Về ý nghĩa của 1111 đóa hoa hồng ấy Đoan Mộc Hạo Huyền không nói cho Lăng Kì Huyên biết, cô biết được thông qua Lăng Vân.
Dựa theo tính cách khô khan không có tế bào lãng mạn của Đoan Mộc Hạo Huyền thì hắn sẽ không bao giờ làm ra được cái chuyện cầu hôn lãng mạn như vậy.
Quả thế hỏi Lăng Vân một hồi liền biết đó là chủ ý của Đoan Mộc Dao và em gái của cô.
Cầu hôn cũng đã cầu rồi, đánh dấu chủ quyền cũng đã làm một nữa Đoan Mộc Hạo Huyền nhanh chóng thông báo cho ông nội hắn quyết định sau khi Lăng Vân thi xong sẽ quay về nhà chính Đoan Mộc gia tổ chức lễ đính hôn.
Thời gian đến kì thi của Lăng Vân còn một tháng, cô bé cũng tập trung cao độ bổ xung kiến thức cho mình thật đẩy đủ để bước vào 'chiến trường' không máu đấu với vạn người trong thành phố.
Trường Lăng Vân muốn thi vào Đại học nghệ thuật quốc gia, một ngôi trường chuyên đào tạo ra ra nghệ sĩ, nghệ thuật gia. Nghe nói ngôi trường này trước đây là chi một chi nhánh của Nhạc thị, cách đây một tháng đã đổi chủ.
Người thu mua ngôi trường này cũng bây giờ cũng là hiệu trưởng của trường, người đó cũng vừa vặn họ Nhạc, hơn nữa người này còn là người coi như có quen biết với Lăng Kì Huyên, Nhạc An Thần.
Mà Nhạc An Thần này lại vừa vặn là thần tượng của Lăng Vân. Vừa nghe thần tượng sẽ làm hiệu trưởng Lăng Vân càng thêm khác vọng có thể theo học ngồi trường đó.
Về điều này Lăng Kì Huyên chỉ có thể thở dài, chỉ có thể trách em gái mình thần tượng ai không thần tượng lại đi thần tượng người phụ nữ Nhạc An Thần biến thái đó chứ.
Trước một ngày Lăng Vân thi, Lăng gia.
Tiểu Vân, đến muốn quà gì anh tặng em. Lăng Tuấn háo hức hỏi.
Anh à, em vẫn chưa thi đậu mà. Lăng Vân cười hì hì đáp.
Tiểu Vân à đến đây ăn chè đậu nào sẽ mấy mắn hơn đấy. Lăng Kì Huyên bưng bát chè đậu đến trước mặt Lăng Vân.
Lăng Vân vỡ khóc vỡ cười nhìn hai anh chị xum xoe quanh mình, thật hết cách cô bé đành nhận bát chè ăn cho chị yên tâm.
Anh em Đoan Mộc gia nhìn chằm chú anh em Lăng gia đi qua đi lại vạch ra con đường tương lai cho Lăng Vân. Anh em Lăng gia tỏ vẻ mặc kệ, nhà tôi có đứa trẻ đi thi đại học thì phải chuẩn bị kĩ càng chứ nhà mấy người không có nên gang tỵ phải không?.
Cũng không biết có phải do bát chè đậu của Lăng Kì Huyên hay không, Lăng Vân Thi vô cùng tốt còn về vấn đề có đậu hay không thì nói sau vậy.
Sau khi Lăng Vân thi xong Đoan Mộc Hạo Huyền đóng gói em gái cùng một nhà Lăng gia cùng nhau trở về trụ sở chính của Đoan Mộc gia chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn.
Đoan Mộc lão gia tử nhìn Lăng Kì Huyên chằm chằm ánh mắt không thân thiện mấy. Không bàn về xuất thân gia thế, chỉ xét về tiếng của người phụ nữ này thôi đã vô cùng thối rồi còn muốn đặt chân vào Đoan Mộc gia, mơ mộng.
Ai biết được sau khi lấy về cô ta có vì đàn ông khác mà gây bất lợi với Đoan Mộc gia hay không, nghe cháu gái nói người phụ nữ này bây giờ vẫn chưa biết Đoan Mộc gia gốc gác là gì, lúc trước cô ta còn dây dưa Nam Cung Hạo Thần, ai biết cô ta coa vì hắn mà cắn ngược Đoan Mộc gia hay không.
Tâm tư phụ nữ là khó dò nhất.
Lăng Kì Huyên bị Đoan Mộc lão gia tử nhìn đến không được tự nhiên, cô xoay sờ sờ mặt mình nhìn Đoan Mộc Hạo Huyền ý hỏi trên mặt mình có dính gì sao, sao lại bị nhìn chằm chằm như vậy.
