Hôm nay là ngày đầu tiên Chu Ngữ Ngữ đi làm. Sáng sớm cô đã phải vội vàng thức dậy, trốn tránh Dương Ngạn Phàm chuẩn bị leo lên xe bus rời đi.
Kể từ ngày nhìn thấy Chu Ngữ Ngữ nấu ăn, Dương Ngạn Phàm rút được một kinh nghiệm xương máu chính là không nên để cô vào bếp. Bởi vậy mấy ngày hôm nay người đàn ông này đều phải gắng gượng ăn bên ngoài. Việc này đối với người có chuẩn mực ăn uống sạch sẽ như anh ta quả thật là không khác gì một cực hình. Anh bây giờ chỉ có thể cầu mong Vil sớm ngày trở về.
Chu Ngữ Ngữ tùy tiện mua một phần bánh bao nóng và sữa đậu nành ở bên cạnh trạm xe bus. Cô là người thích ăn ngon nhưng cũng không phải là quá cầu kỳ. Nên những ngày Vil không có ở đây, cuộc sống của cô đều trôi qua rất ổn định. So với người nào đó ở nhà thì tốt đẹp hơn rất nhiều.
Bởi vậy mới nói, sạch sẽ quá cũng không có gì tốt.
Công ty mà Chu Ngữ Ngữ xin vào tuy rằng mới thành lập không lâu, nhưng nếu tính xung quanh các công ty dạng vừa lại rất có danh tiếng. Nghe nói tổng giám đốc công ty này là người rất tài năng. Tốt nghiệp bằng MBA ở Harvart, về nước được vài năm liền tính đến chuyện mở công ty. Hơn nữa người này lại có gia thế rất lớn, dường như còn có một chút liên quan đến hắc đạo.
Chu Ngữ Ngữ đối với gia thế của vị tổng giám đốc thần bí hiếm có này từng có một hồi sợ run. Cô nói thế nào thì cũng chỉ là một dân chúng bình thường, cả kiếp trước lẫn kiếp này đều làm ăn lương thiện. Không nghĩ đến kiếp này lại bị dồn vào đường cùng phải làm việc dưới trướng của dân hắc đạo kia.
Thật sự là quá mức đáng sợ mà!
Tiểu Dương, cô đến sớm vậy!
Quách mỹ nữ vừa thấy bóng dáng lấm lét của Chu Ngữ Ngữ xuất hiện bên ngoài liền cười híp cả mắt vẩy vẩy tay với cô. Thái độ nhiệt tình thân thiện này làm người nào đó đang có suy nghĩ muốn chạy trốn rất nhanh liền đem những suy nghĩ không có tiền đồ kia đều quẳng ra sau đầu, hi hi ha ha tiếp chuyện với Quách mỹ nữ.
Người ta dính dáng đến hắc đạo thì đã làm sao? Căn bản là không có ảnh hưởng gì đến cô kia mà!
Quách mỹ nữ tên thật là Quách Gia Gia, hình như cũng tốt nghiệp đại học Harvard, lại là đàn em của tổng giám đốc nên khi cô ấy vừa tốt nghiệp liền đầu quân vào công ty của đàn anh. Về cơ bản chính là hợp tác vui vẻ, hai bên cùng có lợi.
Trong công ty ngoài Quách mỹ nữ ra vẫn còn có ba người khác là Thiệu soái ca, Khương soái ca và Ngô soái ca. Cả bốn người này Chu Ngữ Ngữ đều đã gặp vào ngày phỏng vấn. Tuy cô không hiểu tại sao bọn họ đối với cô nhiệt tình quá mức bình thường, nhưng trong lòng cô cũng không có bài xích. Họ chính là soái ca cùng mỹ nữ đó, đi làm liếc mắt ngó một cái cũng có cảm giác no bụng, vừa vặn làm thỏa mãn tâm tình háo sắc của mỗ cừu non nào đó.
Quách mỹ nữ nhìn Chu Ngữ Ngữ ngồi trên ghế, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, thấp thoáng còn để lộ một tia giảo hoạt đầy mưu tính.
Chu Ngữ Ngữ chính là bị ánh mắt này nhìn đến mức toàn thân đều phát run, hai tay theo bản năng nắm chặt, lo lắng nhìn Quách mỹ nữ. Cô ấy không phải là đang tính kế mình chứ?
Tiểu Dương, cô vì sao lại run rẩy như vậy? Có phải là bị sốt rồi?
Quách mỹ nữ cười cười sáp lại, gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, nụ cười mê hoặc lòng người hiện lên từ cánh môi đỏ rực mỹ lệ mà xinh đẹp.
Em... Em không sao!
