Nữ Hoàng Và Đức Vua Của Trường The World
Chương 28: Kế Hoạch Được “Ăn Cắp” Trong Tiểu Thuyết (P2)
/36
|
Sau trận đối đầu ở sân trường tưởng chừng như không có hồi kết, vậy mà 1 nhân vật nổi tiếng khắp mọi nơi xuất hiện giải tán trận chiến này. Và ... đó chính là tiếng chuông báo giờ học. Phải nói một điều chắc chắn rằng, ở một ngôi trường nổi tiếng như The World thì kỉ luật cũng là thứ được mọi học sinh chấp hành nghiêm túc và đây cũng là điều bắt buộc. Sau tiếng chuông thần thánh, tất cả mọi học sinh quay trở về lớp học ngay lập tức trả lại sự yên tĩnh cho cái sân trường, ngững chiếc xe cũng được đưa về bãi đỗ xe của trường.
Vào đến lớp học, mọi người đã thấy Jenny ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình chăm chú vào quyển sách, còn Gun thì đang ngồi làm gì đó với chiếc bút chì và tờ giấy trước mặt. Hai cô gái này dường như chẳng bao giờ quan tâm đến bọn họ có hiện diện ở đây hay không, điều này khiến nhiều người có thói quen mình là trung tâm vũ trụ không tránh khỏi bực tức trong lòng. Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên kia, họ cũng biết chẳng có kết quả gì khi lôi chuyện này ra. Họ cũng coi như 2 người kia chẳng tồn tại vậy. Mà cũng lạ, dạo này chỉ thấy có 2 người, trong khi nhóm họ có 3 người, ai cũng thấy thắc mắc nhưng mà cũng mặc kệ.
Jee bước vào nhìn thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên là mấy, cô gái kia luôn khiến người khác nghĩ cô ăn gan hùm, mật gấu khi mà cô chẳng để ai vào mắt, dĩ nhiên trong đó có cả anh. Khẽ lắc đầu, anh bước nhanh về chỗ, Han, Kin, Ken, Gin cũng bước theo nhưng khi đi qua bàn Gun, Gin hình như muốn nói gì đó nhưng lại thấy những học sinh khác trong lớp anh liền trở về chỗ ngồi của mình.
– Jenny, nhớ cậu quá đi.......... – Khi mọi người còn chưa kịp ngồi hết vào chỗ thì 1 giọng nói theo đánh giá của Jenny là ghê rợn vang lên, Win như một đứa trẻ chạy đến chỗ cô, hai cánh tay dang ra như mấy đứa trẻ con đi mẫu giáo về thấy mẹ là chạy lại ôm. Nhưng trong khi mọi người cứ nghĩ rằng anh ta đã ôm được Jenny thì có một sự thật rất phũ phàng là…. cái thước kẻ của cô đang chắn giữa 2 người (Là Jenny dùng cái thước đâm vào người Win vậy).
– Tránh xa tôi ra. – Jenny vẫn lạnh lùng nói, mắt vẫn nhìn vào quyển sách mà không cả liếc người đối diện lấy 1 lần, 1 tay cô vẫn cầm chiếc thước kẻ, tay kia chậm dãi lật từng trang sách. Còn Win, anh ta dứng hình tại chỗ y như bị đạo diễn lạnh lùng nói: “Cắt” khi đang diễn đến đoạn cảm xúc dâng trào vậy. Gun cũng giật mình khi nghe thấy câu nói của Jenny, nhưng khi nhìn thấy cảnh này Gun muốn cười như trúng số vậy. Trông thấy cái mặt khó coi của anh ta cô cũng cảm thấy hả giận. Muộn ôm lấy bạn của cô ư, hắn còn phải tu thêm kiếp nữa đi.
– Được rồi, được rồi, chỉ là nhớ bạn thôi mà, mấy hôm mình không đến trường không lẽ bạn không nhớ mình một chút sao? – Win cười gượng gạo đẩy nhẹ cái thước vẫn đâm vào người mình, cười cười nhìn Jenny.
– Cậu là ai? – Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cái miệng xinh xắn nói lên một câu sao lại dễ nghe đến vậy.
Một tiếng nổ đoàng đoàn trong đầu của Win, câu nói này không phải phủ nhận hoàn toàn quan hệ của 2 người sao. Như thế này người ngoài nhìn vào có khác gì là anh đang cố làm quen cô hay sao. Thể diện của anh coi như bị cô đánh bay một cách nhẹ nhàng như đánh 1 quả bóng. Mà nói đi cũng phải nói lại, hai người có quan hệ gì đâu mà phải phủ nhận.
