Đoàn Mộc Hạo Huyền từ xa mặt tối sầm nhìn hài người phụ nữ đang dựa sát vào nhau thì thầm to nhỏ.
Người phụ nữ đó!?! Sao cô ta cũng sẽ đến những nơi như rạp chiếu phim sao!?!.
Đoàn Mộc Hạo HUyền bước nhanh đến chỗ hài người phụ nữ. Nhạc Ăn Thần như cảm nhận được khí lạnh từ người nào đó liền vội vả tách ra. Đoàn Mộc Hạo Huyền dùng ánh mắt rét lạnh nhìn Nhạc An Thần. Ánh mắt đó làm Lắng Kì Huyện ở một bên nhìn cũng phải nổi da gà vậy mà Nhạc An Thần lại như không có gì cười như không cười nhìn lại hắn. Lăng Kì không thể không bội phục Nhạc An Thần có thể bình tĩnh mà đối diện với ánh mắt như thế.
Nhạc An Thần như có như không quét mắt nhìn hài người trước mặt, sau đó lại dùng ánh mắt như muốn nói 'tôi hiểu rồi' nhìn Lắng Kì Huyên.
Nhạc An Thần nhếch mỗi cười hướng Đoàn Mộc Hạo Huyền nói: Đoan Mộc gia chủ khỏe a.
Vũ Văn dạo này dường như rất bận. Câu trả lời hắn đáp lại chẳng đâu vào đâu.
Nhưng Nhạc An Thần lại có thể nghe hiểu, cô nhíu mày lại. Người này sẽ không phải nói là 'người kìa' quá bận không có thời gian quản cô. Nếu 'người kìa muốn quản cô cũng mừng.
Đúng vậy anh ta rất bận nên không có thời gian quản nhiều việc. Bảo bối nói tạm biệt cô chú đi, chúng ta đi hưởng thụ thế giới hài người nào. Nhạc An Thần cùng còn trải nói tạm biệt với hai người rồi đi.
Đoan Mộc Hạo Huyền ánh mắt thầm thúy nhìn bóng lưng xa dần của Nhạc An Thần, người phụ nữ này thay đổi... Nhưng nói đúng hơn là cô chỉ trở lại con người vốn có của mình thôi, không biết 'vị kia' sẽ thế nào đây? Sắp tới sẽ có kịch hay để xem.
Lăng Kì Huyên ở một bên chả hiểu mô tê gì liền quăng cho Đoan Mộc Hạo Huyền.
Đó là vợ của một người bạn làm ăn chung thôi.
!?!. Những mà không hề có tin nữ nghệ thuật gia Nhạc An Thần đã kết hôn. Không lẻ là kết hôn ngầm.
Đoan Mộc Hạo Huyền như có thể đọc được suy nghĩ của Lăng Kì Huyên mà đáp: Đúng vậy.
Bác sĩ Lăng lại kinh hỉ một trận uy bạn trải có thể đọc được suy nghĩ của mình là tâm ý tương thông ư.
Hai người vào rạp chiếu phim, Lăng Kì Huyên không ngờ lại là phim ma không khỏi đại kinh hỷ, uy bạn trai có thể biết được sở thích của mình này chắc chắn là quan tâm a.
Hai người cùng xem phim ma vừa thảo luận, đa số là Lăng Kì Huyên bình luận còn Đoan Mộc Hạo Huyền thỉnh thoảng nói và cầu phụ họa. Không thể không nói Lăng Kì Huyên học tật xấu bình luận khi xem phim/ truyện của Lăng Vân.
Trong khi một số thiếu nữ xung quanh la hét nép mình vào lòng người yêu thì Lăng Kì Huyên lại cười còn bình luận. Mấy người xung quanh không khỏi quăng cho Đoan Mộc Hạo Huyền ánh mắt đồng tình dữ dội.
