Editor:Kinh thuế“Xin lỗi Châu Châu, không phải mọi người không cần em, mà là…” Dư Dịch ôm chặt lấy cô, âm thanh run rẩy, khô cứng: “Châu Châu, mọi người đều yêu em, nhưng nếu không như vậy, nhà Kính Nguyệt sẽ không bỏ qua cho em, cũng không bỏ qua cho nhà họ Dư chúng ta, mà còn làm liên lụy đến nhà họ Tả và nhà họ Đan, vì dã tâm đó chúng sẽ không ngại dùng lí do đê hèn nào, muốn đạp mọi người xuống đất.”“Cho nên, em bị đuổi đi phải không?” Dư Châu thản nhiên cúi mắt, bây giờ, nói những lời này cũng đâu có tác dụng gì nữa, bất kể nguyên nhân là gì, người phải rời đi vẫn sẽ là cô, cho dù, đây đều là do cô tự chuốc lấy.“Phải.” Dư Dịch gật đầu, đây là yêu cầu của nhà Kính Nguyệt, nếu không, để bọn họ tự mang Dư Châu đi, có lẽ con bé sẽ sống không bằng chết, nhà chúng ta đã phải cố gắng rất lâu, cũng thỏa hiệp rất nhiều, mới đổi được một cơ hội này, để em tự mình ra đi, không quay trở lại Dư gia.“Em hiểu rồi.” Dư Châu ngẩng đầu, vươn tay ôm nhẹ lấy Dư Dịch, anh trai đáng yêu nhất của cô.“Em không trách ai cả, nhờ anh nhắn lại với cha mẹ, em yêu cha mẹ rất nhiều.” Cô buông Dư Dịch ra, hai mắt chớp nhẹ, cuối cùng cũng không ngăn được nước mắt đong đầy nơi khóe mi.Dư Dịch nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cầm một chiếc túi lớn đặt vào tay Dư Châu: “Đây là của cha gửi cho em, còn có tiền tiêu vặt của anh. Bên trong còn có đồ ăn mẹ làm, rất nhiều, đủ để em ăn một thời gian. Nhớ kĩ, phải cất thật kĩ, không được để trộm mất.”Anh như một bà lão lải nhải không ngừng nói đi nói lại, nhưng, vẫn không yên tâm nổi, cô em gái này, chỉ luôn sống trong sự bao bọc. Từ nhỏ đến lớn đều chưa phải trải qua vất vả khó khăn bao giờ, hiện tại, phải tự sống ra sao. Những điều bọn họ có
/678
|