Chu Ngữ Ngữ nhìn sắc mặt Của Quách mỹ nữ biến thành màu xám tro, thật sự có điểm không đành lòng. Mỹ nữ như hoa như vậy, cô nhìn thấy còn thương, nam chính đại nhân làm sao có thể phũ phàng như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ nam chính sinh ra chỉ để làm sinh vật biết đau lòng một mình nữ chính hả?
Chu Ngữ Ngữ vò vò đầu, rất có tư thái tự cho là đúng. Dù sao nữ chính cũng là bạn thân của cô. Anh ta cưng chiều nữ chính cô còn sợ không thể ăn hôi một miếng nào sao?
Chu Ngữ Ngữ thật muốn ngửa đầu cười ha ha vài tiếng. Đợi đến khi tỉnh mộng lại thì đã thấy ánh mắt của nam chính quét về bên này, khiến cô sợ đến mức khóe miệng cứng đơ, vội vàng rụt vai về phía sau chiếc ghế, lấm lét đưa đôi mắt to tròn nâng lên nhìn, vẻ mặt thật sự là vô cùng vô tội.
Lăng Tử Thần híp lại mắt lạnh, bước chân nhẹ nhàng di chuyển. Một bước, hai bước, ba bước... Bước chân hướng về Chu Ngữ Ngữ càng gần thì trái tim nhỏ bé của cô lại đập càng nhanh. Âm thanh thình thịch thình thịch làm cô tưởng như suýt vỡ lồng ngực.
Biết ngay mà, dính đến nam chính làm gì có giờ khắc nào may mắn cơ chứ? Nữ chính, cậu đang ở đâu, mau đến cứu tớ đi!
Chu Ngữ Ngữ ở trong lòng gào to vài tiếng, đang phân vân xem liệu có nên nhấc điện thoại gọi cho Ngạn Lê để khuyên bảo ông chồng của cô ấy hay không thì Lăng Tử Thần đã dừng lại trước mặt cô. Ánh mắt lạnh nhìn thẳng tưởng như đã gim chặt người cô vào thành ghế, lạnh lùng nói.
Đi theo tôi vào văn phòng!
Chu Ngữ Ngữ nghe nói đến vào văn phòng, trong lòng không những không hết sợ mà còn càng thêm hoảng loạn. Không phải ở trên ti vi luôn đề cập đến cảnh giết người trong phòng kín hay sao? Nam chính không phải gọi cô vào phòng rồi thủ tiêu đấy chứ?
A a a a, cô không muốn, không muốn đâu!
Chu Ngữ Ngữ liều chết bám thành ghế, mạnh mẽ muốn chống lại hào quang nam chính chói lóa cả mắt. Chỉ là, nam chính là người như thế nào, thật sự có thể để cho cô toại nguyện sao?
Xin lỗi, tối về rồi hãy mơ đi!
Chu Ngữ Ngữ bị Lăng Tử Thần tóm lấy, xách đi dễ dàng như xách một con nhái con nho nhỏ không đáng nói. Anh ta đi thẳng vào phòng, đóng cửa rầm một cái, hoàn toàn đem đường về của người nào đó chặt đứt.
Con cừu non ngơ ngác Chu Ngữ Ngữ sợ đến loạn cào cào, hai tay quơ quơ quơ như người sắp chết trôi, miệng cũng không ngừng la toáng lên cứu mạng. La đến mức mỗ nam chính bắt đầu đau đầu, không chút lưu tình đem cô quăng xuống salon.
La hét cái gì?
Thầy, tay đau, đau quá!
Chu Ngữ Ngữ bị quăng xuống mà tay vẫn quơ loạn, dĩ nhiên là trong lúc vô tình đã lỡ đè trúng rồi. Gương mặt nhỏ nhắn nộn nộn nhăn nhíu như sắp khóc đến nơi, nâng lên bàn tay đã bầm lên một mảng lớn. Lời nói phát ra không biết là đang tố cáo hay làm nũng. Thật sự là quá mức ngọt ngào.
