Editor: Kinh thuếCô còn điều muốn hỏi, nhưng người kia đã quay bước đi, dường như không muốn ngây ngốc ở đây thêm giay phút nào nữa. “Đúng là đồ con gái vô tâm, thiếu gia vì cô ta mới chuẩn bị, vậy mà cô ta lại nhớ đến kẻ đáng xuống địa ngục kia, ôi Liên thiếu gia của tôi, sao cậu lại đáng thương như vậy chứ!”Ông ta vừa đi vừa gào khóc, âm thanh hòa tan trong gió, sau đó từ từ biến mất.Lỗ tai Dư Châu vẫn nghe thấy âm thanh khóc lóc đau lòng, trước mắt như nhòe đi, trong lòng cô giông bão, hỗn loạn hết cả.“Liên…”Bao đồ trong tay cô rớt xuống, đồ từ bên trong rơi ra, cả một đống hỗn độn, có thuốc, có đồ ăn, nước uống, quần áo, y phục cỡ lớn, còn có một mảnh giấy nhỏ.“Xin lỗi nhóc con nhé, không đưa được thêm đồ cho em rồi, cũng đừng quên lời em đã nói, chỉ cần em trở lên mạnh mẽ, không ai có thể bắt nạt em nữa.”“Anh, vẫn luôn tin tưởng, nhóc con của anh chắc chắn không phải là một người xấu, đi hại người đâu.”Phần cuối thư đề tên…..Liên.Cô ôm chặt bức thư trong ngực, khóe mắt ẩm ướt, nhìn bao đồ lớn trên mặt đất, cô ngước mắt nhìn về phía xa xa, vài vệt bóng dáng chợt lấp lóe, giống như bọn Dư Dịch.Cô ôm chặt những đồ này, nhanh chóng rời khỏi, bây giờ còn chưa phải lúc.Bây giờ cô có cái gì, bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt nhất.Cho đến khi đi được một quãng xa rồi, cô xiết chặt nắm tay, cô…Sẽ trở về, bây giờ cô đã hiểu rõ âm mưu này như thế nào rồi.Đúng vậy, âm mưu…Xoay người, một bóng người loạng choạng bước đi, tuy bước từng bước vô cùng chậm nhưng lại
/678
|