Nữ Hoàng Và Đức Vua Của Trường The World
Chương 27: Kế Hoạch Được “Ăn Cắp” Trong Tiểu Thuyết (1)
/36
|
Khi thành phố đã lên đèn, người ta cứ tưởng tất cả sẽ chìm trong sự tĩnh lặng của bóng đêm. Nhưng không, tại 1 khu vực nào đó, nơi có những nhà hàng, trường đua xe, Casino, quán Bar vẫn tấp lập người qua lại. Thời điểm này mới là lúc dành thời gian cho những cuộc chơi. Tại 1 căn phòng Vip của 1 quán Bar lớn, Win cùng vài cậu ấm nhà giàu đang hưởng thụ cảm giác sung sướng với những ly rượu đắt tiền, và không thể thiếu đó là những cô nàng với những bộ đồ sexy đang “chăm sóc” họ như những ông hoàng thực sự. “Có tiền mua tiên cũng được” câu nói này chẳng bao giờ bị coi là không hợp thời mà hơn cả thế, nó đúng với tất cả mọi thời đại.
Đang thưởng thức những ly rượu nói chuyện phiếm với mấy cậu ấm thì điện thoại Win bất ngờ rung. Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với thứ đang ngăn cản cuộc vui của mình. Rút điện thoại ra nhìn tên người gọi, khuôn mặt Win càng thêm trầm hẳn đi. Anh đứng dậy lắc nhẹ điện thoại ra hiệu cho những người ngồi đó. Họ hiểu ngay anh phải nghe điện thoại, chỉ cười với anh rồi lại tiếp tục cuộc vui.
Ra khỏi phòng, anh đi vào WC nam - nơi duy nhất có thể ngăn được tiếng ồn ào của quán Bar.
– Alo.... – Win nghiêm túc nghe máy, cố chấn chỉnh giọng nói của mình như bình thường.
– …......... – Đầu giây bên kia liền trả lời có vẻ không hài lòng lắm (Nói gì nói lớn lên coi, ta còn nghe >.<)
– Dạ, tôi sẽ làm được. – Khuôn mặt Win lúc này đã tỏ vẻ bực bội nhưng giọng nói không ăn nhập với cảm xúc. Đùa sao, anh đâu dám tỏ thái độ đó trừ khi không muốn sống.
Tắt điện thoại, anh không cả muốn quay lại phòng mà đi thẳng ra khỏi quán Bar lấy xe rồi trở về nhà. Chỉ một cuộc điện thoại mà làm mất cả hứng chơi cũng thật khiến người khác tò mò.
Phóng xe về nhà, anh vứt thìa khóa cho tên đàn em giữ cổng rồi đi vào trong. 1 điều kì lạ nữa xảy ra là chẳng thấy tên nào canh phòng bên trong nhà. Win nhíu mày suy nghĩ thì thấy một tên đàn em đi ra mắt vẫn dán vào quyển sách gì đó mà không nhìn đường và tất nhiên là hắn hôm nay cực rủi ro khi mà.... va vào anh. Quyển sách bị rơi xuống lại thêm vụ va chạm khiến tên đó giật mình nhìn người trước mặt.
– Thiếu… thiếu gia. – Tên đó nhìn khuôn mặt đen thùi lùi của ai đó mà bất giác run sợ. Lần này thì toi rồi, toi thật rồi.
– Đi đâu hết rồi? – Win tức giận gằn từng chữ khiến tên đàn em âm thầm nuốt nước bọt cầu phước. Hắn định đi lấy chút nước uống thôi mà....
– Dạ... ở... ở trong nhà kho... – Các anh em tự cầu phước đi nhé.
Win lườm tên kia khiến hắn không tự chủ nổi hết da gà. Không nói gì, anh mang khuôn mặt tức giận đi vào nhà kho, sau đó không lãng phí thời gian mở cửa mà thẳng chân đạp chiếc cửa ra. Tất cả anh em bên trong không khỏi ngỡ ngàng nhìn người ở cửa, mất vài giây để hoàn hồn, tất cả đồng loạt đứng dậy cúi đầu không dám nói gì.
