" Dương Dương, con đã dậy chưa vậy? Dương Dương..."
Mẹ Dương đứng trước cửa phòng gõ cửa. Gương mặt nhu hòa nhẹ giọng đánh thức người trong phòng.
Nhưng, điều đó hẳn không ảnh hưởng đến người nào vẫn ngủ say trên giường. Từ đầu đến cuối chưa hề động đậy một mảy may.
Mẹ Dương đứng ngoài cửa chờ hồi lâu vẫn chưa có câu đáp lại cũng nhận ra có điểm không ổn. Bà hơi nhíu mày, thuận tay đẩy nhẹ cánh cửa, lê dép bước vào trong phòng.
" Dương Dương, không dậy sao? Hôm nay còn phải đến trường. Kì quái, bình thường không phải rất dễ tỉnh sao?"
Mẹ Dương ngồi xuống giường, kéo tấm chăn dày che trên đầu người trên giường, lay nhẹ một cái, dịu dàng gọi.
" Dương Dương..."
" Chu Lăng, đừng làm ồn. Cứ để bữa sáng trên bàn, chị dậy sẽ ăn..."
Chu Ngữ Ngữ mơ màng rầm rì nói một tiếng. Song lại quay người kéo chăn lên đầu tiếp tục ngủ ngon.
" Chu Lăng? Là ai vậy? Dương Dương, đừng ngủ, hôm nay phải đến trường..."
Mẹ Dương không hiểu nhăn mi, lực tay vẫn không giảm lay lay con heo lười trên giường tỉnh dậy.
" Dương Dương cái gì, Chu Lăng chết... A, Chu Lăng không phải hôm qua đã đi công tác rồi sao?"
Chu Ngữ Ngữ rốt cuộc phát hiện có điểm không đúng, lật người bật dậy. Cô mở to mắt nhìn vị phu nhân lạ mặt ngồi bên cạnh giường, mặt nghệt ra.
" Phu nhân, bác là ai vậy?"
" Mẹ biết con không nhận mẹ, nhưng không cần giả vờ như vậy đâu. Đã tỉnh liền đi đánh răng rồi xuống ăn sáng. Tối mai ba con sẽ về, đừng khiến ông ấy bực mình..."
" Ơ, Ơ, bác... Bác ơi..."
Chu Ngữ Ngữ cực kì hoảng hốt gọi vị phu nhân lạ mặt nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng đóng cửa thật nhẹ cùng tiếng dép lẹt xẹt đi xa.
Mẹ ư? Không thể nào, mẹ cô không phải đã mất lâu lắm rồi sao? Hơn nữa mẹ cũng không đẹp như vị phu nhân vừa rồi đâu.
Chu Ngữ Ngữ nhớ đến mẹ mình lại so sánh với vị phu nhân vừa rồi, dĩ nhiên khác nhau một trời một vực. Mình chắc là đang mơ rồi, dạo này càng ngày càng mơ thấy nhiều giấc mơ kì quái, chẳng lẽ đã đọc quá nhiều tiểu thuyết sao?
Aiz, từ nay nhất định ít đọc lại một chút mới tốt!
Chu Ngữ Ngữ ngả người xuống giường, cái miệng nhỏ nhắn chu lên huýt sáo hai tiếng, thuận tiện đếm thời gian.
1...2...3...4.... ...... ..........189.... ..........2063.... ...
Hơ hơ, sao giấc mơ này lại dài như vậy nhỉ? Chu Ngữ Ngữ sầu não véo lên tay một cái... Ai ui, sao có thể đau như vậy?
Chu Ngữ Ngữ từ trên giường bật dậy, vừa hít hà vừa xoa cánh tay đã muốn bầm tím một mảng. Càng nghĩ lại càng thấy không đúng, nếu là mơ làm sao có thể cảm thấy đau được chứ?
Nhưng nếu không phải mơ thì chẳng lẽ lại là sự thật sao?
A, không thể nào!
Chu Ngữ Ngữ chạy vội vào nhà vệ sinh, đứng trước tấm gương hít thở vài hơi rồi mới cẩn thận ngẩng đầu lên.
Cái đống gì thế này?
Tóc rối bù xù như tổ quạ, mascara đen thui đen thùi từ lông mi chảy xuống hai má đã khô dính chặt vào da nhìn không ra được dung nhan. Môi son đỏ choét không nhận ra đường nét đã vậy còn lem luốc thành vệt dài kéo tận xuống mang tai.
Còn có má hồng này, viền mắt bảy sắc cầu vồng, chân mày kẻ chì vặn vẹo này...
Cái này cũng gọi là người nữa sao?
Chu Ngữ Ngữ run rẩy tay chân rửa mặt thật sạch sẽ. Cô chợt nghĩ tới vẻ mặt bình thản cùng đôi mắt bao dung của vị phu nhân kia không khỏi rùng mình một cái.
Phu nhân à, sức chịu đựng của người thật là ưu việt!
Chu Ngữ Ngữ rửa mặt xong xuôi. Lần này càng phát ra cẩn thận xem xét gương mặt của mình. Cầu mong là gương mặt của mình, gương mặt của mình, gương mặt của mình đi!
Không phải... Không phải mình...
Không phải mơ cũng không phải mình, như vậy là... Xuyên không rồi?