Đến lúc này, không chỉ Gun mà ngay cả Han, Gin, và Kin cũng bật cười thành tiếng, những người khác thì nhịn cười đến đỏ cả mặt. Chỉ còn Ken và Jee tuy không cười nhưng ánh mắt vui vẻ khi thấy người gặp họa kia cũng đủ biết 2 anh cũng tán thưởng hành động này.
– Thật là một cô gái thú vị. – Tiếng lòng của ai đó cất lên, kèm theo là ánh mắt tán thưởng.
Win lúc này mới nhận ra rằng, anh đã sai lầm khi diễn trò tình bạn với cô. Quân tử trà thù 10 năm chưa muộn, mặc dù việc trả thù con gái có coi là chuyện của 1 quân tử hay không nhưng thù này anh sẽ báo, nhanh thôi. Win quay về chỗ ngồi của mình, trong lòng hậm hực lôi chiếc điện thoại của mình ra làm gì đó. Mọi người cũng ngồi đợi cô giáo đến bắt đầu tiết học.
Ngồi chờ cũng đã lâu mà vẫn không thấy ai đến, thế nhưng trong lớp cũng chẳng ai có ý định gọi điện đến ban giám hiệu. Không có giáo viên đồng nghĩa với việc: ai làm việc đấy. Mãi cho tới khi có tiếng chân đi về phía lớp học, tất cả đồng loạt dừng hết mọi việc mà ngồi ngay ngắn đúng chuẩn học sinh nghiêm túc. Ngay cả Jenny và Gun cũng bất ngờ trước việc này. Xem ra mấy cô cậu này cũng có chút kỉ luật. Thấy giáo viêc vào lớp, tất cả đứng dậy chào, giáo viên cũng hài lòng vẫy tay cho họ ngồi xuống.
– Chào các em, hôm nay do trường có việc đột xuất, giáo viên bộ môn của các em sẽ vắng mặt trong sáng hôm nay, nhà trường lại chưa sắp xếp được giáo viên dạy thay. Thế nên thay vì cho các em nghỉ, nhà trường quyết định cho các em đến khu thể dục để tập luyên. Các em trật tự di chuyển đến, giáo viên thể dục sẽ đợi các em ở đó. Chào cả lớp.
Nghe giáo viên nhắc vậy, ai nấy cũng vui mừng, tuy không được nghỉ nhưng còn hơn ngồi trong lớp để nhét mớ kiến thức vào đầu. Và nếu như giáo viên vừa rồi biết được suy nghĩ này của họ, tin chắc rằng cô sẽ có suy nghĩ khác. Thế nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi. Không nói thêm nhiều, tất cả đều đến phòng thay đồ. Ở ngôi trường này, mỗi học sinh có 1 tủ đồ thể dục riêng để cất đồ và đồng phục thay ra khi học thể dục. Cũng giống với đồng phục của trường, tông màu chủ đạo của bộ đồ thể dục là: trắng và tím. Giầy thể dục cũng giống nhau đều là màu trắng, còn ai muốn diện đôi giày thể thao đắ tiền của mình thì xin lỗi, mời ra trường khác học.
Tất cả học sinh trong lớp nhanh chóng tập trung ở sân, nghiêm chỉnh xếp thành 2 hàng. Ông thầy thể dục đã đợi sẵn, không chỉ học sinh có đồng phục mà ngay cả giáo viên cũng vậy, tuy nhiên có màu sắc khác nhau để phân biệt.
– Cả lớp nghiêm. – Thầy thể dục dõng dạc hô. – Tiết thể dục hôm nay của chúng ta diễn ra khá đột ngột nên tôi cũng sẽ không dậy các em theo giáo án chuẩn để mức độ học của các em đồng đều với lớp khác, hơn nữa lớp ta có nhiều bạn trong đội tuyển bóng chuyền của trường. Chính vì vậy, tôi quyết định sẽ để các em có một buổi học bóng chuyền với nhau đồng thời giúp các em rèn thể lực, các em trong đội tuyển nhớ giúp đỡ các bạn còn lại, rõ chưa?
– Rõ!!!
– Giải tán.
Như vậy thì vui rồi, không bị gò bó trong quy luật của trường. Cả lớp nhanh chóng chia nhóm ra tập và dĩ nhiên Gun và Jenny một nhóm vì chẳng ai muốn cùng nhóm với hai người cả.
– Jenny chúng ta cũng tập thôi. – Thấy rõ tình cảnh trước mặt nhưng Gun cũng chẳng có phản ứng gì. Không có ai càng tốt, cô với bạn cô cũng đủ rồi.
– Tập?
– Ừ. Thầy giáo bảo mà.