– Làm cái gì trong này hả? Không có việc gì làm sao?.
Tất cả im lặng trước những câu nói của Win, chỉ có kẻ ngu mới dám nói lúc này. Nhìn thái độ thiếu gia cũng biết cậu ta đang tức giận. Nói không vừa ý cậu ta thì chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nhìn chằm chằm đám người trước mặt không khỏi khiến Win bực mình. Toàn lũ vô dụng mà. Anh định bỏ về phòng đợi mai xử lí tất cả nhưng lại vô tình thấy trong tay mỗi người đều cầm một quyển sách. Tụi này có sở thích đọc sách tập thể?
– Cầm cái gì kia?
Ai cũng nghĩ rằng thiếu gia đi, cứ tưởng được bình yên cho đến sáng mai mà không ngờ cậu ấy còn quay lại. Ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ của Win mọi người bất giác nhìn trên tay mình... là... là ...
– Nói. – Win không kiên nhẫn quát lên. ( Tật xấu cần sửa)
Im lặng!!!!! Vẫn không ai dám hi sinh trả lời.
Win tức giận nhìn tên đã va vào cậu lúc trước rồi lại nhìn đám người vẫn cúi đầu từ lẫy.
– 1...2...
– Dạ em nói. -- Tất cả lo sợ đồng thanh. Thiếu gia tức giận rồi, nói vậy nói vậy...
Win nhìn đám đàn em mà khinh bỉ. Chịu nói rồi sao? Tưởng cần anh phải dùng biện pháp mạnh.
– Nói. – Win chỉ tay vào một tên gần ngay trước mặt. Cả bọn cùng nói nghe được cái gì chứ.
– Đây là... là... tiểu thuyết tình cảm của con gái mà mấy cô tiểu thư gửi cho thiếu gia, nó... nó chất thành đống kia, tụi... tụi em không biết làm gì bèn vứt vào nhà kho, nhân lúc không có việc gì làm thì cầm lên xem thử. Em... em thấy nó giống truyện em gái em hay đọc nhưng mà khác tên nhân vật thôi thiếu gia. Quyển nào cũng thế, toàn tên thiếu gia là nam chính còn nữ chính là tên người gửi. Trong... trong đó còn dán toàn ảnh thiếu gia với ảnh họ, trái tim, trái thận tùm lum cả đống. – Tên đàn em vừa nói vừa chỉ đống quà sau lưng họ thầm cảm thán. Đẹp trai, nhà giàu có khác, quanh năm đều là ngày 14/2.
Win đứng người khi nhìn đống khủng bố trước mặt, mồ hôi rất “âm thầm” đổ sau gáy, hình như còn có mấy vạch đen thì phải. Gì chứ, tính gắn anh với mấy tên nam chính trong mấy quyển truyện tình cảm nhạt như bèo ấy hả, còn cái gì mà nữ chính? Mấy cô nàng đó nghĩ mình đủ tiêu chuẩn? Mơ mộng quá nhiều, vào hết truyện mà sống đi, toàn một đám ảo tưởng ( T/g: Tên này đáng bị ném đá). Mà... con gái bây giờ nghĩ ra cách tỏ tình mới sao??????
Cầm một vài quyển lên xem, Win không khỏi cảm thán. “Win ơi, em yêu anh/ Win ơi, anh giống như chàng hoàng tử trong câu truyện, còn em sẽ là nàng công chúa chìm trong giấc ngủ ngàn năm, em sẽ đợi anh đến đánh thức em dậy/ Win, em quyết định đời này chỉ yêu anh.” Này... này thì... quá ảo tưởng đi, công chúa... hoàng tử... Win rùng mình vứt luôn xuống dưới sàn như đang cầm vật gì ghê rợn.