Chu Ngữ Ngữ bắt đầu thấy hối hận rồi, cô cảm giác Quách mỹ nữ này là người không đơn giản. Mà cô ấy hình như còn cố tình nhắm vào cô, xem cô giống như một con cừu nhỏ đặt trên bàn mổ chuẩn bị làm nghi thức tế lễ thiêng liêng.
Tiểu Dương, hỏi em một điều nha, em làm sao quen được lão đại vậy? Lão đại ở bên em có phải là nhiệt tình như lửa hay không?
Quách mỹ nữ cuối cùng cũng đem điều tò mò nửa ngày hỏi ra, vẻ mặt háo hức cùng chờ đợi đó ngược lại càng khiến Chu Ngữ Ngữ mờ mịt, cô không khỏi vươn tay gãi gãi đầu nhỏ, ngây ngốc hỏi lại.
Lão đại mà chị nói là ai vậy?
Em không cần giả bộ đâu! Tiểu Lăng đã nói hết với bọn này về quan hệ của em và lão đại rồi. Cũng không có gì cần phải giấu giếm hết, lão đại không muốn em đến công ty cũng không sao, bọn chị nhất định sẽ bảo vệ em!
Chu Ngữ Ngữ nghe Quách mỹ nữ tự biên tự diễn một hồi, càng nghe lại càng thấy không đúng. Nhưng không đúng ở chỗ nào thì cô lại không thể nói rõ. Cái gì mà quen biết lão đại? Cái gì mà không muốn cô làm việc tại công ty? Còn cái gì mà sẽ bảo vệ cô?
Những cái đó hình như một chút cũng không có liên quan đến cô thì phải? Còn có Tiểu Lăng gì đó, cậu ta là ai vậy?
Chu Ngữ Ngữ bị Quách mỹ nữ nói đến mơ mơ hồ hồ, từ đầu đến cuối không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Mãi cho đến khi cô nghe được giọng nói nam tính lạnh lùng phát ra ở phía sau.
Cô tại sao lại ở đây?
Hửm?
Giọng nói này, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Chu Ngữ Ngữ cứng ngắc xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy một gương mặt tuấn tú góc cạnh, cả người tản ra một hơi thở lạnh lùng đập vào mắt.
Người này thế nhưng lại là Lăng Tử Thần!
Hai mắt Chu Ngữ Ngữ trừng thật lớn, không thể nào tưởng tượng được tổng giám đốc công ty này lại chính là nam chính đại nhân uy uy vũ vũ. Trong lúc nhất nhất thời rất có một loại xúc động muốn chạy trốn.
Số phận của cô tại sao lại xui xẻo như thế này đây?
Lăng Tử Thần không chút quan tâm đến tâm tình sợ hãi như con cừu nhỏ nhìn thấy sói hoang của Chu Ngữ Ngữ. Anh cho một tay vào túi quần, bước từng bước tiến lại, nheo đôi mắt sâu thẳm không để lộ một tia tình cảm nhìn cô rồi lại chuyển mắt nhìn Quách mỹ nhân đang vội vàng tìm cách lủi người trốn tránh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, hờ hững nói.
Ai là người tuyển dụng cô ta?
Quách mỹ nhân bị Lăng Tử Thần tóm gáy không còn cách nào khác đành phải đứng thẳng dậy, vừa gãi gãi đầu lại ha ha cười ngốc hai tiếng, khó khăn lắm mới nghẹn ra được vài chữ.
Lăng lãnh đạo đại, Tiểu Dương là do cả nhóm thông qua đó ạ! Anh có thấy hài lòng hay không?
Từ bao giờ mắt nhìn của các người trở nên kém như vậy rồi? Nhận cả sinh viên chưa tốt nghiệp? Hửm?
Âm cuối được Lăng Tử Thần đặc biệt kéo dài, thái độ hờ hững nhưng lại không khiến người khác thả lỏng, ngược lại còn thấy rõ được khí thế mơ hồ tản ra chính là sự không hài lòng.
Quách mỹ nữ bị khí thế này của Lăng Tử Thần làm cho sợ hãi đến mức không dám hó hé thêm lời nào. Trong lòng lại âm thầm cắn răng. Tiểu Lăng nói không sai, lão đại chính là không muốn để chị dâu chịu khổ. Chịu qua thời gian này đi, sau đó còn sợ không đè bẹp được anh ta hay sao?
Các người đã tốn công chọn lựa, như vậy hẳn là rất có năng lực đúng không? Chỉ là nếu cô ta làm cái gì sai, các người nên lo lắng cho tiền lương của mình một chút!
Lăng Tử Thần hừ lạnh một tiếng nhìn Quách mỹ nữ. Ý tứ uy hiếp thể hiện vô cùng rõ ràng khiến cho vẻ mặt của cô nháy mắt xám như tro tàn. Lời nói muốn cầu xin nghẹn mãi ở cổ họng nhưng không có cách nào phát ra.
Lão đại, anh thật quá nhẫn tâm đi!