Mẹ Dương đứng trước cửa phòng gõ cửa. Gương mặt nhu hòa nhẹ giọng đánh thức người trong phòng.
Nhưng, điều đó hẳn không ảnh hưởng đến người nào vẫn ngủ say trên giường. Từ đầu đến cuối chưa hề động đậy một mảy may.
Mẹ Dương đứng ngoài cửa chờ hồi lâu vẫn chưa có câu đáp lại cũng nhận ra có điểm không ổn. Bà hơi nhíu mày, thuận tay đẩy nhẹ cánh cửa, lê dép bước vào trong phòng.
" Dương Dương, không dậy sao? Hôm nay còn phải đến trường. Kì quái, bình thường không phải rất dễ tỉnh sao?"
Mẹ Dương ngồi xuống giường, kéo tấm chăn dày che trên đầu người trên giường, lay nhẹ một cái, dịu dàng gọi.
" Dương Dương..."
" Chu Lăng, đừng làm ồn. Cứ để bữa sáng trên bàn, chị dậy sẽ ăn..."
Chu Ngữ Ngữ mơ màng rầm rì nói một tiếng. Song lại quay người kéo chăn lên đầu tiếp tục ngủ ngon.
" Chu Lăng? Là ai vậy? Dương Dương, đừng ngủ, hôm nay phải đến trường..."
Mẹ Dương không hiểu nhăn mi, lực tay vẫn không giảm lay lay con heo lười trên giường tỉnh dậy.
" Dương Dương cái gì, Chu Lăng chết... A, Chu Lăng không phải hôm qua đã đi công tác rồi sao?"
Chu Ngữ Ngữ rốt cuộc phát hiện có điểm không đúng, lật người bật dậy. Cô mở to mắt nhìn vị phu nhân lạ mặt ngồi bên cạnh giường, mặt nghệt ra.
" Phu nhân, bác là ai vậy?"
" Mẹ biết con không nhận mẹ, nhưng không cần giả vờ như vậy đâu. Đã tỉnh liền đi đánh răng rồi xuống ăn sáng. Tối mai ba con sẽ về, đừng khiến ông ấy bực mình..."
" Ơ, Ơ, bác... Bác ơi..."
Chu Ngữ Ngữ cực kì hoảng hốt gọi vị phu nhân lạ mặt nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng đóng cửa thật nhẹ cùng tiếng dép lẹt xẹt đi xa.
Mẹ ư? Không thể nào, mẹ cô không phải đã mất lâu lắm rồi sao? Hơn nữa mẹ cũng không đẹp như vị phu nhân vừa rồi đâu.
Chu Ngữ Ngữ nhớ đến mẹ mình lại so sánh với vị phu nhân vừa rồi, dĩ nhiên khác nhau một trời một vực. Mình chắc là đang mơ rồi, dạo này càng ngày càng mơ thấy nhiều giấc mơ kì quái, chẳng lẽ đã đọc quá nhiều tiểu thuyết sao?
Aiz, từ nay nhất định ít đọc lại một chút mới tốt!
Chu Ngữ Ngữ ngả người xuống giường, cái miệng nhỏ nhắn chu lên huýt sáo hai tiếng, thuận tiện đếm thời gian.
1...2...3...4.... ...... ..........189.... ..........2063.... ...
Hơ hơ, sao giấc mơ này lại dài như vậy nhỉ? Chu Ngữ Ngữ sầu não véo lên tay một cái... Ai ui, sao có thể đau như vậy?
Chu Ngữ Ngữ từ trên giường bật dậy, vừa hít hà vừa xoa cánh tay đã muốn bầm tím một mảng. Càng nghĩ lại càng thấy không đúng, nếu là mơ làm sao có thể cảm thấy đau được chứ?
Nhưng nếu không phải mơ thì chẳng lẽ lại là sự thật sao?
A, không thể nào!
Chu Ngữ Ngữ chạy vội vào nhà vệ sinh, đứng trước tấm gương hít thở vài hơi rồi mới cẩn thận ngẩng đầu lên.
Cái đống gì thế này?
Tóc rối bù xù như tổ quạ, mascara đen thui đen thùi từ lông mi chảy xuống hai má đã khô dính chặt vào da nhìn không ra được dung nhan. Môi son đỏ choét không nhận ra đường nét đã vậy còn lem luốc thành vệt dài kéo tận xuống mang tai.
Còn có má hồng này, viền mắt bảy sắc cầu vồng, chân mày kẻ chì vặn vẹo này...
Cái này cũng gọi là người nữa sao?
Chu Ngữ Ngữ run rẩy tay chân rửa mặt thật sạch sẽ. Cô chợt nghĩ tới vẻ mặt bình thản cùng đôi mắt bao dung của vị phu nhân kia không khỏi rùng mình một cái.
Phu nhân à, sức chịu đựng của người thật là ưu việt!
Chu Ngữ Ngữ rửa mặt xong xuôi. Lần này càng phát ra cẩn thận xem xét gương mặt của mình. Cầu mong là gương mặt của mình, gương mặt của mình, gương mặt của mình đi!
Không phải... Không phải mình...
Không phải mơ cũng không phải mình, như vậy là... Xuyên không rồi?
/28
|