– Định sang Thái Lan hết hay sao mà đọc mấy cái này.
Đám đàn em vẫn giữ nguyên tư thế cũ: cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không dám ho he gì. Tự dưng hôm nay họ đều thấy chân của mình đẹp mê người, nhìn mãi không chán.
– Dẹp hết đám đó đi. Điên thật mà.
Win quay người trở về phòng, đám đàn em cũng nhanh nhẹn bê đống đồ đó ra ngoài để ném đi.
– Tiếc quá, ta đang đọc dở, cái tên kia bầy đủ trò như thế mà không ngờ lại làm nhân vật chính yêu nhau, đọc mà thấy hài. Tiếc thật, muốn xem cái kết nó như thế nào.
2 người họ vừa đi vừa thản nhiên nói chuyện và vô tình lọt vào tai Win. “ Yêu nhau” thật sao? Nếu làm như vậy liệu hai người họ có....
– Mang hết chúng vào phòng ta nhanh lên. – Win quay người lại ra lệnh khiến hai tên đàn em kia giật mình kinh sợ. Cái... cái gì? Thiếu gia có nói thật không vậy? Hai người đưa mắt nhìn nhau phân vân, có thực hiện không? Nhưng thiếu gia đã ra lệnh mà, thôi thì cứ lệnh mà làm thôi, còn nguyên nhân không biết thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Và thế rồi, cái đống mà Win thấy “kinh khủng” đó đã hiên ngang an tọa ở trong phòng Win. Sau đó, rất rất rất ít ai biết rằng căn phòng của ai đó vẫn sáng từ tối hôm trước đến tận sáng hôm sau…
Sáng sớm hôm sau, sau khi xử lí xong đống đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn, Win mang đôi mắt gấu trúc tập hợp đám đàn em khiến cả lũ trố mắt nhìn chằm chằm anh.
– Nhìn cái gì mà nhìn. – Win bực mình quát. Nếu không phải vì cái thứ quái quỷ đó, anh cũng đâu đến nỗi này. Hôm nay không lẽ phải mang kính dâm đi học.
– Nghe cho rõ đây, hôm nay có việc này cần phải làm, phải chắc chắn thành công nghe chưa?
– Dạ rõ thưa thiếu gia.
– Được rồi, ta chỉ nói một lần thôi... (T/g: Đã nói bao nhiêu lần rồi, nói lớn lên ta còn nghe).
Ngay lập tức cả một nhóm chụm đầu vào nhau nghe Win nói, ai lấy cũng im lặng nghe để không sót từ nào. Chỉ cần sai sót hỏng việc của thiếu gia, cả đám cũng chẳng yên ổn gì đâu. Sau khi nghe xong, cả bọn nhanh chóng ra Gara lấy xe đi làm việc không ai dám chần chừ. Còn ở đây 1 chút nào nữa càng khiến họ thấy sợ, chuyện hôm qua không thấy thiếu gia nhắc đến, không lẽ là quên? Chắc không đâu, tốt nhất chuồn trước tránh khỏi cậu ấy nhìn thấy họ lại nhớ ra. A di đà phật, xin Phật Tổ phù hộ chúng con lần này.
– Ê mày! – Một tên đàn em ngồi thẫn thờ trên xe từ lẫy, bây giờ đột nhiên quay sang thằng bạn bên cạnh hỏi.
– Gì?
– Tao thấy cái kế hoạch lần này của thiếu gia quen quen mày ạ.
– Quen gì chứ. Thiếu gia mới nói ra, mày nghe bao giờ đâu mà nói là quen. Rõ thằng hâm.
– Tao nói thật mà. Hình như... hình như... à trong quyển truyện hôm qua tao đọc.
– Mày nói thật à???????
Hai tên đàn em nhìn nhau không chớp mắt mà quên rằng đang lái xe khiến chút nữa tông phải cột điện trước mặt. Trong truyện ư, thiếu gia có phải cậu đùa tụi này không?