Lăng Tử Thần nhíu chặt chân mày, ánh mắt nhìn vẻ mặt nhăn nhíu cùng cổ tay bầm tím cơ hồ còn có chút sưng lên của cô cảm thấy hết sức bất mãn. Cô ta đến đây thật sự là để đi làm sao? Da kiều thịt quý đụng vào liền đau, không phải làm việc gì nặng nhọc cũng có thể bị tai nạn lao động hả?
Thầy...
Chu Ngữ Ngữ thấy Lăng Tử Thần vẫn mặt lạnh đứng một bên nhìn, chân mày nhăn lại rõ ràng biểu hiện thái độ không hài lòng thì cảm thấy thật uất ức. Cô nói gì thì cũng là sinh viên của anh ta không phải sao? Cô còn chưa nói đến việc cô là bạn thân của vợ tương lai anh ta đâu. Anh ta vậy mà đối xử với cô không chút lưu tình như vậy đó hả? Chẳng lẽ nam chính sinh ra ngoại trừ tuấn mỹ tuyệt luân, lại được bổ sung vầng sáng hào quang thì đều có di truyền một dòng máu lãnh lệ không giống người sao?
Cô ghét! Cô ghét! Cô hận! Cô hận! Sau này cô nhất định tìm một người chồng cực độ ôn nhu sống thật hạnh phúc cho mà xem!
( Ngữ Ngữ : Em thật không muốn cắt ngang mạch tưởng tượng của chị, nhưng mà em xin trịnh trọng nói cho chị biết. Sự thật là chồng của chị chẳng có anh nào ôn nhu cả. Đều là tổng giám đốc cường thế bá đạo hết, nhưng tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm à nha! Em làm việc đều rất có nhân đạo * mặt cười * )
Lăng Tử Thần nghe tiếng nói nhỏ như muỗi kêu réo rắt bên tai, không những không chút thương cảm ngược lại chỉ thấy phiền toái chết đi được. Bản tính anh xưa nay đều rất lạnh lùng, không dễ gì bỏ ra chút tình thương dành cho người khác, lần này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Chỉ là, tiểu yêu phiền phức này nói thế nào cũng là sinh viên đứng lớp của anh, để cô ta tự sinh tự diệt vẫn có chút không hợp lý. Bởi vậy anh không thể làm gì khác hơn là đi tìm hòm thuốc cá nhân lấy ra tuýt thuốc cao, quăng đến bên cạnh cô.
Thầy, tay em đau, không thể bôi mà?
Chu Ngữ Ngữ nhìn tuýt thuốc cao, vẻ mặt có chút méo xẹo. Cô có thể dùng một tay mở nắp sao? Dĩ nhiên không thể! Người này sao lại ác độc tuyệt tình đến vậy?
Lăng Tử Thần nâng tay xoa xoa mi tâm, cúi người ngồi xuống salon đem tuýt thuốc cao ra, nặn ra một ít kéo tay Chu Ngữ Ngữ xoa lên. Lực tay của đàn ông cơ bản không thể cùng phụ nữ đánh đồng, cho nên người nào đó bị hành hạ đến mức chết đi sống lại, há miệng liền la.
Thầy, thầy, thầy, nhẹ, nhẹ, nhẹ tay chút! Đau quá, đau quá, em biết lỗi rồi mà, đau!
Lăng Tử Thần không hề để ý Chu Ngữ Ngữ la đau, thuần thục đem cổ tay cô xoa bóp một lần. Đợi đến lúc anh buông tay ra thì cổ tay cô đã sưng lên so với vừa rồi một vòng lớn. Người nào đó được thể vừa ôm tay vừa khóc lớn.
Thầy thật là ác độc!
Dương tiểu thư, trên trường tôi là thầy giáo của cô, nhưng ra ngoài tôi có thể xem cô như là gián điệp kinh tế. Cô ở Dương gia hết chỗ chơi rồi hay sao, còn muốn đến đây gây chuyện?
Lăng Tử Thần cầm tuýt thuốc cao đứng lên đặt trở lại hòm thuốc cá nhân, ánh mắt quét về phía Chu Ngữ Ngữ không chút nhân nhượng nói.
Chu Ngữ Ngữ bị đau không nói, lại còn bị xem là gián điệp kinh tế, uất ức không còn từ nào diễn tả liền há miệng ai oán kêu một tiếng.
Thầy à, em chỉ muốn kiếm đồ ăn thôi!
/28
|