàng tháng của phụ nữ sao.
Rất nhanh hắn đã phát ứng lại được. Chính là phải cần cái thứ đó sao.
Hắn liền đi qua phòng của Lăng Kì Huyên lục tiền cái 'thứ đó' rồi lấy thêm cho cô một bộ quần áo 'trong' và ngoài.
Lăng Kì Huyên nhận được quần áo từ hắn mà kinh ngạc a. Sao anh ấy lại chu đáo như thế chứ.
Lăng Kì Huyên tắm xong đi ra, thấy Đoan Mộc Hạo Huyền mắt mang ý cười nhìn mình mặt lại nổi lên hai rặng mây hồng.
Khụ, lúc nãy cảm ơn anh
Vì sao lúc trưa lại không chờ anh, không hỏi anh?
Vốn Lăng Kì Huyên cũng không định nhắc lại chuyện lúc đó, bây giờ hắn lại chủ động khơi lên liền bực bội cả khuôn mặt cô đều xụp xuống u oán nhìn hắn.
Còn cần em hỏi sao, anh có thể tự mình nói với em mà. Lăng Kì Huyên nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Hạo Huyền.
Em tin anh không?. Hắn mỉm cười nhìn cô gái đang trừng mắt nhìn mình, thật may mắn hắn không nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt cô.
Không tin anh thì tin ai chứ, không lẽ tin người phụ nữ đó sao?.
Cô ta thật sự là tình nhân của anh nhưng chính là trước khi anh gặp em. Sau khi gặp em anh như một người lữ khách đã tìm được nơi dừng chân cuối. Anh chỉ cần em thôi.
Lăng Kì Huyên nghe hắn nói đến ấm áp một trận, mặt kệ bụng còn đau cô nhào vào lòng hắn nắm cổ áo hắn lay lắt.
Đoan Mộc Hạo Huyền anh nghe rõ cho em, Lăng Kì Huyên em đã nhận định anh rồi anh trốn không thoát đâu. Em mặc kệ trước đây anh có bao nhiêu tình nhân, có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài. Em chỉ biết bây giờ em là người phụ nữ cuối cùng của anh. Anh là của em, cho nên anh không được đến gần, thân mật với bất kì người phụ nữ nào khác vì em sẽ ghen tị. Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa thì nhất định phải nói trước cho em biết nhé.
Đoan Mộc Hạo Huyền ngây nhẫn cả người hắn không ngờ cô cũng muốn độc chiếm hắn, muốn hắn là của một mình cô. Hắn biết trong lòng cô có hắn hơn nữa còn rất quang trọng.
Đoan Mộc Hạo Huyền ôn nhu vuốt ve khuôn mặt vì đau bụng mà có chút tái nhợt của cô mỉm cười nói:
Sẽ không có ngày đó đâu. Nếu như bằng lời nói không đủ thuyết phục thì chúng ta làm bằng chứng xác thực nhé
Bằng chứng xác thực? Ví dụ như.... Lăng Kì Huyên có chút nghi hoặc.
Giấy đăng kí kết hôn chẳng hạn, ví dụ như một đứa trẻ mang dòng máu của chúng ta chẳng hạn
Em có thể xem đây là một lời cầu hôn hay không?
Có thể
Anh thật là không lãng mạn gì hết. Không nhẫn, không hoa, không có nến mà cũng muốn cầu hôn em. Miệng thì nói thế nhưng nếu bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng và âm thanh trái tim đập như trông bỏi thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
Đã nghiện lại còn ngại.
Nhưng mà nể tình anh thành ý như thế em sẽ suy xét chấp nhận 50% còn lại thì khi nào có nhẫn coa hoa thì chấp nhận nốt 50% còn lại. Lăng Kì Huyên sao khi thẹn thùng liền nhanh như chớp nói. Cô sợ nếu không nói có lẽ người này sẽ thốt ra lời thiếu phong tình gì đóa như lần trước.
50% không đủ để đảm bảo, anh muốn đóng dấu tạm thời.
Nói xong Đoan Mộc Hạo Huyền liền hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Lăng Kì Huyên. Không phải là nhẹ nhàng ôn nhu như lúc trước mà là mãnh liệt xâm chiếm như muốn nuốt trọn hết thảy của Lăng Kì Huyên, hắn muốn hòa tan cô vào trong thân thể mình để cô vĩnh viễn là của hắn.
Nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt sẽ còn tiếp tục kéo dài nếu nữ Lăng Kì Huyên không chủ động tách ra trước.
Lăng Kì Huyên khóc không ra nước mắt, đang lãng mạn ngọt ngào là thế vậy mà bụng lại quặn đau một trận. Cô buộc phải tách ra.
Chỉ có thể trách bà dì ghẻ không hiểu phong tình.
Lăng Vân nhìn Đoan Mộc Dao phát hiện đối phương cũng đan nhìn mình ngơ ngát.
Có cảm giác bản thân là một người dư thừa, có cảm giác bản thân là một cái bóng đèn.
Đoan Mộc Hạo Huyền ôm Lăng Kì Huyên về phòng mình cô lập tức chạy vào nhà tắm.
Em có sao không? Nếu không chúng ta đến bệnh viện nhé. Đoan Mộc Hạo Huyền thấy cô lâu rồi không bước ra hắn gõ vữa hỏi.
...
Tiểu Huyên... Tiểu Huyên. Em không trả lời thì anh sẽ xông vào đó.
.... Muốn cô làm sao nói đây, chả lẻ toẹt ra là quần áo cô cô đến cái kia hơn nữa quần cũng bẩn rồi trước mặt người thương.