Cổng trường The World đã mở cửa sẵn sàng chào đón học sinh. Từng đoàn xe nối tiếp nhau vào trường như thường ngày. Và những chiếc xe mà bao nữ sinh chờ mong nhất cũng đến, tiếng reo hò không ngớt vang lên. Thế nhưng nhân vật chính của chúng ta vẫn thờ ơ như không. Chỉ có Han là cười tươi nhất khiến cả Kin cũng thắc mắc. Mấy hôm trước cậu em của cô chốn học đi chơi, không biết nó đi đâu mà khi về cười như đào được mỏ kim cương. Kể từ hôm đó, ngày nào nó cũng cười như thằng ngốc khiến cô cũng không biết sao. Cô quay sang nhìn Ken đầy thắc mắc nhưng chỉ nhật được ánh mắt: “ Anh cũng chịu” của Ken.
Và còn một người nữa, đó là ... Gin. Mấy hôm nay anh cứ như người mất hồn. Ngồi trong lớp mà cứ nhìn về phía cửa sổ. Có cái gì ở ngoài cửa sổ sao? Nếu có thì chỉ có cô bạn mới vào ngồi đó thôi (E hèm....Cô bạn này là Gun >.<). Kin một lần nữa nhìn Gin rồi nhìn sang Jee truy vẫn và đáp lại cô chỉ là hai từ: “ Hỏi Gin”. Kin thở dài ngán ngẩm, loạn hết rồi.
Trong khi Kin vẫn còn đang ngán ngầm, tiếng reo hò lại một lần nữa vang lên. Là ai vậy? 5 người đã ở đây đầy đủ thì chỉ còn 1 người nữa mà thôi – Win.
Win lái chiếc xe mui trần của mình lướt qua hàng dài những nữ sinh với nụ cười “chói lóa” như cũ, chỉ có chút khác là hắn đeo kính dâm >.<. Phóng xe vượt qua hàng người “hâm mộ” rồi qua xe Jee sau đó bất ngờ đạp phanh quay đầu xe làm xe của anh đối diện với xe của Jee. Jee, Ken, Kin, ngay cả Gin và Han đang không bình thường cũng phải dừng lại nhìn kẻ trước mặt với ánh mắt cảnh giác. Mọi việc hắn làm và ngay cả con người hắn không thể xem thường được.
– Lại gặp mọi người ở đây rồi. – Win mở cửa xe bước xuống tự nhiên nói chuyện với mọi người như những người bạn thân. Thế nhưng, Jee lại thấy hình như hắn ta đang thấy thích thú điều gì khác. Điều gì có thể đây?
Tại một góc khuất cách nơi này không xa, Jenny và Gun âm thầm quan sát cảnh trước mặt. Các cô không thích mấy trò nhốn nháo của các tiểu thư, thiếu gia ở đây nên muốn nhân lúc này tránh đi. Thế nhưng, khung cảnh trước mặt này khiến các cô hứng thu ở lại xem.
– Jenny này, cậu nói thử xem, họ đang đối đầu với nhau sao? Dù cả 2 bên tớ đều không hứng thú nhưng nói đi nói lại tớ vẫn ghét tên Win kia. – Phải, cô rất ghét Win, không phải hắn đắc tội với cô mà vì hắn mà Halee mới đau buồn như vậy.
Nghe cô bạn mình nói, Jenny không hề nói gì. Cô thầm đánh giá tên gọi là Win trước mặt. Ngay lần đầu gặp, cô đã không thích hắn ta, sau khi biết chuyện của Halee, ấn tượng của hắn với cô cũng càng xấu đi nhưng hơn tất hắn khiến cô có cảm giác bất an. Lại quay sang nhìn Jee, người này đã từng cứu cô, hắn rất lạnh, lạnh lẽo từ trong tim... giống cô. Con người này lại khiến cô thấy... thấy sao nhỉ? Cô chỉ biết nó khó diễn tả thành lời, thôi kệ đi. Thế rồi, cô kéo Gun đi về lớp bỏ mặc đám người đằng sau.
