Hoàng Phủ Cẩn hỏi: “Tin tức của Lan Nhược cũng là từ đó ra?”
A Lý lắc đầu, “Lan Nhược thì không phải, tin tức của Lan Nhược là phát hiện từ hoa rơi trên mặt nước. Nàng ấy dùng kiếm pháp công tử truyền thụ để lại ấn ký đặc biệt.”
Hoàng Phủ Cẩn theo Diệp Tri Vân học được không ít võ công, lại vụng trộm phát hiện không ít bí kíp võ công trong đại nội.
Có thể luyện hắn đều thử qua, không thể luyện hắn cũng đọc, cảm thấy thích hợp với người của mình thì hắn liền dạy cho bọn họ.
Những thuộc hạ của Tiêu Vũ Lâu, cơ bản đều là do hắn truyền thụ võ công.
Mà A Lý, Lưu Vân Lưu Hỏa, tỷ muội Lan Nhược, ngoài học cùng Diệp Tri Vân, về sau công phu thường dùng, còn có tuyệt chiêu bảo mệnh, có hơn phân nửa là do Hoàng Phủ Cẩn dạy.
Tỷ muội Lan Nhược học một bộ Nhược Liễu Phù Phong có 36 chiêu thức, đó là kiếm pháp lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, bộ kiếm pháp này có một chiêu thức, khi thi triển tạo thành vết thương vô cùng độc đáo.
Mấy người Hoàng Phủ Cẩn vô cùng rõ ràng, A Lý cũng đã thấy qua, Lan Nhược liền dùng đó làm ám hiệu.
Một con sông hoa tử vi rơi trên mặt nước, chẳng những cành hoa có vết cắt kỳ lạ, cho dù là những cánh hoa thật nhỏ cũng không ngoại lệ.
Ban đầu hắn không chú ý, là lúc đi xuống sông rửa mặt, vừa lúc có hai hài tử theo mẫu thân đi giặt quần áo ở bờ sông, hai đứa nhặt những cánh hoa này để chơi, một hài tử quan sát rất cẩn thận, nó kinh ngạc kêu lên, “Oa, tỷ tỷ xem này, trên cánh hoa có vết như sọc vải này.”
Hắn đi ngược con sông lên, liền thấy cả một vùng hoa tử vi.
“Thiếu gia, tiểu thư, cách đây hai dặm về phía đông, chỗ đó có một miếu Dược Vương, lẻ loi, thích hợp cho bọn họ ẩn nấp.” Hắn chỉ vào bản đồ, “Lan Nhược vẫn đang ở phụ cận miếu Dược Vương, mấy người Hắc Xà không lục soát chỗ đó, nàng ấy hy vọng khi chúng ta tấn công miếu Dược Vương thì có thể giúp đỡ một chút, cho nên không chịu để lộ hành tung.”
Miếu Dược Vương và núi hoang nằm ở hai phía của dịch trạm.
Nói như vậy hang rắn ở phía tây, miếu Dược Vương ở phía đông.
Mà miếu Dược Vương nhất định là sào huyệt bí mật của đám người Hắc Xà.
Mà Lan Nhược, quả nhiên là vẫn giữ được bình tĩnh, tỉnh táo như thường.
Tô Mạt vô cùng vừa ý.
“Tiểu thư, chúng ta đến miếu Dược Vương trước hay là hang rắn trước?” A Lý cuộn bản đồ lại, để lại cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Ta dẫn người đến miếu Dược Vương, Lưu Vân dẫn người đến hang rắn, Mạt Nhi nàng và Lan Như ở lại dịch trạm.”
Tô Mạt lắc đầu, nói ý của mình, miếu Dược Vương sẽ khó đối phó hơn, chỗ đó dù sao đều là những kẻ địch giảo hoạt, hang rắn tương đối dễ đối phó, nàng đã sớm có kế hoạch vẹn toàn.
A Lý lắc đầu, “Lan Nhược thì không phải, tin tức của Lan Nhược là phát hiện từ hoa rơi trên mặt nước. Nàng ấy dùng kiếm pháp công tử truyền thụ để lại ấn ký đặc biệt.”
Hoàng Phủ Cẩn theo Diệp Tri Vân học được không ít võ công, lại vụng trộm phát hiện không ít bí kíp võ công trong đại nội.
Có thể luyện hắn đều thử qua, không thể luyện hắn cũng đọc, cảm thấy thích hợp với người của mình thì hắn liền dạy cho bọn họ.
Những thuộc hạ của Tiêu Vũ Lâu, cơ bản đều là do hắn truyền thụ võ công.
Mà A Lý, Lưu Vân Lưu Hỏa, tỷ muội Lan Nhược, ngoài học cùng Diệp Tri Vân, về sau công phu thường dùng, còn có tuyệt chiêu bảo mệnh, có hơn phân nửa là do Hoàng Phủ Cẩn dạy.
Tỷ muội Lan Nhược học một bộ Nhược Liễu Phù Phong có 36 chiêu thức, đó là kiếm pháp lấy yếu thắng mạnh, lấy ít thắng nhiều, bộ kiếm pháp này có một chiêu thức, khi thi triển tạo thành vết thương vô cùng độc đáo.
Mấy người Hoàng Phủ Cẩn vô cùng rõ ràng, A Lý cũng đã thấy qua, Lan Nhược liền dùng đó làm ám hiệu.
Một con sông hoa tử vi rơi trên mặt nước, chẳng những cành hoa có vết cắt kỳ lạ, cho dù là những cánh hoa thật nhỏ cũng không ngoại lệ.
Ban đầu hắn không chú ý, là lúc đi xuống sông rửa mặt, vừa lúc có hai hài tử theo mẫu thân đi giặt quần áo ở bờ sông, hai đứa nhặt những cánh hoa này để chơi, một hài tử quan sát rất cẩn thận, nó kinh ngạc kêu lên, “Oa, tỷ tỷ xem này, trên cánh hoa có vết như sọc vải này.”
Hắn đi ngược con sông lên, liền thấy cả một vùng hoa tử vi.
“Thiếu gia, tiểu thư, cách đây hai dặm về phía đông, chỗ đó có một miếu Dược Vương, lẻ loi, thích hợp cho bọn họ ẩn nấp.” Hắn chỉ vào bản đồ, “Lan Nhược vẫn đang ở phụ cận miếu Dược Vương, mấy người Hắc Xà không lục soát chỗ đó, nàng ấy hy vọng khi chúng ta tấn công miếu Dược Vương thì có thể giúp đỡ một chút, cho nên không chịu để lộ hành tung.”
Miếu Dược Vương và núi hoang nằm ở hai phía của dịch trạm.
Nói như vậy hang rắn ở phía tây, miếu Dược Vương ở phía đông.
Mà miếu Dược Vương nhất định là sào huyệt bí mật của đám người Hắc Xà.
Mà Lan Nhược, quả nhiên là vẫn giữ được bình tĩnh, tỉnh táo như thường.
Tô Mạt vô cùng vừa ý.
“Tiểu thư, chúng ta đến miếu Dược Vương trước hay là hang rắn trước?” A Lý cuộn bản đồ lại, để lại cho Tô Mạt.
Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Ta dẫn người đến miếu Dược Vương, Lưu Vân dẫn người đến hang rắn, Mạt Nhi nàng và Lan Như ở lại dịch trạm.”
Tô Mạt lắc đầu, nói ý của mình, miếu Dược Vương sẽ khó đối phó hơn, chỗ đó dù sao đều là những kẻ địch giảo hoạt, hang rắn tương đối dễ đối phó, nàng đã sớm có kế hoạch vẹn toàn.
/2424
|