Chu Ngữ Ngữ bị phát hiện đột biến dọa cho ngây ngây ngốc ngốc. Cô ngồi thừ ra trên giường, mắt mở to như một hòn bi ve. ( Cũng có thể nghĩ là cá chết, mọi người biết đấy, cá chết ấy à, mắt to cực ^^ )
Làm sao bây giờ? Dạo này tiểu thuyết vẫn thường thịnh hành trào lưu xuyên không đấy. Nó viết trong tiểu thuyết thì nghe hay cực nhưng nếu cho cô tự thân trải nghiệm cô là tuyệt đối không muốn đâu. Vì cái gì sự kiện so với trúng số độc đắc còn muôn khó khăn hơn lại có thể rơi xuống đầu cô được?
Không phải cuốn tiểu thuyết nào cũng đập đầu mới xuyên không sao. Cô rõ ràng là đang ngủ rất ngon nha. Lẽ nào cô ngủ say quá nên mới chết luôn trên giường?
Ông trời ơi, con không phải chỉ hơi lười một chút, hay bắt nạt em trai một chút, ngủ nhiều một chút, ăn tham một chút thôi mà. Tại sao người có thể không nói tiếng nào liền đem con xuyên không? Đãi ngộ cao thế này làm sao có thể quăng xuống người ăn ở nhân đức như con a...
Đây chính là người xui xẻo quả nhiên uống cũng dính răng đúng không?
Chu Ngữ Ngữ mơ mơ hồ hồ xuyên không, sau lại mơ mơ hồ hồ đi xuống phòng ăn, rồi lại mơ mơ hồ hồ ngồi xe đi đến trường, cuối cùng là mơ mơ hồ hồ xuống xe, mơ mơ hồ hồ đi vào trường. Toàn bộ quá trình đều bị cô gói gọn trong mấy chữ mơ mơ hồ hồ trải qua. Nói chung, cô vẫn là chưa thể nào chấp nhận chuyện tình xuyên không oanh oanh liệt liệt này.
Cô còn chưa ăn sinh nhật hai mươi sáu tuổi đâu. Lần này Chu Lăng đã hứa mua siêu xe cho cô, mua nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu cho cô nữa mà. Xuyên không rồi chẳng lẽ cái gì cũng không có? Ít ra phải để cô ăn sinh nhật, lái thử siêu xe, đeo thử nhẫn rồi mới xuyên không phải tốt lắm sao?
Cô thật sự là vô cùng đáng thương mà ...
" Kia không phải là Xú Xú sao? "
" Ừm, đúng như vậy! Cô vẫn còn mặt mũi để đến trường à? "
" Ừ ha, cô ta còn có thể đến trường? Tôi tưởng hôm qua bị Tử Thần từ chối đã làm cô ta xấu mặt không dám gặp người rồi chứ! "
" Không phải gọi là Xú Xú sao? Ngốc ngốc, người ngốc căn bản là không biết mất mặt!!! "
" Cũng đúng ha! "
Chu Ngữ Ngữ rốt cuộc cũng bị tiếng bàn luận vang lên ở bên tai làm cho hồi thần. Cô dừng bước lại, quay đầu nhìn nhóm người nói như muỗi vo ve ở bên tai.
Họ đang nói về ai vậy? Xú Xú? Tên gì mà xấu muốn chết!
Chu Ngữ Ngữ quay đầu nhìn quanh, nương theo áng mắt của mọi người tìm người tên Xú Xú gì đó. Cô quả thật rất lười, nhưng thích nhất là hóng chuyện bát quái đó. Xuyên không thì xuyên không, thói quen tuyệt đối không thể bỏ.
Ừm, người tên Xú Xú gì đó ở đâu nhỉ? Tại sao không thấy? Không phải vừa mới nói cô ta đến đây sao? Aiz aiz, tại sao đến khi cô muốn nhìn lại không thấy? Chẳng lẽ không còn mặt mũi bỏ chạy rồi? Thật đâng thương mà!
" Dương Dương! "
" ... " Chu Ngữ Ngữ tiếp tục tìm kiếm.
" Dương Dương? Cô bị gọi Xú Xú đã quen rồi sao? Gọi bằng tên lại không trả lời? "
Một bàn tay đập lên vai của Chu Ngữ Ngữ khiến cô giật mình quay đầu lại. Đứng trước mặt cô là một thiếu niên vô cùng tuấn tú. Cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao làm nổi bật thân hình cao ráo rắn rỏi, trên tay vẫn còn ôm một quả bóng rổ. Mồ hôi từ trên trán lăn xuống gò má màu mạch nha láng mịn.