P/S: Chương mới rồi đây, hi vọng cái chương có hơi nhảm nhí này giảm bớt ác cảm của mn với Win, hihi. T/g vẫn đang ốm >.< , sẽ cố gắng viết, o drop.
Đang thưởng thức những ly rượu nói chuyện phiếm với mấy cậu ấm thì điện thoại Win bất ngờ rung. Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu với thứ đang ngăn cản cuộc vui của mình. Rút điện thoại ra nhìn tên người gọi, khuôn mặt Win càng thêm trầm hẳn đi. Anh đứng dậy lắc nhẹ điện thoại ra hiệu cho những người ngồi đó. Họ hiểu ngay anh phải nghe điện thoại, chỉ cười với anh rồi lại tiếp tục cuộc vui.
Ra khỏi phòng, anh đi vào WC nam - nơi duy nhất có thể ngăn được tiếng ồn ào của quán Bar.
– Alo.... – Win nghiêm túc nghe máy, cố chấn chỉnh giọng nói của mình như bình thường.
– …......... – Đầu giây bên kia liền trả lời có vẻ không hài lòng lắm (Nói gì nói lớn lên coi, ta còn nghe >.<)
– Dạ, tôi sẽ làm được. – Khuôn mặt Win lúc này đã tỏ vẻ bực bội nhưng giọng nói không ăn nhập với cảm xúc. Đùa sao, anh đâu dám tỏ thái độ đó trừ khi không muốn sống.
Tắt điện thoại, anh không cả muốn quay lại phòng mà đi thẳng ra khỏi quán Bar lấy xe rồi trở về nhà. Chỉ một cuộc điện thoại mà làm mất cả hứng chơi cũng thật khiến người khác tò mò.
Phóng xe về nhà, anh vứt thìa khóa cho tên đàn em giữ cổng rồi đi vào trong. 1 điều kì lạ nữa xảy ra là chẳng thấy tên nào canh phòng bên trong nhà. Win nhíu mày suy nghĩ thì thấy một tên đàn em đi ra mắt vẫn dán vào quyển sách gì đó mà không nhìn đường và tất nhiên là hắn hôm nay cực rủi ro khi mà.... va vào anh. Quyển sách bị rơi xuống lại thêm vụ va chạm khiến tên đó giật mình nhìn người trước mặt.
– Thiếu… thiếu gia. – Tên đó nhìn khuôn mặt đen thùi lùi của ai đó mà bất giác run sợ. Lần này thì toi rồi, toi thật rồi.
– Đi đâu hết rồi? – Win tức giận gằn từng chữ khiến tên đàn em âm thầm nuốt nước bọt cầu phước. Hắn định đi lấy chút nước uống thôi mà....
– Dạ... ở... ở trong nhà kho... – Các anh em tự cầu phước đi nhé.
Win lườm tên kia khiến hắn không tự chủ nổi hết da gà. Không nói gì, anh mang khuôn mặt tức giận đi vào nhà kho, sau đó không lãng phí thời gian mở cửa mà thẳng chân đạp chiếc cửa ra. Tất cả anh em bên trong không khỏi ngỡ ngàng nhìn người ở cửa, mất vài giây để hoàn hồn, tất cả đồng loạt đứng dậy cúi đầu không dám nói gì.
– Làm cái gì trong này hả? Không có việc gì làm sao?.
Tất cả im lặng trước những câu nói của Win, chỉ có kẻ ngu mới dám nói lúc này. Nhìn thái độ thiếu gia cũng biết cậu ta đang tức giận. Nói không vừa ý cậu ta thì chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao?