– Nhưng mình không biết chơi bóng chuyền. – Jenny đưa đối mắt không thể hồn nhiên hơn nhìn Gun. Khi còn nhỏ cho đến lớn, cô luôn trong sự quản thúc của ba, 1 ngày đối với cô chỉ có ăn, ngủ, và học, ngoài ra không có gì khác. Các tiết thể dục này cô cũng bị hạn chế tham gia thì lấy đâu ra học chơi bóng chuyền. Thế nhưng cô lại có thời gian học một cái khác hữu ích hơn. (Báo cáo cả nhà là học võ, tiết lộ rồi nhé, còn nguyên nhân tại sao học được sẽ có giải thích sau).
– Trời, mình quên mất. Yên tâm, cô bạn này của cậu là đội trưởng độ bóng chuyền đó nhen. – Gun cười khúc khích nói nhỏ vào tai cô bạn. – Đi thôi.
Nói rồi, Gun kéo tay Jenny ra sân tập. Trước tiên cô nói với Jenny quy định khi chơi bóng chuyền. Cô tin rằng với đầu óc của Jenny sẽ không khó để nhớ. Tiếp đến Gun lại dạy Jenny những kĩ năng cơ bản, cách chuyền bóng, đỡ bóng, phản công. Hai người cùng nhau học tập thật vui vẻ.
Trong khi đó, ở chỗ đám nhỏ Shee nhìn thấy cảnh này không khỏi khinh thường.
– Hóa ra con nhỏ Jenny đó không biết chơi bóng chuyền. Chúng ta có lên “chỉ dạy” cho nó không? – Nhỏ Shee quay sang nhìn đám bạn cười cợt hỏi. Và dĩ nhiên nhận được đó chính là cái gật đầu của cả 3 đứa còn lại. – Đi.
Từ chỗ đó không xa, Kin và 4 người còn lại đều có thể thấy rõ từng hành động của bọn nhỏ Shee. Xem ra 2 cô gái kia lại gặp rắc rối rồi. Bọn họ cũng âm thầm quan sát, còn Kin cô cũng có ý định giúp họ nếu cần. Mặc dù bọn họ luôn bị mọi người xa lánh đồng thời xa lánh mọi người nhưng 3 người họ (cả Halee) lại đem cho họ sự bình đằng chưa từng thấy, bình đẳng giữa người với người. Không lời ngon ngọt, không lời hoa mĩ, mà là sự chân thật, thực tế. Trong mắt họ ai cũng như nhau, lấy ân báo ân, oán báo oán rõ ràng, ngươi không đụng ta, ta không đụng ngươi. Tính cách đó ít ai có thể có trong giới “thượng lưu trường học” * , thế nên họ cũng chân trọng tính cách này nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
( * : ý là giới nhà giàu trong trường học)
– Nè, không biết chơi bóng chuyền sao? Cũng đúng nhỉ? Bọn nhà nghèo như mày làm sao có thể được học mấy thứ này. Có cần bọn ta “dậy” không? – Shee nhanh chóng đến chỗ Jenny và Gun, hai người đang tập vui vẻ thì có kì đà cản mũi mất cả hứng.
– Không liên quan đến mấy người. Đừng tưởng mình lúc nào cũng là người giỏi nhất.– Gun lạnh lùng nói.
– Ya, còn kiêu căng hả? Tự tin vậy sao? Có dám đấu thử với bọn này không?
Trước sự khiêu khích của Shee, Gun không nói gì, ngay cả Jenny cũng vậy. Rõ ràng nếu đấu, người thua chắc chắn là bọn họ. Thực lực, khả năng chênh lệch rõ ràng như vậy cơ mà.
– Không nói gì sao? Không dám? Nếu các 2 người thắng, bọn này sẽ không làm phiền mấy người, còn nếu thua... thì tới xin lỗi bọn này đi, ok? Nếu không giám thì không có tư cách học lớp mày đâu. – Con nhỏ Kis thừa dịp xen vào. Đúng là tức chết mà.
– Cô... – Gun tức giận nói, xuy đi tính lại, chịu nhục vẫn là 2 cô. Jenny lúc này vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu: lạnh băng. Dù gì trong việc này, Gun cũng biết nhiều hơn cô, cứ để cậu ấy giải quyết.
– Cứ đấu thử xem sao. – Một giọng nói trong trẻo vang lên, Kin tươi cười đi đến trước mặt mọi người. – Như vậy đi, theo luật thì mỗi đội chỉ có 6 người nhưng thôi chỗ tôi có 5 người, cô bạn Jenny kia cũng không biết chơi, vậy cộng lại 7 người sức chỉ bằng 6 vừa vặn một đội. Các cô có thể chọn 6 hoặc 7 người tùy ý. Nếu thua, thì 5 người bọn tôi cũng xin lỗi cô vậy.