Hắn lạnh lẽo nhìn lạt mấy người kia khi quay sang nhìn cô gái của hắn thì lại ôn nhu như nước.
Cô gái của hắn làm sao sẽ sợ những thứ không thật tế này chứ, cô gái của hắn phải không sợ trời không sợ đất, cô gaia của hắn phải luôn mạnh mẽ.
Ngồi gần hài tiếng xem phim bên người yêu Lăng Kì Huyên dường như vô cùng hửng phấn, đến khi ra khỏi rạp phim Lăng Kì Huyên vẫn còn thấy lần lần.
Đoàn Mộc Hạo Huyền kéo tay Lăng Kì Huyên nói : Đi theo anh
Hắn kéo cô tới một cộng viện, vì đã là nữa đêm rồi nên rất vắng vẻ. Đến trước cổng hắn vòng ra sau lưng Lăng Kì Huyên dùng hay tay bịch mắt cô lại.
Nghe thế anh. Đoan Mộc Hạo Huyền cuối đầu thì thầm vào tai cô.
Được. Lăng Kì Huyên tò mò nhưng không ngay lập tức hỏi.
Đoan Mộc Hạo Huyền hướng dẫn Lăng Kì Huyên từng bước đi về phía trước đến một địa điểm nào đó rồi dừng lại. Hắn lấy tay ra, Lăng Kì Huyên chậm rãi mở mắt cô ngay lập tức ngây ngẩng cả người, không thể tin vào mắt mình, theo phản xạ lấy tay che miệng.
Phía trước là một hình trái tìm lớn làm bằng nến và họa hồng đỏ, vòng ngoài là những ngọn nến lung linh thắp sáng cả bóng tối trong công viên, vòng trong là họa hồng đỏ rực. Đoan Mộc Hạo Huyền ở sau lưng cô không biết từ lúc nào mà đã đi vào trung tâm của trái tìm lớn. Trong tay là một chiếc hộp lớn hình vuông.
Anh... Anh... . Lăng Kì Huyên nghẹn ngào anh anh là một buổi mà không thốt ra được một cầu hoàng chỉnh.
Tiểu Huyên của anh, anh muốn hôm nay đưa 50% còn lại của lời cầu hôn cho người con gái anh yêu. Nếu em đồng ý nhận thì tiến đến cạnh anh nếu em không đồng ý.....
Đoan Mộc Hạo Huyền còn chưa nói hết cầu Lăng Kì Huyên đã nhào vào lòng hắn ôm hắn thật chặc. Cô không ngờ người đàn ông của mình sẽ 'việc có hiệu suất' như vậy vài ngày trước đã đưa 50%, vậy mà bây giời lại đưa tiếp 50% hơn nữa còn lãng mạng như vậy.
Đối với người không có được tình yêu thương từ nhỏ như Lăng Kì Huyên như vậy là quá đủ quá dư rồi, bảo sao cô có thể không kích động, bảo cô sao có thể không chấp nhận.
Bảo bối em khóc sao?. Ôm một lúc hắn cảm thấy vạt áo phía trước ươn ước một mảng liền biết là cô gái của hắn khóc rồi. Đây là lần thứ hài hắn thấy cô khóc.
Không có, em chỉ là quá xúc động mà thôi. Lăng Kì Huyên nghẹn ngào.
Đoàn Mộc Hạo Huyền hôn lên mái tóc mềm mại của cô rồi mở chiếc một cầm trong tay ra là một sợi dậy chuyền, chốt dây chuyền là một ổ khóa rất nhỏ mặt dây chuyền khắc tên Đoan Mộc Hạo Huyền hắn vòng tay ra sau đeo vào cổ cô.
Lăng Kì Huyên ban đầu hơi hiếu kì những sau đó cô liền hiểu vì sao là vòng cổ mà không phải là nhẫn. Dựa theo tính cách độc chiếm của Đoan Mộc Hạo Huyền với cô thì cái này là thích hợp nhất nếu là nhẫn thì là quá bình thường.