Nhìn chằm chằm đám người trước mặt không khỏi khiến Win bực mình. Toàn lũ vô dụng mà. Anh định bỏ về phòng đợi mai xử lí tất cả nhưng lại vô tình thấy trong tay mỗi người đều cầm một quyển sách. Tụi này có sở thích đọc sách tập thể?
– Cầm cái gì kia?
Ai cũng nghĩ rằng thiếu gia đi, cứ tưởng được bình yên cho đến sáng mai mà không ngờ cậu ấy còn quay lại. Ngẩn người trước câu hỏi bất ngờ của Win mọi người bất giác nhìn trên tay mình... là... là ...
– Nói. – Win không kiên nhẫn quát lên. ( Tật xấu cần sửa)
Im lặng!!!!! Vẫn không ai dám hi sinh trả lời.
Win tức giận nhìn tên đã va vào cậu lúc trước rồi lại nhìn đám người vẫn cúi đầu từ lẫy.
– 1...2...
– Dạ em nói. -- Tất cả lo sợ đồng thanh. Thiếu gia tức giận rồi, nói vậy nói vậy...
Win nhìn đám đàn em mà khinh bỉ. Chịu nói rồi sao? Tưởng cần anh phải dùng biện pháp mạnh.
– Nói. – Win chỉ tay vào một tên gần ngay trước mặt. Cả bọn cùng nói nghe được cái gì chứ.
– Đây là... là... tiểu thuyết tình cảm của con gái mà mấy cô tiểu thư gửi cho thiếu gia, nó... nó chất thành đống kia, tụi... tụi em không biết làm gì bèn vứt vào nhà kho, nhân lúc không có việc gì làm thì cầm lên xem thử. Em... em thấy nó giống truyện em gái em hay đọc nhưng mà khác tên nhân vật thôi thiếu gia. Quyển nào cũng thế, toàn tên thiếu gia là nam chính còn nữ chính là tên người gửi. Trong... trong đó còn dán toàn ảnh thiếu gia với ảnh họ, trái tim, trái thận tùm lum cả đống. – Tên đàn em vừa nói vừa chỉ đống quà sau lưng họ thầm cảm thán. Đẹp trai, nhà giàu có khác, quanh năm đều là ngày 14/2.
Win đứng người khi nhìn đống khủng bố trước mặt, mồ hôi rất “âm thầm” đổ sau gáy, hình như còn có mấy vạch đen thì phải. Gì chứ, tính gắn anh với mấy tên nam chính trong mấy quyển truyện tình cảm nhạt như bèo ấy hả, còn cái gì mà nữ chính? Mấy cô nàng đó nghĩ mình đủ tiêu chuẩn? Mơ mộng quá nhiều, vào hết truyện mà sống đi, toàn một đám ảo tưởng ( T/g: Tên này đáng bị ném đá). Mà... con gái bây giờ nghĩ ra cách tỏ tình mới sao??????
Cầm một vài quyển lên xem, Win không khỏi cảm thán. “Win ơi, em yêu anh/ Win ơi, anh giống như chàng hoàng tử trong câu truyện, còn em sẽ là nàng công chúa chìm trong giấc ngủ ngàn năm, em sẽ đợi anh đến đánh thức em dậy/ Win, em quyết định đời này chỉ yêu anh.” Này... này thì... quá ảo tưởng đi, công chúa... hoàng tử... Win rùng mình vứt luôn xuống dưới sàn như đang cầm vật gì ghê rợn.
– Định sang Thái Lan hết hay sao mà đọc mấy cái này.
Đám đàn em vẫn giữ nguyên tư thế cũ: cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân không dám ho he gì. Tự dưng hôm nay họ đều thấy chân của mình đẹp mê người, nhìn mãi không chán.
– Dẹp hết đám đó đi. Điên thật mà.
Win quay người trở về phòng, đám đàn em cũng nhanh nhẹn bê đống đồ đó ra ngoài để ném đi.