Cả 4 con nhỏ đổ mồ hôi thầm, 4 nam thần của họ mà bị họ làm đi xin lỗi người khác trước mặt bao nhiêu người này thì đời này sao dám gặp họ chứ? Tức nhất là tại sao Kin lại đi giúp con nhỏ đó.Thế nhưng nhỏ không biết rằng, đây là sự đồng ý của cả 5 người, không phải ý kiến riêng của Kin. Thấy thế, nhỏ Min dịu dàng nhìn Kin lên tiếng.
– Sao có thể như vậy được, nếu 5 người tham gia mà chúng em thắng chỉ cần 2 người họ xin lỗi thôi.
– Vậy cũng coi là được đi. Chúng ta chuẩn bị.
Jenny và Gun đồng thời hướng ánh mắt đầy nghi hoặc về phía Kin thế nhưng nhận được là cái nháy mắt tinh nghịch của cô. Kin cũng là tuýt người con gái nghiêm túc, hiếm khi thấy cô lại trẻ con như vậy. Điều này khiến không ít nam sinh trong lớp lại ôm mộng đào xuân.
Rất nhanh chóng, mọi người chuẩn bị cho trận đấu này. Nhóm nhỏ Shee tìm thêm 3 người con trai khác vào nhóm, họ đều là thành viên của đôị bóng chuyền nam của trường và giữ vị trí chủ chốt. Bọn họ biết Jee, Kin, Ken, Gin, Han biết chơi bóng chuyền còn khả năng họ đến đâu thì chưa thấy họ thể hiện gì. Trận đấu này mời luôn giáo viên thể dục làm trọng tài. Những học sinh còn lại cũng tìm chỗ ngồi ổn định để xem.
– Chuẩn bị, trận đấu bắt đầu. – Thầy thể dục tuýt còi thông báo. Đội của Jenny được quyền giáo bóng trước – là Gun giao. Quả bóng bay với quỹ đạo Parabol chuẩn xác rơi vào điểm trống ở sân bên kia nhưng cũng bị đội nhỏ đỡ được. Lại một hồi phản công, đập bóng, cuối cùng là đội Jenny ăn điểm. Cứ như vậy suốt hiệp đấu, tuy nhiên giữa hai đội cũng có sự chênh lệch về khả năng, hơn nữa đội kia chủ tâm đều hướng về phía Jenny mà phát bóng vì vậy mà điểm số có sự chênh lệch khá nhiều. Kin thấy vậy liền tiện thể giao cho Jee nhiệm vụ hỗ trợ Jenny, trên sân 2 người này lúc nào cũng kè kè cùng nhau. Jenny lúc này phải thật sự cố gắng vì cô là người yếu nhất, không thể để đội kia lợi dụng, đồng thời quan sát cách mọi người chơi. Thỉnh thoảng lại có giọng nói của Jee ngay bên cạnh âm thầm chỉ cô cách chơi.
Về phần nhóm nhỏ Shee, cô ta không ngờ khả năng của 5 người kia lại giỏi như vậy. Nếu không có nhỏ Jenny thì chắc chắc đội cô thắng là điều cực khó khắn. Nhưng đó chỉ là “nếu” thôi, cô sẽ nhắm vào điểm yếu này mà dành phần thắng.
Hết hiệp một, tỉ số bây giờ nghiêng về phía đội Shee nhưng cả nhóm Jee cũng không có thái độ bực tức gì. Hơn thế họ còn vui vẻ vì lâu không được chơi đã như vậy. Mọi người tạm thời nghỉ ngơi ở ghế, lấy khăn lau mồ hôi.
Trong khi Gun đi lấy nước, Jenny cũng cầm lấy cái khăn mình để sẵn trước đó để lau mặt đồng thời nghĩ lại những gì mình vừa mới biết. Đột nhiên, cô thấy cái khăn lau mặt có gì đó rát rát, bỏ ra xem, Jenny giật mình nhìn thứ khiến cô có cảm giác đó – một mẩu giấy nhỏ được đánh máy. Nhìn những dòng chữ đó, Jenny không khỏi suy tư. Cô rơi vào sự mơ hồ cho đến khi thông báo tiếp hiệp 2. Nhưng cô không biết rằng, không chỉ cô mà 1 người khác cũng như vậy, chẳng qua đó lại là cảm giác khác: có chút mong chờ.
Cả 2 đều không biết rằng, tại một góc khuất nào đó, có một người đứng đó quan sát tất cả qua cái ống nhòm.
– Start nào.
