Editor: KInh Thuế“Sắp đánh xong rồi.” Kính Nguyệt Sâm giấu tay sau lưng, trong lòng bàn tay là một hòn đá nhỏ, ngón tay dùng sức, sắc mặt nặng nề, Thẩm Vũ Âm bên cạnh không khỏi sửng sốt.Cô lo lắng cắn chặt môi, nhìn xuống phía dưới, cảm giác từ trên cao nhìn xuống dưới như vậy quả thực rất có thành tựu, vị trí này, trong trường học này, ngoại trừ Kính Nguyệt Sâm cũng chỉ có cô có thể ngồi. Cũng không hiểu sao, càng đứng cao, lòng cô lại càng cảm thấy bất an.Nhìn bàn tay đang xiết nhẹ bên hông mình, cô mới điều chỉnh thân thể một chút.“Nếu như sợ hãi, sau này, em có thể lùi xuống dưới.” Kính Nguyệt Sâm nhìn đỉnh đầu cô nói, tóc của cô là đẹp nhất cậu từng nhìn thấy, nhưng, nếu cô quá mềm yếu, vậy, không thích hợp với điều cậu có, cũng không thích hợp làm người của cậu.Là thích, nhưng, cũng không phải cô thì không được.“Không có, không có, em không sợ hãi.” Thẩm Vũ Âm vội vàng giải thích, thật vất vả mới đi được đến bước này, sao cô có thể lùi xuống dưới được chứ, cuộc sống của loại bình dân, sẽ mai một tất cả của cô, chỉ có đứng ở vị trí này, cô mới chân chính là Thẩm Vũ Âm, cô ngẩng đầu, mỉm cười, trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ái mộ.Người con trai này, cô đã yêu quá lâu rồi, vừa nhập học đã yêu, bây giờ, nếu đã cho cô đứng ở chỗ này, vậy, cô cũng không đơn giản rời đi đâu.“Cô gái ngoan, vậy, phiền em dũng cảm lên một chút.” Cậu nheo hai mắt lại, vươn tay vỗ vỗ lên mặt cô, giống như với một sủng vật ngoan ngoãn nghe lời, một tay đặt sau lưng, ném đi viên đá trong tay.Cạch, viên đá rơi đi, cũng không có ai để ý.Cậu đã đợi rất lâu rồi, dường như đã gần lắm rồi.Bởi vì đã chờ quá lâu, lâu đến
/678
|