Cô biết Đoan Mộc Hạo Huyền không thích cô thân cận với người khác thậm chí là nữ và trẻ con nhưng hắn muốn cô được thoải mái nên vẫn nhịn xuống. Bây giờ cô chấp nhận hắn đồng nghĩa với bị bị hắn độc chiếm, hắn sẽ bộc lộ ra những độc chiếm của hắn với cô. Nhưng không sao cả cô thích đều đó, cô muốn được như thế.
Đúng vậy, cứ như vậy độc chiếm em, cứ như vậy yêu em nhiều hơn.
Cuộc sống đời trước cô đơn quá lâu, không ai quan tâm chăm sóc bây giờ lại có một người muốn chăm sóc cô sao cô lại không muốn chứ tuy rằng sự quan tâm ấy có chút biến chất nhưng không sao cả, điều đó chẳng liên quan gì đến tình cảm giữa hắn và cô cả.
Lăng Kì Huyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông của cô mỉm cười hạnh phúc, nếu đây là một giất mơ cô không muốn tỉnh lại nữa.
Tiểu Huyên vào lúc 9 giờ 59 phút anh đã trao đủ 100% lời cầu hôn cho em kể từ giờ phút này trở đi em đã là một nữa người của anh. Thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Hạo Huyền vang vọng lên trong đêm tối làm không khí xung quanh có phần lạnh hơn nhưng dường như Lăng Kì Huyên không cảm nhận được điều đó.
Cho đến khi chúng ta kết hôn toàn bộ mọi thứ của em sẽ là của anh, cơ thể em, lĩnh hồn em là của anh. Cho dù là chính em cũng không có quyền tổn thương.
Được, anh vì anh là nguòi cầu hôn trước cho anh đã là của em trọn vẹn rồi. Cho nên bây giờ anh muốn quay đầu cũng muộn rồi.
1111 đóa hoa hồng mạng ý nghĩa một đời một kiếp anh chỉ yêu mình em.
Người phụ nữ đó!?! Sao cô ta cũng sẽ đến những nơi như rạp chiếu phim sao!?!.
Đoàn Mộc Hạo HUyền bước nhanh đến chỗ hài người phụ nữ. Nhạc Ăn Thần như cảm nhận được khí lạnh từ người nào đó liền vội vả tách ra. Đoàn Mộc Hạo Huyền dùng ánh mắt rét lạnh nhìn Nhạc An Thần. Ánh mắt đó làm Lắng Kì Huyện ở một bên nhìn cũng phải nổi da gà vậy mà Nhạc An Thần lại như không có gì cười như không cười nhìn lại hắn. Lăng Kì không thể không bội phục Nhạc An Thần có thể bình tĩnh mà đối diện với ánh mắt như thế.
Nhạc An Thần như có như không quét mắt nhìn hài người trước mặt, sau đó lại dùng ánh mắt như muốn nói 'tôi hiểu rồi' nhìn Lắng Kì Huyên.
Nhạc An Thần nhếch mỗi cười hướng Đoàn Mộc Hạo Huyền nói: Đoan Mộc gia chủ khỏe a.
Vũ Văn dạo này dường như rất bận. Câu trả lời hắn đáp lại chẳng đâu vào đâu.
Nhưng Nhạc An Thần lại có thể nghe hiểu, cô nhíu mày lại. Người này sẽ không phải nói là 'người kìa' quá bận không có thời gian quản cô. Nếu 'người kìa muốn quản cô cũng mừng.
Đúng vậy anh ta rất bận nên không có thời gian quản nhiều việc. Bảo bối nói tạm biệt cô chú đi, chúng ta đi hưởng thụ thế giới hài người nào. Nhạc An Thần cùng còn trải nói tạm biệt với hai người rồi đi.