P/s : 22:51 ngày 21/4 cuối cùng cũng ra được chương, loạn quá. Sao thấy cái chủ đề này 2 chương vẫn chưa hết không lẽ bị lây từ Cô dâu tám tuổi :3. Này thì bao giờ xong truyện đây, Huhu
Mọi người ngủ ngon. Sắp thi rồi a, chúc mọi người thi tốt.
Vào đến lớp học, mọi người đã thấy Jenny ngồi ngay ngắn ở chỗ của mình chăm chú vào quyển sách, còn Gun thì đang ngồi làm gì đó với chiếc bút chì và tờ giấy trước mặt. Hai cô gái này dường như chẳng bao giờ quan tâm đến bọn họ có hiện diện ở đây hay không, điều này khiến nhiều người có thói quen mình là trung tâm vũ trụ không tránh khỏi bực tức trong lòng. Nhưng nhìn vẻ mặt thản nhiên kia, họ cũng biết chẳng có kết quả gì khi lôi chuyện này ra. Họ cũng coi như 2 người kia chẳng tồn tại vậy. Mà cũng lạ, dạo này chỉ thấy có 2 người, trong khi nhóm họ có 3 người, ai cũng thấy thắc mắc nhưng mà cũng mặc kệ.
Jee bước vào nhìn thấy cảnh này cũng không ngạc nhiên là mấy, cô gái kia luôn khiến người khác nghĩ cô ăn gan hùm, mật gấu khi mà cô chẳng để ai vào mắt, dĩ nhiên trong đó có cả anh. Khẽ lắc đầu, anh bước nhanh về chỗ, Han, Kin, Ken, Gin cũng bước theo nhưng khi đi qua bàn Gun, Gin hình như muốn nói gì đó nhưng lại thấy những học sinh khác trong lớp anh liền trở về chỗ ngồi của mình.
– Jenny, nhớ cậu quá đi.......... – Khi mọi người còn chưa kịp ngồi hết vào chỗ thì 1 giọng nói theo đánh giá của Jenny là ghê rợn vang lên, Win như một đứa trẻ chạy đến chỗ cô, hai cánh tay dang ra như mấy đứa trẻ con đi mẫu giáo về thấy mẹ là chạy lại ôm. Nhưng trong khi mọi người cứ nghĩ rằng anh ta đã ôm được Jenny thì có một sự thật rất phũ phàng là…. cái thước kẻ của cô đang chắn giữa 2 người (Là Jenny dùng cái thước đâm vào người Win vậy).
– Tránh xa tôi ra. – Jenny vẫn lạnh lùng nói, mắt vẫn nhìn vào quyển sách mà không cả liếc người đối diện lấy 1 lần, 1 tay cô vẫn cầm chiếc thước kẻ, tay kia chậm dãi lật từng trang sách. Còn Win, anh ta dứng hình tại chỗ y như bị đạo diễn lạnh lùng nói: “Cắt” khi đang diễn đến đoạn cảm xúc dâng trào vậy. Gun cũng giật mình khi nghe thấy câu nói của Jenny, nhưng khi nhìn thấy cảnh này Gun muốn cười như trúng số vậy. Trông thấy cái mặt khó coi của anh ta cô cũng cảm thấy hả giận. Muộn ôm lấy bạn của cô ư, hắn còn phải tu thêm kiếp nữa đi.
– Được rồi, được rồi, chỉ là nhớ bạn thôi mà, mấy hôm mình không đến trường không lẽ bạn không nhớ mình một chút sao? – Win cười gượng gạo đẩy nhẹ cái thước vẫn đâm vào người mình, cười cười nhìn Jenny.
– Cậu là ai? – Vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cái miệng xinh xắn nói lên một câu sao lại dễ nghe đến vậy.
Một tiếng nổ đoàng đoàn trong đầu của Win, câu nói này không phải phủ nhận hoàn toàn quan hệ của 2 người sao. Như thế này người ngoài nhìn vào có khác gì là anh đang cố làm quen cô hay sao. Thể diện của anh coi như bị cô đánh bay một cách nhẹ nhàng như đánh 1 quả bóng. Mà nói đi cũng phải nói lại, hai người có quan hệ gì đâu mà phải phủ nhận.
Đến lúc này, không chỉ Gun mà ngay cả Han, Gin, và Kin cũng bật cười thành tiếng, những người khác thì nhịn cười đến đỏ cả mặt. Chỉ còn Ken và Jee tuy không cười nhưng ánh mắt vui vẻ khi thấy người gặp họa kia cũng đủ biết 2 anh cũng tán thưởng hành động này.
– Thật là một cô gái thú vị. – Tiếng lòng của ai đó cất lên, kèm theo là ánh mắt tán thưởng.