Đoan Mộc Dao ngồi bên cạnh Đoan Mộc lão gia dùng biểu cảm vui vẻ khi người khác gặp họa nhìn Lăng Kì Huyên.
Ông nội trước hết cháu muốn tổ chức lễ đính hôn với Tiểu Huyên, sau đó sẽ kết hôn với cô ấy. Đoan Mộc Hạo Huyền lê tiếng phá vỡ không khí im lặng quỷ dị. Ngữ khí không có một chút nào là thương lượng mà là thông báo.
Đoan Mộc lão gia hừ lạnh một tiếng bỏ quan Đoan Mộc Hạo Huyền mà híp mắt nhìn Lăng Kì Huyên.
Cô gái trẻ, cô muốn bước chân vào Đoan Mộc gia vì Hạo Huyền hay là vì chiếc ghế chủ mẫu Đoan Mộc gia đây?. Đoan Mộc lão gia âm dương quái khí nói với Lăng Kì Huyên.
Lăng Kì Nguyên có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, cô mỉm cười hướng Đoan Mộc lão gia nói:
Đoan Mộc lão gia thật ra cháu rất lười, thế nên sẽ không quan tâm mấy chuyện vặt vảnh như gia thế Đoan Mộc gia thế nào, địa vị cao bao nhiêu, cũng không có tìm hiểu chiếc ghế chủ mẫu Đoan Mộc gia gì gì đó sẽ có lợi ít gì cho cháu.
Xét theo tình hình bây giờ thì cháu có học thức có nghề nghiệp ổn định, gia đình dư ăn dư ở nên không nhất thiết phải dựa vào Đoan Mộc gia. Quang trọng nhất là mối quan hệ của cháu và A Huyền là tôi tình anh nguyện cũng đã ở chung một thời gian nên nhân phẩm của cháu thế nào anh ấy hẳn là người hiểu rõ nhất.
Nét tươi tắn trên khuôn mặt Lăng Kì Huyên chưa bao giờ vơi đi, cô điềm đạm uống cốc trà, nhìn thẳng vào Đoan Mộc lão gia. Ánh mắt cô trong suốt như gương làm ông cảm thấy mình không hề nhìn thấu được cô gái trẻ trước mặt.
Cô gái này cũng có chút bản lĩnh a nhưng mà chỉ như vậy mà muốn làm chủ mẫu Đoan Mộc gia thì chưa đủ.
Vậy dùng thực lực để chứng minh đi. Xem cô có bản lĩnh đứng bên cạnh cháu ta hay không.
Dựa theo tính cách khô khan không có tế bào lãng mạn của Đoan Mộc Hạo Huyền thì hắn sẽ không bao giờ làm ra được cái chuyện cầu hôn lãng mạn như vậy.
Quả thế hỏi Lăng Vân một hồi liền biết đó là chủ ý của Đoan Mộc Dao và em gái của cô.
Cầu hôn cũng đã cầu rồi, đánh dấu chủ quyền cũng đã làm một nữa Đoan Mộc Hạo Huyền nhanh chóng thông báo cho ông nội hắn quyết định sau khi Lăng Vân thi xong sẽ quay về nhà chính Đoan Mộc gia tổ chức lễ đính hôn.
Thời gian đến kì thi của Lăng Vân còn một tháng, cô bé cũng tập trung cao độ bổ xung kiến thức cho mình thật đẩy đủ để bước vào 'chiến trường' không máu đấu với vạn người trong thành phố.
Trường Lăng Vân muốn thi vào Đại học nghệ thuật quốc gia, một ngôi trường chuyên đào tạo ra ra nghệ sĩ, nghệ thuật gia. Nghe nói ngôi trường này trước đây là chi một chi nhánh của Nhạc thị, cách đây một tháng đã đổi chủ.
Người thu mua ngôi trường này cũng bây giờ cũng là hiệu trưởng của trường, người đó cũng vừa vặn họ Nhạc, hơn nữa người này còn là người coi như có quen biết với Lăng Kì Huyên, Nhạc An Thần.
Mà Nhạc An Thần này lại vừa vặn là thần tượng của Lăng Vân. Vừa nghe thần tượng sẽ làm hiệu trưởng Lăng Vân càng thêm khác vọng có thể theo học ngồi trường đó.
Về điều này Lăng Kì Huyên chỉ có thể thở dài, chỉ có thể trách em gái mình thần tượng ai không thần tượng lại đi thần tượng người phụ nữ Nhạc An Thần biến thái đó chứ.
Trước một ngày Lăng Vân thi, Lăng gia.
Tiểu Vân, đến muốn quà gì anh tặng em. Lăng Tuấn háo hức hỏi.
Anh à, em vẫn chưa thi đậu mà. Lăng Vân cười hì hì đáp.