A, thật đẹp trai quá! Tuy nhỏ hơn mình nhiều tuổi nhưng ngắm cũng rất đã mắt nha!
" Ánh mắt của cô là ánh mắt gì vậy? Kinh khủng quá! Đừng có nói bị Tử Thần từ chối liền chuyển sang yêu tôi nha ! "
Thiếu niên giống như bị hoảng sợ lùi lại mấy bước, quay đầu tự lẩm bẩm.
" Tôi biết tôi quả thật rất đẹp trai. Nhưng cô đừng thích tôi. Tôi không thích cô đâu! Biết chưa? Xú Xú! "
Chu Ngữ Ngữ co giựt khóe môi, trên trán lập tức chảy xuống ba vạch đen, khinh thường liếc mắt một cái.
Bé trai à, tuy bé có dễ nhìn một chút nhưng chị đây không hứng thú với ấu dâm đâu nhé. Nhưng mà hồi nãy cậu ta gọi mình là gì nhỉ?
Xú Xú? Mình chính là Xú Xú... Thiên!
" Bé... Ừm, bạn học à, bạn vừa gọi tôi là... Xú Xú..."
" Ban đầu tôi gọi Dương Dương cô không có nghe, tôi đành phải gọi Xú Xú thôi. Cô dù sao cũng nghe quen tên đó hơn. Đúng không?"
Thiếu niên nghe Chu Ngữ Ngữ hỏi lập tức quăng vẻ phòng bị sang một bên chưng ra khuôn mặt ngả ngơn gọi đòn. Sau lại hơi có điều suy nghĩ săm soi gương mặt của cô, vẻ mặt lại biến thành trầm tư.
" Kì quặc, sao hôm nay cô không để đầu tổ quạ, đeo đít chai dày cộm nữa nhỉ. Nhìn gọn gàng sạch sẽ có chút không giống Xú Xú nữa... Ừm, mặc dù thanh tú hơn xưa một chút nhưng đầu óc vẫn ngốc nghếch giống ngày nào..."
Chu Ngữ Ngữ nhìn thiếu niên cười hắc hắc trước mặt, mắt đã muốn trợn trắng. Bé trai à, đả kích người khác là một thói quen rất xấu đó!
" Này, cô đang khinh thường tôi đấy à? Cô không phải thích anh họ Lăng Tử Thần của tôi hay sao? Nói cho cô biết, trước hết phải lấy lòng tôi đi, tôi tốt bụng có thể nói vài lời hay... "
" Cậu tên gì? "
" Lăng Hạo Hiên... Ơ, cô không biết tên của tôi à? "
Lăng Hạo Hiên nghe Chu Ngữ Ngữ hỏi, theo bản năng liền trả lời. Sau lại nhảy dựng lên há hốc miệng nhìn cô.
Chu Ngữ Ngữ không có kiên nhẫn nghe Lăng Hạo Hiên nói chuyện, vung tay lên cắt ngang lời nói của cậu.
" Tốt lắm! Bạn học Lăng! Vấn đề không phải là tôi có biết tên cậu hay không. Quan trọng là cậu nói tôi thích người tên Lăng... Ừm, Lăng Tử Thần gì đó đúng không? Xem ra trước đây gây tiếng vang không nhỏ. Nhưng là, bạn học Lăng, nhờ bạn nói với anh ta, trước đây nếu có làm phiền anh ta tôi thật có lỗi, chỉ cí điều tất cả chỉ là hiểu lầm nhé, tôi hoàn toàn không thể nào thích anh ta đâu. Nói anh ta cứ yên tâm, Chu... Không phải, Dương Dương này tuyệt đối không tiếp tục làm phiền anh ta. Anh ta có thể yên tâm, vậy nhé. Bye bye..."
Chu Ngữ Ngữ nói không ngừng nghỉ, càng không có cho Lăng Hạo Hiên cơ hội đáp lời. Xoay người là oai oai hùng hùng bỏ đi.
Hừ, nghĩ muốn xem thường Chu Ngữ Ngữ này? Xin lỗi, tôi tuyệt đối không phải quả hồng mềm đâu!