– Tiếc quá, ta đang đọc dở, cái tên kia bầy đủ trò như thế mà không ngờ lại làm nhân vật chính yêu nhau, đọc mà thấy hài. Tiếc thật, muốn xem cái kết nó như thế nào.
2 người họ vừa đi vừa thản nhiên nói chuyện và vô tình lọt vào tai Win. “ Yêu nhau” thật sao? Nếu làm như vậy liệu hai người họ có....
– Mang hết chúng vào phòng ta nhanh lên. – Win quay người lại ra lệnh khiến hai tên đàn em kia giật mình kinh sợ. Cái... cái gì? Thiếu gia có nói thật không vậy? Hai người đưa mắt nhìn nhau phân vân, có thực hiện không? Nhưng thiếu gia đã ra lệnh mà, thôi thì cứ lệnh mà làm thôi, còn nguyên nhân không biết thì có lẽ sẽ tốt hơn.
Và thế rồi, cái đống mà Win thấy “kinh khủng” đó đã hiên ngang an tọa ở trong phòng Win. Sau đó, rất rất rất ít ai biết rằng căn phòng của ai đó vẫn sáng từ tối hôm trước đến tận sáng hôm sau…
Sáng sớm hôm sau, sau khi xử lí xong đống đồ ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn, Win mang đôi mắt gấu trúc tập hợp đám đàn em khiến cả lũ trố mắt nhìn chằm chằm anh.
– Nhìn cái gì mà nhìn. – Win bực mình quát. Nếu không phải vì cái thứ quái quỷ đó, anh cũng đâu đến nỗi này. Hôm nay không lẽ phải mang kính dâm đi học.
– Nghe cho rõ đây, hôm nay có việc này cần phải làm, phải chắc chắn thành công nghe chưa?
– Dạ rõ thưa thiếu gia.
– Được rồi, ta chỉ nói một lần thôi... (T/g: Đã nói bao nhiêu lần rồi, nói lớn lên ta còn nghe).
Ngay lập tức cả một nhóm chụm đầu vào nhau nghe Win nói, ai lấy cũng im lặng nghe để không sót từ nào. Chỉ cần sai sót hỏng việc của thiếu gia, cả đám cũng chẳng yên ổn gì đâu. Sau khi nghe xong, cả bọn nhanh chóng ra Gara lấy xe đi làm việc không ai dám chần chừ. Còn ở đây 1 chút nào nữa càng khiến họ thấy sợ, chuyện hôm qua không thấy thiếu gia nhắc đến, không lẽ là quên? Chắc không đâu, tốt nhất chuồn trước tránh khỏi cậu ấy nhìn thấy họ lại nhớ ra. A di đà phật, xin Phật Tổ phù hộ chúng con lần này.
– Ê mày! – Một tên đàn em ngồi thẫn thờ trên xe từ lẫy, bây giờ đột nhiên quay sang thằng bạn bên cạnh hỏi.
– Gì?
– Tao thấy cái kế hoạch lần này của thiếu gia quen quen mày ạ.
– Quen gì chứ. Thiếu gia mới nói ra, mày nghe bao giờ đâu mà nói là quen. Rõ thằng hâm.
– Tao nói thật mà. Hình như... hình như... à trong quyển truyện hôm qua tao đọc.
– Mày nói thật à???????
Hai tên đàn em nhìn nhau không chớp mắt mà quên rằng đang lái xe khiến chút nữa tông phải cột điện trước mặt. Trong truyện ư, thiếu gia có phải cậu đùa tụi này không?