Tiểu Vân à đến đây ăn chè đậu nào sẽ mấy mắn hơn đấy. Lăng Kì Huyên bưng bát chè đậu đến trước mặt Lăng Vân.
Lăng Vân vỡ khóc vỡ cười nhìn hai anh chị xum xoe quanh mình, thật hết cách cô bé đành nhận bát chè ăn cho chị yên tâm.
Anh em Đoan Mộc gia nhìn chằm chú anh em Lăng gia đi qua đi lại vạch ra con đường tương lai cho Lăng Vân. Anh em Lăng gia tỏ vẻ mặc kệ, nhà tôi có đứa trẻ đi thi đại học thì phải chuẩn bị kĩ càng chứ nhà mấy người không có nên gang tỵ phải không?.
Cũng không biết có phải do bát chè đậu của Lăng Kì Huyên hay không, Lăng Vân Thi vô cùng tốt còn về vấn đề có đậu hay không thì nói sau vậy.
Sau khi Lăng Vân thi xong Đoan Mộc Hạo Huyền đóng gói em gái cùng một nhà Lăng gia cùng nhau trở về trụ sở chính của Đoan Mộc gia chuẩn bị tổ chức lễ đính hôn.
Đoan Mộc lão gia tử nhìn Lăng Kì Huyên chằm chằm ánh mắt không thân thiện mấy. Không bàn về xuất thân gia thế, chỉ xét về tiếng của người phụ nữ này thôi đã vô cùng thối rồi còn muốn đặt chân vào Đoan Mộc gia, mơ mộng.
Ai biết được sau khi lấy về cô ta có vì đàn ông khác mà gây bất lợi với Đoan Mộc gia hay không, nghe cháu gái nói người phụ nữ này bây giờ vẫn chưa biết Đoan Mộc gia gốc gác là gì, lúc trước cô ta còn dây dưa Nam Cung Hạo Thần, ai biết cô ta coa vì hắn mà cắn ngược Đoan Mộc gia hay không.
Tâm tư phụ nữ là khó dò nhất.
Lăng Kì Huyên bị Đoan Mộc lão gia tử nhìn đến không được tự nhiên, cô xoay sờ sờ mặt mình nhìn Đoan Mộc Hạo Huyền ý hỏi trên mặt mình có dính gì sao, sao lại bị nhìn chằm chằm như vậy.
Đoan Mộc Dao ngồi bên cạnh Đoan Mộc lão gia dùng biểu cảm vui vẻ khi người khác gặp họa nhìn Lăng Kì Huyên.
Ông nội trước hết cháu muốn tổ chức lễ đính hôn với Tiểu Huyên, sau đó sẽ kết hôn với cô ấy. Đoan Mộc Hạo Huyền lê tiếng phá vỡ không khí im lặng quỷ dị. Ngữ khí không có một chút nào là thương lượng mà là thông báo.
Đoan Mộc lão gia hừ lạnh một tiếng bỏ quan Đoan Mộc Hạo Huyền mà híp mắt nhìn Lăng Kì Huyên.
Cô gái trẻ, cô muốn bước chân vào Đoan Mộc gia vì Hạo Huyền hay là vì chiếc ghế chủ mẫu Đoan Mộc gia đây?. Đoan Mộc lão gia âm dương quái khí nói với Lăng Kì Huyên.
Lăng Kì Nguyên có chút kinh ngạc nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, cô mỉm cười hướng Đoan Mộc lão gia nói:
Đoan Mộc lão gia thật ra cháu rất lười, thế nên sẽ không quan tâm mấy chuyện vặt vảnh như gia thế Đoan Mộc gia thế nào, địa vị cao bao nhiêu, cũng không có tìm hiểu chiếc ghế chủ mẫu Đoan Mộc gia gì gì đó sẽ có lợi ít gì cho cháu.
Xét theo tình hình bây giờ thì cháu có học thức có nghề nghiệp ổn định, gia đình dư ăn dư ở nên không nhất thiết phải dựa vào Đoan Mộc gia. Quang trọng nhất là mối quan hệ của cháu và A Huyền là tôi tình anh nguyện cũng đã ở chung một thời gian nên nhân phẩm của cháu thế nào anh ấy hẳn là người hiểu rõ nhất.
Nét tươi tắn trên khuôn mặt Lăng Kì Huyên chưa bao giờ vơi đi, cô điềm đạm uống cốc trà, nhìn thẳng vào Đoan Mộc lão gia. Ánh mắt cô trong suốt như gương làm ông cảm thấy mình không hề nhìn thấu được cô gái trẻ trước mặt.
Cô gái này cũng có chút bản lĩnh a nhưng mà chỉ như vậy mà muốn làm chủ mẫu Đoan Mộc gia thì chưa đủ.
Vậy dùng thực lực để chứng minh đi. Xem cô có bản lĩnh đứng bên cạnh cháu ta hay không.
/40
|