Khoan đã? Lăng Hạo Hiên, Lăng Tử Thần, còn có mình... Dương Dương... Đây không phải là tên nhân vật trong tiểu thuyết mình vừa mới đọc sao?
Làm sao bây giờ? Dạo này tiểu thuyết vẫn thường thịnh hành trào lưu xuyên không đấy. Nó viết trong tiểu thuyết thì nghe hay cực nhưng nếu cho cô tự thân trải nghiệm cô là tuyệt đối không muốn đâu. Vì cái gì sự kiện so với trúng số độc đắc còn muôn khó khăn hơn lại có thể rơi xuống đầu cô được?
Không phải cuốn tiểu thuyết nào cũng đập đầu mới xuyên không sao. Cô rõ ràng là đang ngủ rất ngon nha. Lẽ nào cô ngủ say quá nên mới chết luôn trên giường?
Ông trời ơi, con không phải chỉ hơi lười một chút, hay bắt nạt em trai một chút, ngủ nhiều một chút, ăn tham một chút thôi mà. Tại sao người có thể không nói tiếng nào liền đem con xuyên không? Đãi ngộ cao thế này làm sao có thể quăng xuống người ăn ở nhân đức như con a...
Đây chính là người xui xẻo quả nhiên uống cũng dính răng đúng không?
Chu Ngữ Ngữ mơ mơ hồ hồ xuyên không, sau lại mơ mơ hồ hồ đi xuống phòng ăn, rồi lại mơ mơ hồ hồ ngồi xe đi đến trường, cuối cùng là mơ mơ hồ hồ xuống xe, mơ mơ hồ hồ đi vào trường. Toàn bộ quá trình đều bị cô gói gọn trong mấy chữ mơ mơ hồ hồ trải qua. Nói chung, cô vẫn là chưa thể nào chấp nhận chuyện tình xuyên không oanh oanh liệt liệt này.
Cô còn chưa ăn sinh nhật hai mươi sáu tuổi đâu. Lần này Chu Lăng đã hứa mua siêu xe cho cô, mua nhẫn kim cương to bằng trứng bồ câu cho cô nữa mà. Xuyên không rồi chẳng lẽ cái gì cũng không có? Ít ra phải để cô ăn sinh nhật, lái thử siêu xe, đeo thử nhẫn rồi mới xuyên không phải tốt lắm sao?
Cô thật sự là vô cùng đáng thương mà ...
" Kia không phải là Xú Xú sao? "
" Ừm, đúng như vậy! Cô vẫn còn mặt mũi để đến trường à? "
" Ừ ha, cô ta còn có thể đến trường? Tôi tưởng hôm qua bị Tử Thần từ chối đã làm cô ta xấu mặt không dám gặp người rồi chứ! "
" Không phải gọi là Xú Xú sao? Ngốc ngốc, người ngốc căn bản là không biết mất mặt!!! "
" Cũng đúng ha! "
Chu Ngữ Ngữ rốt cuộc cũng bị tiếng bàn luận vang lên ở bên tai làm cho hồi thần. Cô dừng bước lại, quay đầu nhìn nhóm người nói như muỗi vo ve ở bên tai.
Họ đang nói về ai vậy? Xú Xú? Tên gì mà xấu muốn chết!
Chu Ngữ Ngữ quay đầu nhìn quanh, nương theo áng mắt của mọi người tìm người tên Xú Xú gì đó. Cô quả thật rất lười, nhưng thích nhất là hóng chuyện bát quái đó. Xuyên không thì xuyên không, thói quen tuyệt đối không thể bỏ.
Ừm, người tên Xú Xú gì đó ở đâu nhỉ? Tại sao không thấy? Không phải vừa mới nói cô ta đến đây sao? Aiz aiz, tại sao đến khi cô muốn nhìn lại không thấy? Chẳng lẽ không còn mặt mũi bỏ chạy rồi? Thật đâng thương mà!
" Dương Dương! "
" ... " Chu Ngữ Ngữ tiếp tục tìm kiếm.
" Dương Dương? Cô bị gọi Xú Xú đã quen rồi sao? Gọi bằng tên lại không trả lời? "
Một bàn tay đập lên vai của Chu Ngữ Ngữ khiến cô giật mình quay đầu lại. Đứng trước mặt cô là một thiếu niên vô cùng tuấn tú. Cậu ta mặc một bộ quần áo thể thao làm nổi bật thân hình cao ráo rắn rỏi, trên tay vẫn còn ôm một quả bóng rổ. Mồ hôi từ trên trán lăn xuống gò má màu mạch nha láng mịn.