Kể từ ngày nhìn thấy Chu Ngữ Ngữ nấu ăn, Dương Ngạn Phàm rút được một kinh nghiệm xương máu chính là không nên để cô vào bếp. Bởi vậy mấy ngày hôm nay người đàn ông này đều phải gắng gượng ăn bên ngoài. Việc này đối với người có chuẩn mực ăn uống sạch sẽ như anh ta quả thật là không khác gì một cực hình. Anh bây giờ chỉ có thể cầu mong Vil sớm ngày trở về.
Chu Ngữ Ngữ tùy tiện mua một phần bánh bao nóng và sữa đậu nành ở bên cạnh trạm xe bus. Cô là người thích ăn ngon nhưng cũng không phải là quá cầu kỳ. Nên những ngày Vil không có ở đây, cuộc sống của cô đều trôi qua rất ổn định. So với người nào đó ở nhà thì tốt đẹp hơn rất nhiều.
Bởi vậy mới nói, sạch sẽ quá cũng không có gì tốt.
Công ty mà Chu Ngữ Ngữ xin vào tuy rằng mới thành lập không lâu, nhưng nếu tính xung quanh các công ty dạng vừa lại rất có danh tiếng. Nghe nói tổng giám đốc công ty này là người rất tài năng. Tốt nghiệp bằng MBA ở Harvart, về nước được vài năm liền tính đến chuyện mở công ty. Hơn nữa người này lại có gia thế rất lớn, dường như còn có một chút liên quan đến hắc đạo.
Chu Ngữ Ngữ đối với gia thế của vị tổng giám đốc thần bí hiếm có này từng có một hồi sợ run. Cô nói thế nào thì cũng chỉ là một dân chúng bình thường, cả kiếp trước lẫn kiếp này đều làm ăn lương thiện. Không nghĩ đến kiếp này lại bị dồn vào đường cùng phải làm việc dưới trướng của dân hắc đạo kia.
Thật sự là quá mức đáng sợ mà!
Tiểu Dương, cô đến sớm vậy!
Quách mỹ nữ vừa thấy bóng dáng lấm lét của Chu Ngữ Ngữ xuất hiện bên ngoài liền cười híp cả mắt vẩy vẩy tay với cô. Thái độ nhiệt tình thân thiện này làm người nào đó đang có suy nghĩ muốn chạy trốn rất nhanh liền đem những suy nghĩ không có tiền đồ kia đều quẳng ra sau đầu, hi hi ha ha tiếp chuyện với Quách mỹ nữ.
Người ta dính dáng đến hắc đạo thì đã làm sao? Căn bản là không có ảnh hưởng gì đến cô kia mà!
Quách mỹ nữ tên thật là Quách Gia Gia, hình như cũng tốt nghiệp đại học Harvard, lại là đàn em của tổng giám đốc nên khi cô ấy vừa tốt nghiệp liền đầu quân vào công ty của đàn anh. Về cơ bản chính là hợp tác vui vẻ, hai bên cùng có lợi.
Trong công ty ngoài Quách mỹ nữ ra vẫn còn có ba người khác là Thiệu soái ca, Khương soái ca và Ngô soái ca. Cả bốn người này Chu Ngữ Ngữ đều đã gặp vào ngày phỏng vấn. Tuy cô không hiểu tại sao bọn họ đối với cô nhiệt tình quá mức bình thường, nhưng trong lòng cô cũng không có bài xích. Họ chính là soái ca cùng mỹ nữ đó, đi làm liếc mắt ngó một cái cũng có cảm giác no bụng, vừa vặn làm thỏa mãn tâm tình háo sắc của mỗ cừu non nào đó.
Quách mỹ nữ nhìn Chu Ngữ Ngữ ngồi trên ghế, đôi mắt híp lại thành một đường thẳng, thấp thoáng còn để lộ một tia giảo hoạt đầy mưu tính.
Chu Ngữ Ngữ chính là bị ánh mắt này nhìn đến mức toàn thân đều phát run, hai tay theo bản năng nắm chặt, lo lắng nhìn Quách mỹ nữ. Cô ấy không phải là đang tính kế mình chứ?
Tiểu Dương, cô vì sao lại run rẩy như vậy? Có phải là bị sốt rồi?
Quách mỹ nữ cười cười sáp lại, gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mắt, nụ cười mê hoặc lòng người hiện lên từ cánh môi đỏ rực mỹ lệ mà xinh đẹp.
Em... Em không sao!
Chu Ngữ Ngữ bắt đầu thấy hối hận rồi, cô cảm giác Quách mỹ nữ này là người không đơn giản. Mà cô ấy hình như còn cố tình nhắm vào cô, xem cô giống như một con cừu nhỏ đặt trên bàn mổ chuẩn bị làm nghi thức tế lễ thiêng liêng.