Đoan Mộc Hạo Huyền ánh mắt thầm thúy nhìn bóng lưng xa dần của Nhạc An Thần, người phụ nữ này thay đổi... Nhưng nói đúng hơn là cô chỉ trở lại con người vốn có của mình thôi, không biết 'vị kia' sẽ thế nào đây? Sắp tới sẽ có kịch hay để xem.
Lăng Kì Huyên ở một bên chả hiểu mô tê gì liền quăng cho Đoan Mộc Hạo Huyền.
Đó là vợ của một người bạn làm ăn chung thôi.
!?!. Những mà không hề có tin nữ nghệ thuật gia Nhạc An Thần đã kết hôn. Không lẻ là kết hôn ngầm.
Đoan Mộc Hạo Huyền như có thể đọc được suy nghĩ của Lăng Kì Huyên mà đáp: Đúng vậy.
Bác sĩ Lăng lại kinh hỉ một trận uy bạn trải có thể đọc được suy nghĩ của mình là tâm ý tương thông ư.
Hai người vào rạp chiếu phim, Lăng Kì Huyên không ngờ lại là phim ma không khỏi đại kinh hỷ, uy bạn trai có thể biết được sở thích của mình này chắc chắn là quan tâm a.
Hai người cùng xem phim ma vừa thảo luận, đa số là Lăng Kì Huyên bình luận còn Đoan Mộc Hạo Huyền thỉnh thoảng nói và cầu phụ họa. Không thể không nói Lăng Kì Huyên học tật xấu bình luận khi xem phim/ truyện của Lăng Vân.
Trong khi một số thiếu nữ xung quanh la hét nép mình vào lòng người yêu thì Lăng Kì Huyên lại cười còn bình luận. Mấy người xung quanh không khỏi quăng cho Đoan Mộc Hạo Huyền ánh mắt đồng tình dữ dội.
Hắn lạnh lẽo nhìn lạt mấy người kia khi quay sang nhìn cô gái của hắn thì lại ôn nhu như nước.
Cô gái của hắn làm sao sẽ sợ những thứ không thật tế này chứ, cô gái của hắn phải không sợ trời không sợ đất, cô gaia của hắn phải luôn mạnh mẽ.
Ngồi gần hài tiếng xem phim bên người yêu Lăng Kì Huyên dường như vô cùng hửng phấn, đến khi ra khỏi rạp phim Lăng Kì Huyên vẫn còn thấy lần lần.
Đoàn Mộc Hạo Huyền kéo tay Lăng Kì Huyên nói : Đi theo anh
Hắn kéo cô tới một cộng viện, vì đã là nữa đêm rồi nên rất vắng vẻ. Đến trước cổng hắn vòng ra sau lưng Lăng Kì Huyên dùng hay tay bịch mắt cô lại.
Nghe thế anh. Đoan Mộc Hạo Huyền cuối đầu thì thầm vào tai cô.
Được. Lăng Kì Huyên tò mò nhưng không ngay lập tức hỏi.
Đoan Mộc Hạo Huyền hướng dẫn Lăng Kì Huyên từng bước đi về phía trước đến một địa điểm nào đó rồi dừng lại. Hắn lấy tay ra, Lăng Kì Huyên chậm rãi mở mắt cô ngay lập tức ngây ngẩng cả người, không thể tin vào mắt mình, theo phản xạ lấy tay che miệng.
Phía trước là một hình trái tìm lớn làm bằng nến và họa hồng đỏ, vòng ngoài là những ngọn nến lung linh thắp sáng cả bóng tối trong công viên, vòng trong là họa hồng đỏ rực. Đoan Mộc Hạo Huyền ở sau lưng cô không biết từ lúc nào mà đã đi vào trung tâm của trái tìm lớn. Trong tay là một chiếc hộp lớn hình vuông.
Anh... Anh... . Lăng Kì Huyên nghẹn ngào anh anh là một buổi mà không thốt ra được một cầu hoàng chỉnh.
