Cất kỹ những đồ này đi, cô đứng lên, nhìn quanh một vòng nơi đã ở trong nửa năm qua, nửa năm đã trôi qua, kỳ thật cô rất lưu luyến nơi này, bây giờ, chính là có chút không nỡ.Có điều, dù ở lại trong bao lâu, cô vẫn phải trở về, giống như việc cô vĩnh viễn cũng không còn thuộc về nơi này nữa, cô phải đi làm những chuyện quan trọng với mình hơn.Một đêm này, cô ngồi lặng trước bàn cả đêm, nghĩ đến việc rời khỏi đây, một chút buồn ngủ cũng bị đá bay đi.Ban ngày, Thạch Đầu nhìn rương đồ trong tay Dư Châu, không bất ngờ lắm.“Đã mang theo hết chưa, còn để lại gì không?” Âm thanh của cậu ta cực kì bình tĩnh, thản nhiên, nhưng phải nghe cẩn thận mới thấy chút run rẩy nhỏ bé trong đó.Cho dù biết trước một ngày nào đó cô ấy sẽ rời khỏi, nhưng, không ngờ lại nhanh như vậy, giống như lúc cô đến, luôn bất ngờ như thế, một thân hình mập mạp đồ sộ, nhưng lại có thể làm những chuyện không ai quên được.Cho đến tận giờ, cậu vẫn không thể tin, đứng trước mặt cậu là một người con gái có vẻ ngoài duyên dáng thướt tha, cô bé con từng đánh nhau với bọn họ, thậm chí toàn thân đầy vết thương cũng không rên một tiếng.“Vâng.” Dư Châu gật đầu một cái, “Đã cầm hết rồi ạ, em đi đây.” Cô vươn tay ra, ánh mắt dời lên cổ tay cậu ta, dấu răng kia vẫn còn, rõ ràng đã lâu như vậy, cậu ta vẫn…“Dấu răng này đã lâu như vậy, có lẽ lúc ấy thực sự dùng quá sức, vẫn luôn thiếu cậu một lời xin lỗi.” Đợi cô nói xong mới tự phát hiện được điều gì, cô lại khẽ nở nụ cười, cười như vậy, mới giống độ tuổi này.Nói cũng đã nói rồi.“Em đi đây, anh bảo trọng.”Cô đi lướt qua cô ấy, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô ấy, từ một cô bé,
/678
|