Editor:KInh thuếDư Châu đi tiếp, ai đi qua cô cũng sẽ liếc qua hơn nữa còn nhanh chóng nhường đường cách cô một đoạn, một mình cô đã chiếm nửa đường, dù sao cũng không có ai ngăn cản, hơn nữa, sắc mặt cô hiện giờ tuyệt đối không phải là tốt.Trên mặt còn viết rõ mấy chữ, đừng làm phiền, cô đây đang tức giận.Đắc tội với một người cực mập mạp, sai lầm lớn nhất chính là khi nào cô ta mất hứng, sẽ thấy giống như một quả cầu lam khổng lồ trực tiếp đập chết người.Dư Châu không buồn liếc mắt, cứ bước đi đến đường trục chính thì dừng lại, phía trước không xa, Kính Nguyệt Sâm đang nhìn cô, tuy bây giờ có rất nhiều người, nhưng, cô có thể khẳng định người anh ta đang nhìn là cô.Khuôn mặt quen thuộc, sắc lam của đôi mắt quen thuộc, khuyên tai màu lam quen thuộc, đây là người con trai cô đã nhớ nhiều năm, nếu như không có một câu nói của anh, có lẽ sẽ không có cô của bây giờ, nhưng, vì sao, cảm giác lại không còn như xưa, rốt cuộc là cô thay đổi, hay là anh thay đổi, có lẽ bọn cô đều đã thay đổi.Cô đến gần, đứng thẳng trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn người con trai này, sau đó, nghe thấy từng tiếng hít thở mạnh xung quanh.“Anh chờ tôi?” Cô nhìn quanh, hơi nâng cằm, cái cằm đầy thịt, đôi mắt híp lại, không có bất cứ chỗ nào được coi là dễ nhìn.“Cô thông minh hơn tôi nghĩ đấy!” Kính Nguyệt Sâm buông tay xoay người nhìn đối diện với món đồ trước mặt, trong mắt cậu, Dư Châu bây giờ chỉ là một món đồ, hơn nữa còn là một món đồ có kích thước rất lớn.kinh/thue.dien-dan-le';quydon“Cám ơn.” Dư Châu nhẹ nhàng nhấp miệng, thoạt nhìn, cô đã đoán đúng, quả nhiên anh ta đang đợi cô, nhưng, nguyên nhân là gì, cô sẽ không tự mình đa tình mà cho rằng anh ta đang quan tâm cô, hay muốn lấy lòng cô, trước kia Dư Châu không có bản lĩnh này, bây giờ càng không có, trước kia, đôi mắt xanh như nước biển kia đã từng chấp nhận để một đứa ăn mày bẩn thỉu lọt vào, anh bây giờ thâm trầm, thần bí, nhưng lại cực kì lạnh nhạt vô tình.Bản chất anh ta thay đổi hay cho tới bây giờ cô đều chưa bao giờ hiểu được, trí nhớ vẫn dừng lại
/678
|