Editor: Kinh thuếCô hít sâu, dán chặt người vào tường, thân thể nhẹ nhàng bước đi không tiếng động, không lâu sau, khi căn phòng chìm trong bóng đen, tất cả lại trở lại vẻ bình yên ban đầu.Một người đàn ông trung niên ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen mượt bao la, trong miệng khẽ lẩm bẩm: “Ông trời, có thể ban cho lão một tiên nữ không, đêm tối quạnh hiu như vậy thật buồn chán.” Ông vuốt khuôn mặt già nua, những dấu vết thời gian đã hằn rõ trên mặt, còn muốn tiên nữ, đúng là phát điên rồi.Nhưng một mình ông, quả thật rất tịch mịch.Liên thiếu gia đáng thương, nếu có thể ra ngoài thì tốt rồi. Ít nhất như vậy sẽ có người trò chuyện cùng ông, tuy lời cậu ấy thường trêu trọc là chính.Bỗng nhiên, một chiếc bóng vụt qua từ phía trên xuongs, ông vừa định hét lên, miệng đã bị người ta nhanh chóng bịt lại khống chế, còn không tha cho cái mũi của lão nữa, lão sắp ngạp thở rồi.“Không được lên tiếng.” Giọng con gái truyền đến, ông đành cắn răng gật mạnh đầu, tuy đã lớn tuổi nhưng ông vẫn rất trân trùng sinh mệnh nhé, huống cho, ông còn phải chăm sóc Liên thiếu gia, cho nên, tốt nhất không chết vẫn hơn.Người nọ từ từ hạ tay xuống, ông đưa tay đỡ cổ, hô hấp nặng nề, hít lấy từng ngụm không khí, thì ra có không khí để thở thật là tốt đẹp.Ông ngẩng đầu, đối diện là đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng như ánh trăng, một cô gái xinh đẹp, không thể nào, hai mắt ông trừng
/678
|