Anh đếm đến năm nếu em không bước ra anh sẽ xông vào ... 1....2...3....4....
Em... Bà dì của em đến rồi anh.... Lăng Kì Huyên ấp úng nói vọng ra.
Bà dì?.
Chính là cái kia... Đến tháng. Nói xong Lăng Kì Huyên bỏ bừng cả mặt.
.... Đoan Mộc Hạo Huyền cứng đờ cả người. Đây là cái việc chảy máu xảy ra hàng tháng của phụ nữ sao.
Rất nhanh hắn đã phát ứng lại được. Chính là phải cần cái thứ đó sao.
Hắn liền đi qua phòng của Lăng Kì Huyên lục tiền cái 'thứ đó' rồi lấy thêm cho cô một bộ quần áo 'trong' và ngoài.
Lăng Kì Huyên nhận được quần áo từ hắn mà kinh ngạc a. Sao anh ấy lại chu đáo như thế chứ.
Lăng Kì Huyên tắm xong đi ra, thấy Đoan Mộc Hạo Huyền mắt mang ý cười nhìn mình mặt lại nổi lên hai rặng mây hồng.
Khụ, lúc nãy cảm ơn anh
Vì sao lúc trưa lại không chờ anh, không hỏi anh?
Vốn Lăng Kì Huyên cũng không định nhắc lại chuyện lúc đó, bây giờ hắn lại chủ động khơi lên liền bực bội cả khuôn mặt cô đều xụp xuống u oán nhìn hắn.
Còn cần em hỏi sao, anh có thể tự mình nói với em mà. Lăng Kì Huyên nhìn thẳng vào mắt Đoan Mộc Hạo Huyền.
Em tin anh không?. Hắn mỉm cười nhìn cô gái đang trừng mắt nhìn mình, thật may mắn hắn không nhìn thấy sự hoài nghi trong mắt cô.
Không tin anh thì tin ai chứ, không lẽ tin người phụ nữ đó sao?.
Cô ta thật sự là tình nhân của anh nhưng chính là trước khi anh gặp em. Sau khi gặp em anh như một người lữ khách đã tìm được nơi dừng chân cuối. Anh chỉ cần em thôi.
Lăng Kì Huyên nghe hắn nói đến ấm áp một trận, mặt kệ bụng còn đau cô nhào vào lòng hắn nắm cổ áo hắn lay lắt.
Đoan Mộc Hạo Huyền anh nghe rõ cho em, Lăng Kì Huyên em đã nhận định anh rồi anh trốn không thoát đâu. Em mặc kệ trước đây anh có bao nhiêu tình nhân, có bao nhiêu phụ nữ ở bên ngoài. Em chỉ biết bây giờ em là người phụ nữ cuối cùng của anh. Anh là của em, cho nên anh không được đến gần, thân mật với bất kì người phụ nữ nào khác vì em sẽ ghen tị. Nếu một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa thì nhất định phải nói trước cho em biết nhé.
Đoan Mộc Hạo Huyền ngây nhẫn cả người hắn không ngờ cô cũng muốn độc chiếm hắn, muốn hắn là của một mình cô. Hắn biết trong lòng cô có hắn hơn nữa còn rất quang trọng.
Đoan Mộc Hạo Huyền ôn nhu vuốt ve khuôn mặt vì đau bụng mà có chút tái nhợt của cô mỉm cười nói:
Sẽ không có ngày đó đâu. Nếu như bằng lời nói không đủ thuyết phục thì chúng ta làm bằng chứng xác thực nhé
Bằng chứng xác thực? Ví dụ như.... Lăng Kì Huyên có chút nghi hoặc.
Giấy đăng kí kết hôn chẳng hạn, ví dụ như một đứa trẻ mang dòng máu của chúng ta chẳng hạn
Em có thể xem đây là một lời cầu hôn hay không?
Có thể
Anh thật là không lãng mạn gì hết. Không nhẫn, không hoa, không có nến mà cũng muốn cầu hôn em. Miệng thì nói thế nhưng nếu bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng và âm thanh trái tim đập như trông bỏi thì có lẽ sẽ thuyết phục hơn.
Đã nghiện lại còn ngại.
Nhưng mà nể tình anh thành ý như thế em sẽ suy xét chấp nhận 50% còn lại thì khi nào có nhẫn coa hoa thì chấp nhận nốt 50% còn lại. Lăng Kì Huyên sao khi thẹn thùng liền nhanh như chớp nói. Cô sợ nếu không nói có lẽ người này sẽ thốt ra lời thiếu phong tình gì đóa như lần trước.
50% không đủ để đảm bảo, anh muốn đóng dấu tạm thời.
Nói xong Đoan Mộc Hạo Huyền liền hôn lên đôi môi nhợt nhạt của Lăng Kì Huyên. Không phải là nhẹ nhàng ôn nhu như lúc trước mà là mãnh liệt xâm chiếm như muốn nuốt trọn hết thảy của Lăng Kì Huyên, hắn muốn hòa tan cô vào trong thân thể mình để cô vĩnh viễn là của hắn.
Nụ hôn nóng bỏng mãnh liệt sẽ còn tiếp tục kéo dài nếu nữ Lăng Kì Huyên không chủ động tách ra trước.
Lăng Kì Huyên khóc không ra nước mắt, đang lãng mạn ngọt ngào là thế vậy mà bụng lại quặn đau một trận. Cô buộc phải tách ra.
Chỉ có thể trách bà dì ghẻ không hiểu phong tình.
/40
|