Ngụy An Lương là người lạnh nhạt, thâm trầm, Doãn Thiếu Đường lại suốt ngày hi hi ha ha, hai người này ngồi cạnh nhau, rất nhanh liền cảm thấy khó chịu.
Doãn Thiếu Đường nói nhảm một lúc lâu, Ngụy An Lương trả lời mấy câu qua loa, ngay khi hắn sắp không chịu được nữa muốn cáo từ, Thẩm Tam đi nhanh từ cửa vào, “Đi, ta bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn và rượu, đi uống rượu.”
Doãn Thiếu Đường trừng mắt nhìn hắn, “Này, chúng ta cũng không phải là chỗ cho ngươi trút tâm sự, đừng trút giận lên ta. Ta sợ đồ ăn có độc.”
Ở dịch trạm này, người đến đây đều là nói đến là đến, nói đi là đi, nếu là bị độc chết, cũng không thể nói gì.
Thẩm Tam hung hăng trừng hắn, “Ở Duy Dương nếu không phải là do ngươi làm hỏng chuyện tốt, ta có thể thành như vậy sao, tiểu tử ngươi ngược lại rất biết điều, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, “Đừng, ta so với ngươi thì chạy nhanh hơn.”
Thẩm Tam đánh hắn một quyền, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, khóe môi khẽ nở nụ cười mị hoặc, Doãn Thiếu Đường nổi da gà, nhảy dựng lên, “Ngụy bang chủ, đi thôi, không uống thì cũng uổng phí. Rượu của Thẩm Tam công tử, chính là muốn uống đến chết thì hắn mới vui vẻ.”
Đến lúc lên đèn, A Lý lặng yên tới cửa, báo cáo tình huống cho Tô Mạt.
“Tiểu thư, chúng tôi nhận được ám hiệu của Lan Nhược.”
Đây là một tin vô cùng tốt.
Mấy người Tô Mạt nhẹ nhàng thở ra, Lan Như kích động muốn khóc, lập tức ôm lấy cánh tay của A Lý, “Huynh đúng là...Đúng là phúc tinh, vừa tới liền có tin tốt.”
A Lý lập tức đỏ mặt, xấu hổ rút tay ra, lúng túng đứng cười.
Lan Như lập tức ý thức được mình vừa làm gì, vội vàng buông tay hắn ra, “Muội đi pha trà cho huynh.”
Lưu Hỏa nhìn nàng trêu chọc.
Tô Mạt bảo Lưu Hỏa đi ra ngoài canh cửa, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng nghe A Lý báo cáo.
A Lý còn mang tới một tin tức khác, “Tiểu thư, tôi tự mình truy tìm theo mùi của thiên nhật túy, tìm được một sào huyệt của bọn họ.”
Tô Mạt cảm thấy vui vẻ, “Ở đâu vậy?”
A Lý lấy từ ống giày ra một bản đồ, trải trên bàn, chỉ cho Tô Mạt xem.
Bản đồ vẽ bằng tay rất đơn giản, lại có thể chỉ ra rõ ràng những yếu điểm, hắn chỉ vào một ngọn núi hoang phía tây cách dịch trạm hơn trăm dặm, “Là chỗ này. Ngọn núi hoang này trước kia dùng để khai khoáng thạch, sau đó bỏ trống, bởi vì trên mặt đất đều là đá tảng, cũng không thể trồng được hoa màu, cho nên bỏ hoang không ai quản. Thuộc hạ tự mình truy tìm mùi hương kia, con rắn kia kia đi vào đó, vẫn quanh quẩn ở đó, không có quay ra.”
Doãn Thiếu Đường nói nhảm một lúc lâu, Ngụy An Lương trả lời mấy câu qua loa, ngay khi hắn sắp không chịu được nữa muốn cáo từ, Thẩm Tam đi nhanh từ cửa vào, “Đi, ta bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn và rượu, đi uống rượu.”
Doãn Thiếu Đường trừng mắt nhìn hắn, “Này, chúng ta cũng không phải là chỗ cho ngươi trút tâm sự, đừng trút giận lên ta. Ta sợ đồ ăn có độc.”
Ở dịch trạm này, người đến đây đều là nói đến là đến, nói đi là đi, nếu là bị độc chết, cũng không thể nói gì.
Thẩm Tam hung hăng trừng hắn, “Ở Duy Dương nếu không phải là do ngươi làm hỏng chuyện tốt, ta có thể thành như vậy sao, tiểu tử ngươi ngược lại rất biết điều, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, “Đừng, ta so với ngươi thì chạy nhanh hơn.”
Thẩm Tam đánh hắn một quyền, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, khóe môi khẽ nở nụ cười mị hoặc, Doãn Thiếu Đường nổi da gà, nhảy dựng lên, “Ngụy bang chủ, đi thôi, không uống thì cũng uổng phí. Rượu của Thẩm Tam công tử, chính là muốn uống đến chết thì hắn mới vui vẻ.”
Đến lúc lên đèn, A Lý lặng yên tới cửa, báo cáo tình huống cho Tô Mạt.
“Tiểu thư, chúng tôi nhận được ám hiệu của Lan Nhược.”
Đây là một tin vô cùng tốt.
Mấy người Tô Mạt nhẹ nhàng thở ra, Lan Như kích động muốn khóc, lập tức ôm lấy cánh tay của A Lý, “Huynh đúng là...Đúng là phúc tinh, vừa tới liền có tin tốt.”
A Lý lập tức đỏ mặt, xấu hổ rút tay ra, lúng túng đứng cười.
Lan Như lập tức ý thức được mình vừa làm gì, vội vàng buông tay hắn ra, “Muội đi pha trà cho huynh.”
Lưu Hỏa nhìn nàng trêu chọc.
Tô Mạt bảo Lưu Hỏa đi ra ngoài canh cửa, nàng cùng Hoàng Phủ Cẩn ở trong phòng nghe A Lý báo cáo.
A Lý còn mang tới một tin tức khác, “Tiểu thư, tôi tự mình truy tìm theo mùi của thiên nhật túy, tìm được một sào huyệt của bọn họ.”
Tô Mạt cảm thấy vui vẻ, “Ở đâu vậy?”
A Lý lấy từ ống giày ra một bản đồ, trải trên bàn, chỉ cho Tô Mạt xem.
Bản đồ vẽ bằng tay rất đơn giản, lại có thể chỉ ra rõ ràng những yếu điểm, hắn chỉ vào một ngọn núi hoang phía tây cách dịch trạm hơn trăm dặm, “Là chỗ này. Ngọn núi hoang này trước kia dùng để khai khoáng thạch, sau đó bỏ trống, bởi vì trên mặt đất đều là đá tảng, cũng không thể trồng được hoa màu, cho nên bỏ hoang không ai quản. Thuộc hạ tự mình truy tìm mùi hương kia, con rắn kia kia đi vào đó, vẫn quanh quẩn ở đó, không có quay ra.”
/2424
|