Win lúc này mới nhận ra rằng, anh đã sai lầm khi diễn trò tình bạn với cô. Quân tử trà thù 10 năm chưa muộn, mặc dù việc trả thù con gái có coi là chuyện của 1 quân tử hay không nhưng thù này anh sẽ báo, nhanh thôi. Win quay về chỗ ngồi của mình, trong lòng hậm hực lôi chiếc điện thoại của mình ra làm gì đó. Mọi người cũng ngồi đợi cô giáo đến bắt đầu tiết học.
Ngồi chờ cũng đã lâu mà vẫn không thấy ai đến, thế nhưng trong lớp cũng chẳng ai có ý định gọi điện đến ban giám hiệu. Không có giáo viên đồng nghĩa với việc: ai làm việc đấy. Mãi cho tới khi có tiếng chân đi về phía lớp học, tất cả đồng loạt dừng hết mọi việc mà ngồi ngay ngắn đúng chuẩn học sinh nghiêm túc. Ngay cả Jenny và Gun cũng bất ngờ trước việc này. Xem ra mấy cô cậu này cũng có chút kỉ luật. Thấy giáo viêc vào lớp, tất cả đứng dậy chào, giáo viên cũng hài lòng vẫy tay cho họ ngồi xuống.
– Chào các em, hôm nay do trường có việc đột xuất, giáo viên bộ môn của các em sẽ vắng mặt trong sáng hôm nay, nhà trường lại chưa sắp xếp được giáo viên dạy thay. Thế nên thay vì cho các em nghỉ, nhà trường quyết định cho các em đến khu thể dục để tập luyên. Các em trật tự di chuyển đến, giáo viên thể dục sẽ đợi các em ở đó. Chào cả lớp.
Nghe giáo viên nhắc vậy, ai nấy cũng vui mừng, tuy không được nghỉ nhưng còn hơn ngồi trong lớp để nhét mớ kiến thức vào đầu. Và nếu như giáo viên vừa rồi biết được suy nghĩ này của họ, tin chắc rằng cô sẽ có suy nghĩ khác. Thế nhưng đó chỉ là nếu như mà thôi. Không nói thêm nhiều, tất cả đều đến phòng thay đồ. Ở ngôi trường này, mỗi học sinh có 1 tủ đồ thể dục riêng để cất đồ và đồng phục thay ra khi học thể dục. Cũng giống với đồng phục của trường, tông màu chủ đạo của bộ đồ thể dục là: trắng và tím. Giầy thể dục cũng giống nhau đều là màu trắng, còn ai muốn diện đôi giày thể thao đắ tiền của mình thì xin lỗi, mời ra trường khác học.
Tất cả học sinh trong lớp nhanh chóng tập trung ở sân, nghiêm chỉnh xếp thành 2 hàng. Ông thầy thể dục đã đợi sẵn, không chỉ học sinh có đồng phục mà ngay cả giáo viên cũng vậy, tuy nhiên có màu sắc khác nhau để phân biệt.
– Cả lớp nghiêm. – Thầy thể dục dõng dạc hô. – Tiết thể dục hôm nay của chúng ta diễn ra khá đột ngột nên tôi cũng sẽ không dậy các em theo giáo án chuẩn để mức độ học của các em đồng đều với lớp khác, hơn nữa lớp ta có nhiều bạn trong đội tuyển bóng chuyền của trường. Chính vì vậy, tôi quyết định sẽ để các em có một buổi học bóng chuyền với nhau đồng thời giúp các em rèn thể lực, các em trong đội tuyển nhớ giúp đỡ các bạn còn lại, rõ chưa?
– Rõ!!!
– Giải tán.
Như vậy thì vui rồi, không bị gò bó trong quy luật của trường. Cả lớp nhanh chóng chia nhóm ra tập và dĩ nhiên Gun và Jenny một nhóm vì chẳng ai muốn cùng nhóm với hai người cả.
– Jenny chúng ta cũng tập thôi. – Thấy rõ tình cảnh trước mặt nhưng Gun cũng chẳng có phản ứng gì. Không có ai càng tốt, cô với bạn cô cũng đủ rồi.
– Tập?
– Ừ. Thầy giáo bảo mà.
– Nhưng mình không biết chơi bóng chuyền. – Jenny đưa đối mắt không thể hồn nhiên hơn nhìn Gun. Khi còn nhỏ cho đến lớn, cô luôn trong sự quản thúc của ba, 1 ngày đối với cô chỉ có ăn, ngủ, và học, ngoài ra không có gì khác. Các tiết thể dục này cô cũng bị hạn chế tham gia thì lấy đâu ra học chơi bóng chuyền. Thế nhưng cô lại có thời gian học một cái khác hữu ích hơn. (Báo cáo cả nhà là học võ, tiết lộ rồi nhé, còn nguyên nhân tại sao học được sẽ có giải thích sau).