Tiểu Dương, hỏi em một điều nha, em làm sao quen được lão đại vậy? Lão đại ở bên em có phải là nhiệt tình như lửa hay không?
Quách mỹ nữ cuối cùng cũng đem điều tò mò nửa ngày hỏi ra, vẻ mặt háo hức cùng chờ đợi đó ngược lại càng khiến Chu Ngữ Ngữ mờ mịt, cô không khỏi vươn tay gãi gãi đầu nhỏ, ngây ngốc hỏi lại.
Lão đại mà chị nói là ai vậy?
Em không cần giả bộ đâu! Tiểu Lăng đã nói hết với bọn này về quan hệ của em và lão đại rồi. Cũng không có gì cần phải giấu giếm hết, lão đại không muốn em đến công ty cũng không sao, bọn chị nhất định sẽ bảo vệ em!
Chu Ngữ Ngữ nghe Quách mỹ nữ tự biên tự diễn một hồi, càng nghe lại càng thấy không đúng. Nhưng không đúng ở chỗ nào thì cô lại không thể nói rõ. Cái gì mà quen biết lão đại? Cái gì mà không muốn cô làm việc tại công ty? Còn cái gì mà sẽ bảo vệ cô?
Những cái đó hình như một chút cũng không có liên quan đến cô thì phải? Còn có Tiểu Lăng gì đó, cậu ta là ai vậy?
Chu Ngữ Ngữ bị Quách mỹ nữ nói đến mơ mơ hồ hồ, từ đầu đến cuối không biết phải phản ứng như thế nào mới đúng. Mãi cho đến khi cô nghe được giọng nói nam tính lạnh lùng phát ra ở phía sau.
Cô tại sao lại ở đây?
Hửm?
Giọng nói này, tại sao lại quen thuộc như vậy?
Chu Ngữ Ngữ cứng ngắc xoay người lại, vừa vặn nhìn thấy một gương mặt tuấn tú góc cạnh, cả người tản ra một hơi thở lạnh lùng đập vào mắt.
Người này thế nhưng lại là Lăng Tử Thần!
Hai mắt Chu Ngữ Ngữ trừng thật lớn, không thể nào tưởng tượng được tổng giám đốc công ty này lại chính là nam chính đại nhân uy uy vũ vũ. Trong lúc nhất nhất thời rất có một loại xúc động muốn chạy trốn.
Số phận của cô tại sao lại xui xẻo như thế này đây?
Lăng Tử Thần không chút quan tâm đến tâm tình sợ hãi như con cừu nhỏ nhìn thấy sói hoang của Chu Ngữ Ngữ. Anh cho một tay vào túi quần, bước từng bước tiến lại, nheo đôi mắt sâu thẳm không để lộ một tia tình cảm nhìn cô rồi lại chuyển mắt nhìn Quách mỹ nhân đang vội vàng tìm cách lủi người trốn tránh, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, hờ hững nói.
Ai là người tuyển dụng cô ta?
Quách mỹ nhân bị Lăng Tử Thần tóm gáy không còn cách nào khác đành phải đứng thẳng dậy, vừa gãi gãi đầu lại ha ha cười ngốc hai tiếng, khó khăn lắm mới nghẹn ra được vài chữ.
Lăng lãnh đạo đại, Tiểu Dương là do cả nhóm thông qua đó ạ! Anh có thấy hài lòng hay không?
Từ bao giờ mắt nhìn của các người trở nên kém như vậy rồi? Nhận cả sinh viên chưa tốt nghiệp? Hửm?
Âm cuối được Lăng Tử Thần đặc biệt kéo dài, thái độ hờ hững nhưng lại không khiến người khác thả lỏng, ngược lại còn thấy rõ được khí thế mơ hồ tản ra chính là sự không hài lòng.
Quách mỹ nữ bị khí thế này của Lăng Tử Thần làm cho sợ hãi đến mức không dám hó hé thêm lời nào. Trong lòng lại âm thầm cắn răng. Tiểu Lăng nói không sai, lão đại chính là không muốn để chị dâu chịu khổ. Chịu qua thời gian này đi, sau đó còn sợ không đè bẹp được anh ta hay sao?
Các người đã tốn công chọn lựa, như vậy hẳn là rất có năng lực đúng không? Chỉ là nếu cô ta làm cái gì sai, các người nên lo lắng cho tiền lương của mình một chút!
Lăng Tử Thần hừ lạnh một tiếng nhìn Quách mỹ nữ. Ý tứ uy hiếp thể hiện vô cùng rõ ràng khiến cho vẻ mặt của cô nháy mắt xám như tro tàn. Lời nói muốn cầu xin nghẹn mãi ở cổ họng nhưng không có cách nào phát ra.
Lão đại, anh thật quá nhẫn tâm đi!
/28
|