A, thật đẹp trai quá! Tuy nhỏ hơn mình nhiều tuổi nhưng ngắm cũng rất đã mắt nha!
" Ánh mắt của cô là ánh mắt gì vậy? Kinh khủng quá! Đừng có nói bị Tử Thần từ chối liền chuyển sang yêu tôi nha ! "
Thiếu niên giống như bị hoảng sợ lùi lại mấy bước, quay đầu tự lẩm bẩm.
" Tôi biết tôi quả thật rất đẹp trai. Nhưng cô đừng thích tôi. Tôi không thích cô đâu! Biết chưa? Xú Xú! "
Chu Ngữ Ngữ co giựt khóe môi, trên trán lập tức chảy xuống ba vạch đen, khinh thường liếc mắt một cái.
Bé trai à, tuy bé có dễ nhìn một chút nhưng chị đây không hứng thú với ấu dâm đâu nhé. Nhưng mà hồi nãy cậu ta gọi mình là gì nhỉ?
Xú Xú? Mình chính là Xú Xú... Thiên!
" Bé... Ừm, bạn học à, bạn vừa gọi tôi là... Xú Xú..."
" Ban đầu tôi gọi Dương Dương cô không có nghe, tôi đành phải gọi Xú Xú thôi. Cô dù sao cũng nghe quen tên đó hơn. Đúng không?"
Thiếu niên nghe Chu Ngữ Ngữ hỏi lập tức quăng vẻ phòng bị sang một bên chưng ra khuôn mặt ngả ngơn gọi đòn. Sau lại hơi có điều suy nghĩ săm soi gương mặt của cô, vẻ mặt lại biến thành trầm tư.
" Kì quặc, sao hôm nay cô không để đầu tổ quạ, đeo đít chai dày cộm nữa nhỉ. Nhìn gọn gàng sạch sẽ có chút không giống Xú Xú nữa... Ừm, mặc dù thanh tú hơn xưa một chút nhưng đầu óc vẫn ngốc nghếch giống ngày nào..."
Chu Ngữ Ngữ nhìn thiếu niên cười hắc hắc trước mặt, mắt đã muốn trợn trắng. Bé trai à, đả kích người khác là một thói quen rất xấu đó!
" Này, cô đang khinh thường tôi đấy à? Cô không phải thích anh họ Lăng Tử Thần của tôi hay sao? Nói cho cô biết, trước hết phải lấy lòng tôi đi, tôi tốt bụng có thể nói vài lời hay... "
" Cậu tên gì? "
" Lăng Hạo Hiên... Ơ, cô không biết tên của tôi à? "
Lăng Hạo Hiên nghe Chu Ngữ Ngữ hỏi, theo bản năng liền trả lời. Sau lại nhảy dựng lên há hốc miệng nhìn cô.
Chu Ngữ Ngữ không có kiên nhẫn nghe Lăng Hạo Hiên nói chuyện, vung tay lên cắt ngang lời nói của cậu.
" Tốt lắm! Bạn học Lăng! Vấn đề không phải là tôi có biết tên cậu hay không. Quan trọng là cậu nói tôi thích người tên Lăng... Ừm, Lăng Tử Thần gì đó đúng không? Xem ra trước đây gây tiếng vang không nhỏ. Nhưng là, bạn học Lăng, nhờ bạn nói với anh ta, trước đây nếu có làm phiền anh ta tôi thật có lỗi, chỉ cí điều tất cả chỉ là hiểu lầm nhé, tôi hoàn toàn không thể nào thích anh ta đâu. Nói anh ta cứ yên tâm, Chu... Không phải, Dương Dương này tuyệt đối không tiếp tục làm phiền anh ta. Anh ta có thể yên tâm, vậy nhé. Bye bye..."
Chu Ngữ Ngữ nói không ngừng nghỉ, càng không có cho Lăng Hạo Hiên cơ hội đáp lời. Xoay người là oai oai hùng hùng bỏ đi.
Hừ, nghĩ muốn xem thường Chu Ngữ Ngữ này? Xin lỗi, tôi tuyệt đối không phải quả hồng mềm đâu!
Khoan đã? Lăng Hạo Hiên, Lăng Tử Thần, còn có mình... Dương Dương... Đây không phải là tên nhân vật trong tiểu thuyết mình vừa mới đọc sao?
/28
|