Tiểu Huyên của anh, anh muốn hôm nay đưa 50% còn lại của lời cầu hôn cho người con gái anh yêu. Nếu em đồng ý nhận thì tiến đến cạnh anh nếu em không đồng ý.....
Đoan Mộc Hạo Huyền còn chưa nói hết cầu Lăng Kì Huyên đã nhào vào lòng hắn ôm hắn thật chặc. Cô không ngờ người đàn ông của mình sẽ 'việc có hiệu suất' như vậy vài ngày trước đã đưa 50%, vậy mà bây giời lại đưa tiếp 50% hơn nữa còn lãng mạng như vậy.
Đối với người không có được tình yêu thương từ nhỏ như Lăng Kì Huyên như vậy là quá đủ quá dư rồi, bảo sao cô có thể không kích động, bảo cô sao có thể không chấp nhận.
Bảo bối em khóc sao?. Ôm một lúc hắn cảm thấy vạt áo phía trước ươn ước một mảng liền biết là cô gái của hắn khóc rồi. Đây là lần thứ hài hắn thấy cô khóc.
Không có, em chỉ là quá xúc động mà thôi. Lăng Kì Huyên nghẹn ngào.
Đoàn Mộc Hạo Huyền hôn lên mái tóc mềm mại của cô rồi mở chiếc một cầm trong tay ra là một sợi dậy chuyền, chốt dây chuyền là một ổ khóa rất nhỏ mặt dây chuyền khắc tên Đoan Mộc Hạo Huyền hắn vòng tay ra sau đeo vào cổ cô.
Lăng Kì Huyên ban đầu hơi hiếu kì những sau đó cô liền hiểu vì sao là vòng cổ mà không phải là nhẫn. Dựa theo tính cách độc chiếm của Đoan Mộc Hạo Huyền với cô thì cái này là thích hợp nhất nếu là nhẫn thì là quá bình thường.
Cô biết Đoan Mộc Hạo Huyền không thích cô thân cận với người khác thậm chí là nữ và trẻ con nhưng hắn muốn cô được thoải mái nên vẫn nhịn xuống. Bây giờ cô chấp nhận hắn đồng nghĩa với bị bị hắn độc chiếm, hắn sẽ bộc lộ ra những độc chiếm của hắn với cô. Nhưng không sao cả cô thích đều đó, cô muốn được như thế.
Đúng vậy, cứ như vậy độc chiếm em, cứ như vậy yêu em nhiều hơn.
Cuộc sống đời trước cô đơn quá lâu, không ai quan tâm chăm sóc bây giờ lại có một người muốn chăm sóc cô sao cô lại không muốn chứ tuy rằng sự quan tâm ấy có chút biến chất nhưng không sao cả, điều đó chẳng liên quan gì đến tình cảm giữa hắn và cô cả.
Lăng Kì Huyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông của cô mỉm cười hạnh phúc, nếu đây là một giất mơ cô không muốn tỉnh lại nữa.
Tiểu Huyên vào lúc 9 giờ 59 phút anh đã trao đủ 100% lời cầu hôn cho em kể từ giờ phút này trở đi em đã là một nữa người của anh. Thanh âm trầm thấp của Đoan Mộc Hạo Huyền vang vọng lên trong đêm tối làm không khí xung quanh có phần lạnh hơn nhưng dường như Lăng Kì Huyên không cảm nhận được điều đó.
Cho đến khi chúng ta kết hôn toàn bộ mọi thứ của em sẽ là của anh, cơ thể em, lĩnh hồn em là của anh. Cho dù là chính em cũng không có quyền tổn thương.
Được, anh vì anh là nguòi cầu hôn trước cho anh đã là của em trọn vẹn rồi. Cho nên bây giờ anh muốn quay đầu cũng muộn rồi.
1111 đóa hoa hồng mạng ý nghĩa một đời một kiếp anh chỉ yêu mình em.
/40
|