– Trời, mình quên mất. Yên tâm, cô bạn này của cậu là đội trưởng độ bóng chuyền đó nhen. – Gun cười khúc khích nói nhỏ vào tai cô bạn. – Đi thôi.
Nói rồi, Gun kéo tay Jenny ra sân tập. Trước tiên cô nói với Jenny quy định khi chơi bóng chuyền. Cô tin rằng với đầu óc của Jenny sẽ không khó để nhớ. Tiếp đến Gun lại dạy Jenny những kĩ năng cơ bản, cách chuyền bóng, đỡ bóng, phản công. Hai người cùng nhau học tập thật vui vẻ.
Trong khi đó, ở chỗ đám nhỏ Shee nhìn thấy cảnh này không khỏi khinh thường.
– Hóa ra con nhỏ Jenny đó không biết chơi bóng chuyền. Chúng ta có lên “chỉ dạy” cho nó không? – Nhỏ Shee quay sang nhìn đám bạn cười cợt hỏi. Và dĩ nhiên nhận được đó chính là cái gật đầu của cả 3 đứa còn lại. – Đi.
Từ chỗ đó không xa, Kin và 4 người còn lại đều có thể thấy rõ từng hành động của bọn nhỏ Shee. Xem ra 2 cô gái kia lại gặp rắc rối rồi. Bọn họ cũng âm thầm quan sát, còn Kin cô cũng có ý định giúp họ nếu cần. Mặc dù bọn họ luôn bị mọi người xa lánh đồng thời xa lánh mọi người nhưng 3 người họ (cả Halee) lại đem cho họ sự bình đằng chưa từng thấy, bình đẳng giữa người với người. Không lời ngon ngọt, không lời hoa mĩ, mà là sự chân thật, thực tế. Trong mắt họ ai cũng như nhau, lấy ân báo ân, oán báo oán rõ ràng, ngươi không đụng ta, ta không đụng ngươi. Tính cách đó ít ai có thể có trong giới “thượng lưu trường học” * , thế nên họ cũng chân trọng tính cách này nhưng cũng không thể hiện ra ngoài.
( * : ý là giới nhà giàu trong trường học)
– Nè, không biết chơi bóng chuyền sao? Cũng đúng nhỉ? Bọn nhà nghèo như mày làm sao có thể được học mấy thứ này. Có cần bọn ta “dậy” không? – Shee nhanh chóng đến chỗ Jenny và Gun, hai người đang tập vui vẻ thì có kì đà cản mũi mất cả hứng.
– Không liên quan đến mấy người. Đừng tưởng mình lúc nào cũng là người giỏi nhất.– Gun lạnh lùng nói.
– Ya, còn kiêu căng hả? Tự tin vậy sao? Có dám đấu thử với bọn này không?
Trước sự khiêu khích của Shee, Gun không nói gì, ngay cả Jenny cũng vậy. Rõ ràng nếu đấu, người thua chắc chắn là bọn họ. Thực lực, khả năng chênh lệch rõ ràng như vậy cơ mà.
– Không nói gì sao? Không dám? Nếu các 2 người thắng, bọn này sẽ không làm phiền mấy người, còn nếu thua... thì tới xin lỗi bọn này đi, ok? Nếu không giám thì không có tư cách học lớp mày đâu. – Con nhỏ Kis thừa dịp xen vào. Đúng là tức chết mà.
– Cô... – Gun tức giận nói, xuy đi tính lại, chịu nhục vẫn là 2 cô. Jenny lúc này vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu: lạnh băng. Dù gì trong việc này, Gun cũng biết nhiều hơn cô, cứ để cậu ấy giải quyết.
– Cứ đấu thử xem sao. – Một giọng nói trong trẻo vang lên, Kin tươi cười đi đến trước mặt mọi người. – Như vậy đi, theo luật thì mỗi đội chỉ có 6 người nhưng thôi chỗ tôi có 5 người, cô bạn Jenny kia cũng không biết chơi, vậy cộng lại 7 người sức chỉ bằng 6 vừa vặn một đội. Các cô có thể chọn 6 hoặc 7 người tùy ý. Nếu thua, thì 5 người bọn tôi cũng xin lỗi cô vậy.