Cổng trường The World đã mở cửa sẵn sàng chào đón học sinh. Từng đoàn xe nối tiếp nhau vào trường như thường ngày. Và những chiếc xe mà bao nữ sinh chờ mong nhất cũng đến, tiếng reo hò không ngớt vang lên. Thế nhưng nhân vật chính của chúng ta vẫn thờ ơ như không. Chỉ có Han là cười tươi nhất khiến cả Kin cũng thắc mắc. Mấy hôm trước cậu em của cô chốn học đi chơi, không biết nó đi đâu mà khi về cười như đào được mỏ kim cương. Kể từ hôm đó, ngày nào nó cũng cười như thằng ngốc khiến cô cũng không biết sao. Cô quay sang nhìn Ken đầy thắc mắc nhưng chỉ nhật được ánh mắt: “ Anh cũng chịu” của Ken.
Và còn một người nữa, đó là ... Gin. Mấy hôm nay anh cứ như người mất hồn. Ngồi trong lớp mà cứ nhìn về phía cửa sổ. Có cái gì ở ngoài cửa sổ sao? Nếu có thì chỉ có cô bạn mới vào ngồi đó thôi (E hèm....Cô bạn này là Gun >.<). Kin một lần nữa nhìn Gin rồi nhìn sang Jee truy vẫn và đáp lại cô chỉ là hai từ: “ Hỏi Gin”. Kin thở dài ngán ngẩm, loạn hết rồi.
Trong khi Kin vẫn còn đang ngán ngầm, tiếng reo hò lại một lần nữa vang lên. Là ai vậy? 5 người đã ở đây đầy đủ thì chỉ còn 1 người nữa mà thôi – Win.
Win lái chiếc xe mui trần của mình lướt qua hàng dài những nữ sinh với nụ cười “chói lóa” như cũ, chỉ có chút khác là hắn đeo kính dâm >.<. Phóng xe vượt qua hàng người “hâm mộ” rồi qua xe Jee sau đó bất ngờ đạp phanh quay đầu xe làm xe của anh đối diện với xe của Jee. Jee, Ken, Kin, ngay cả Gin và Han đang không bình thường cũng phải dừng lại nhìn kẻ trước mặt với ánh mắt cảnh giác. Mọi việc hắn làm và ngay cả con người hắn không thể xem thường được.
– Lại gặp mọi người ở đây rồi. – Win mở cửa xe bước xuống tự nhiên nói chuyện với mọi người như những người bạn thân. Thế nhưng, Jee lại thấy hình như hắn ta đang thấy thích thú điều gì khác. Điều gì có thể đây?
Tại một góc khuất cách nơi này không xa, Jenny và Gun âm thầm quan sát cảnh trước mặt. Các cô không thích mấy trò nhốn nháo của các tiểu thư, thiếu gia ở đây nên muốn nhân lúc này tránh đi. Thế nhưng, khung cảnh trước mặt này khiến các cô hứng thu ở lại xem.
– Jenny này, cậu nói thử xem, họ đang đối đầu với nhau sao? Dù cả 2 bên tớ đều không hứng thú nhưng nói đi nói lại tớ vẫn ghét tên Win kia. – Phải, cô rất ghét Win, không phải hắn đắc tội với cô mà vì hắn mà Halee mới đau buồn như vậy.
Nghe cô bạn mình nói, Jenny không hề nói gì. Cô thầm đánh giá tên gọi là Win trước mặt. Ngay lần đầu gặp, cô đã không thích hắn ta, sau khi biết chuyện của Halee, ấn tượng của hắn với cô cũng càng xấu đi nhưng hơn tất hắn khiến cô có cảm giác bất an. Lại quay sang nhìn Jee, người này đã từng cứu cô, hắn rất lạnh, lạnh lẽo từ trong tim... giống cô. Con người này lại khiến cô thấy... thấy sao nhỉ? Cô chỉ biết nó khó diễn tả thành lời, thôi kệ đi. Thế rồi, cô kéo Gun đi về lớp bỏ mặc đám người đằng sau.
P/S: Chương mới rồi đây, hi vọng cái chương có hơi nhảm nhí này giảm bớt ác cảm của mn với Win, hihi. T/g vẫn đang ốm >.< , sẽ cố gắng viết, o drop.
/36
|