Editor:Kinh thuếNửa câu đầu Dư Châu trừng mắt, nửa câu sau lại khiến lòng cô khó chịu.Không phải không chú ý, cái con người này thật là, nửa câu trước vùi cô xuống địa ngục, nửa câu sau đã đưa cô lên thiên đường, đúng là chóng mặt.“Đi thôi.” Anh dắt Dư Châu ra đến cửa, trong này, thời gia dường như không trôi đi, ngọn đèn luôn sáng chói, chẳng còn phân biệt được ngày đêm, không có ánh mặt trời, nửa năm qua cậu đã sớm thành thói quen thích nghi.Dư Châu hiểu ý anh, Kính Nguyệt Sâm đã trở lại, cho nên, cô cần nhanh chóng thoát ra ngoài, nếu như bị người khác phát hiện, chẳng những cô không thể ra ngoài, anh cũng sẽ gặp nguy hiểm, người kia hung ác hơn bọn họ tưởng rất nhiều.Ngay cả anh trai song sinh với mình cũng có thể tính kế, cô cũng rất chờ mong, cái con người đang đứng ở trên đỉnh cao đó đến lúc bị hất xuống sẽ biểu lộ ra vẻ mặt gì.Cậu ta tính kế Liên, tính kế cô, cũng tính kế mọi người, rất nhanh thôi cô sẽ khiến cậu ta nếm mùi thất bại.Bạc lệ, mọi chuyện không như cậu ta nghĩ, cô cảm thấy tính kế người khác đúng là thú vui mà.Quay đầu nhìn Kính Nguyệt Liên đang vẫy tay tạm biệt, khuôn mặt vui vẻ, chỉ là trong mắt vẫn không dấu được chút ưu thương.Dư Châu xiết chặt tay, xoay người, cô nhất định sẽ quay lại, cứu anh ra ngoài.Nhìn cô từng bước rời khỏi, thân hình như cánh bướm nhẹ nhàng tung bay xuất hiện trước mặt
/678
|