Cả 4 con nhỏ đổ mồ hôi thầm, 4 nam thần của họ mà bị họ làm đi xin lỗi người khác trước mặt bao nhiêu người này thì đời này sao dám gặp họ chứ? Tức nhất là tại sao Kin lại đi giúp con nhỏ đó.Thế nhưng nhỏ không biết rằng, đây là sự đồng ý của cả 5 người, không phải ý kiến riêng của Kin. Thấy thế, nhỏ Min dịu dàng nhìn Kin lên tiếng.
– Sao có thể như vậy được, nếu 5 người tham gia mà chúng em thắng chỉ cần 2 người họ xin lỗi thôi.
– Vậy cũng coi là được đi. Chúng ta chuẩn bị.
Jenny và Gun đồng thời hướng ánh mắt đầy nghi hoặc về phía Kin thế nhưng nhận được là cái nháy mắt tinh nghịch của cô. Kin cũng là tuýt người con gái nghiêm túc, hiếm khi thấy cô lại trẻ con như vậy. Điều này khiến không ít nam sinh trong lớp lại ôm mộng đào xuân.
Rất nhanh chóng, mọi người chuẩn bị cho trận đấu này. Nhóm nhỏ Shee tìm thêm 3 người con trai khác vào nhóm, họ đều là thành viên của đôị bóng chuyền nam của trường và giữ vị trí chủ chốt. Bọn họ biết Jee, Kin, Ken, Gin, Han biết chơi bóng chuyền còn khả năng họ đến đâu thì chưa thấy họ thể hiện gì. Trận đấu này mời luôn giáo viên thể dục làm trọng tài. Những học sinh còn lại cũng tìm chỗ ngồi ổn định để xem.
– Chuẩn bị, trận đấu bắt đầu. – Thầy thể dục tuýt còi thông báo. Đội của Jenny được quyền giáo bóng trước – là Gun giao. Quả bóng bay với quỹ đạo Parabol chuẩn xác rơi vào điểm trống ở sân bên kia nhưng cũng bị đội nhỏ đỡ được. Lại một hồi phản công, đập bóng, cuối cùng là đội Jenny ăn điểm. Cứ như vậy suốt hiệp đấu, tuy nhiên giữa hai đội cũng có sự chênh lệch về khả năng, hơn nữa đội kia chủ tâm đều hướng về phía Jenny mà phát bóng vì vậy mà điểm số có sự chênh lệch khá nhiều. Kin thấy vậy liền tiện thể giao cho Jee nhiệm vụ hỗ trợ Jenny, trên sân 2 người này lúc nào cũng kè kè cùng nhau. Jenny lúc này phải thật sự cố gắng vì cô là người yếu nhất, không thể để đội kia lợi dụng, đồng thời quan sát cách mọi người chơi. Thỉnh thoảng lại có giọng nói của Jee ngay bên cạnh âm thầm chỉ cô cách chơi.
Về phần nhóm nhỏ Shee, cô ta không ngờ khả năng của 5 người kia lại giỏi như vậy. Nếu không có nhỏ Jenny thì chắc chắc đội cô thắng là điều cực khó khắn. Nhưng đó chỉ là “nếu” thôi, cô sẽ nhắm vào điểm yếu này mà dành phần thắng.
Hết hiệp một, tỉ số bây giờ nghiêng về phía đội Shee nhưng cả nhóm Jee cũng không có thái độ bực tức gì. Hơn thế họ còn vui vẻ vì lâu không được chơi đã như vậy. Mọi người tạm thời nghỉ ngơi ở ghế, lấy khăn lau mồ hôi.
Trong khi Gun đi lấy nước, Jenny cũng cầm lấy cái khăn mình để sẵn trước đó để lau mặt đồng thời nghĩ lại những gì mình vừa mới biết. Đột nhiên, cô thấy cái khăn lau mặt có gì đó rát rát, bỏ ra xem, Jenny giật mình nhìn thứ khiến cô có cảm giác đó – một mẩu giấy nhỏ được đánh máy. Nhìn những dòng chữ đó, Jenny không khỏi suy tư. Cô rơi vào sự mơ hồ cho đến khi thông báo tiếp hiệp 2. Nhưng cô không biết rằng, không chỉ cô mà 1 người khác cũng như vậy, chẳng qua đó lại là cảm giác khác: có chút mong chờ.
Cả 2 đều không biết rằng, tại một góc khuất nào đó, có một người đứng đó quan sát tất cả qua cái ống nhòm.
– Start nào.
P/s : 22:51 ngày 21/4 cuối cùng cũng ra được chương, loạn quá. Sao thấy cái chủ đề này 2 chương vẫn chưa hết không lẽ bị lây từ Cô dâu tám tuổi :3. Này thì bao giờ xong truyện đây, Huhu
Mọi người ngủ ngon. Sắp thi rồi a, chúc mọi người thi tốt.
/36
|