Chu Ngữ Ngữ dùng tư thế oai hùng nhất đi vào lớp. Cô tự cho mình là ưu nhã, tắt bản đồ, quăng điện thoại vào trong túi.
Ai nói công nghệ thông tin không có cái tiện. Ít nhất rất tiện với phần tử xuyên không như cô nha. Không phải là mù đường thôi sao. Có điện thoại là có thể giải quyết được tất cả.
Ế, sao các bác trong lớp nhìn cô kì quặc như vậy nhỉ? Là mặt cô dính nhọ hay quẹo nhầm lớp ha?
Chu Ngữ Ngữ không tin tưởng liếc nhìn tấm biển đóng đinh trên cửa một cái lại lấy gương ra soi gương mặt của mình.
Hoàn hảo!
Trên cửa vẫn là ban A - LỚP KINH TẾ.
Gương mặt vẫn trắng nõn non mềm, tuy không nói là đẹp nhưng cũng rất thanh tú dễ nhìn.
Hơ hơ, nhưng nếu mọi thứ hoàn hảo thì tại sao họ lại nhìn mình ghê rợn như vậy. Ừm... Giống như đang nhìn sinh vật lạ...
Chu Ngữ Ngữ rõ ràng vẫn đang ngơ ngác thì một loạt hoạt động như nước chảy mây trôi của cô vẫn lọt vào trong mắt vẫn khiến nhiều người sợ ngây người. Thậm chí cô còn nghe được một bạn nữ đầu bàn quay đầu nói chuyện với bạn nam ngồi bên dưới.
" Hôm nay cô ta thay đổi rất nhiều nhưng vẫn ngốc như vậy. Không biết phải học bao nhiêu lớp tạo hình mới có thể đem ra một gương mặt tạm gọi là nhìn được như thế đây."
" Ừm, nhìn hành động của cô ta kìa. Quê mùa muốn chết!"
Chu Ngữ Ngữ co giật khóe môi. Cô thề, tai thính không phải là một cái tội. Nhưng tai thính để rồi tận tai nghe người ta nói xấu mình cũng không phải việc dễ chịu gì.
Dựa vào! Năm ba đại học rồi sao vẫn nói nhiều như vậy? Thật không có tố chất sinh viên gì cả!
( Ngữ Ngữ : Chị dám chắc không nằm trong số đó. Chỉ cho quan đốt lửa, không cho phép dân thắp đèn sao? @_@ )
Chu Ngữ Ngữ hừ hừ hai tiếng, hết sức bất mãn vì bị người khác đem ra là bia ngắm. Aiz, biết làm sao được. Cô chẳng lẽ có thể hận thân chủ của cơ thể này trước đây quá nổi tiếng hay sao?
Cô nào có ác độc như vậy đâu!
Chu Ngữ Ngữ hít sâu một hơi, đôi mắt to tròn đảo qua một cái lại đảo lại một cái, nhắm ngay được một băng ghế cuối cùng vẫn đang còn trống, hai mắt tỏa ra ánh sáng liền xách giỏ cong mông chạy tới.
Hế hế!
Chu Ngữ Ngữ chọn được một vị trí ngồi lí tưởng tỏ ra rất hài lòng. Ngồi ghế cuối thật rất phù hợp với cô. Không cần lo lắng bị giáo sư nhắm vào, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi.
Ha ha! Cuộc đời sung sướng thoải mái như thế thì còn gì bằng đây?
Cái này cũng không thể nào trách cô lười được. Kiếp trước cô đã tốt nghiệp đại học sau đó mới có thể an tâm sống một đời sống trạch nữ vô sầu vô lo. Tính ra cô cũng là thành phần tri thức của xã hội, nào ai nguyện ý một lần nữa dấn thân vào con đường này đâu.
Đáng lí ra cô cũng không muốn đi học. Vì trùng hợp mà kiếp trước cô cũng học ngành kinh tế. Tuy không dám nhận bản thân là hoàn hảo xuất sắc. Nhưng cô vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể tốt nghiệp.
Aiz, việc đến nước này còn không phải là tại vị phụ thân đại nhân chưa thấy mặt của thân thể này rất coi trọng việc học tập của con cái sao. Vậy nên cô mới nhất định phải làm ra vẻ chăm chỉ ngoan ngoãn để thuận tiện vuốt mông ngựa.
Ông dù sao cũng là cái thùng cơm của cô, cô đương nhiên phải nắm chặt cái bát này mới có thể sinh tồn được.
Không thể nói cô xấu tính. Nhưng cô thật sự rất oán thần thời không tiểu thuyết. Vì sao à? Ông ta cho cô xuyên vào người nào không cho, thế nhưng lại cho cô xuyên vào nhân vật pháo hôi. Theo cô thấy, nhân vật này xuất hiện chỉ có tác dụng làm nổi bật độ hot của nam chính vạn người mê mà thôi.
Bởi vậy, dù cô đã đọc hết cả câu chuyện, chi tiết nào cũn nhớ rõ mồn một nhưng cũng không thể nào hình dung được cuộc sống của nhân vật này xảy ra những loại biến cố gì. Nếu giờ có ai hỏi cô về cuộc sống của nữ chính nguyên tác và nữ phụ sẽ như thế nào cô còn biết rõ hơn nữa đấy.
Aiz aiz...
Sau khi Chu Ngữ Ngữ thở dài lần thứ N thì mọi người xung quanh dường như đã bàn luận về cô đủ nên cũng không tiếp tục nói nữa. Cả đám bắt đầu tản ra, nam thì nói chuyện nói chuyện về siêu xe, cổ phiếu. Thị trường còn nữ thì bàn tán về mặt hàng thời trang và đủ thứ trên trời dưới đất, lông gà vỏ tỏi vân vân và mây mây.
Phải công nhận người ta lên đại học đến nói chuyện cũng trở nên văn minh hơn rất nhiều. Chứ nếu như thời trẻ trâu choai choai ấy hả, nam tụ lại hết 99% nói chuyện game điện tử. Còn nữ tụ lại cũng nhiêu đó phần trăm bàn luận về thần tượng truyền hình nổi tiếng nào đó. Sợ là minh tinh nào mới mọc một cái mụn bọn họ cũng không có bỏ sót đi.
Chu Ngữ Ngữ ngáp một cái. Cuối cùng cũng nhìn thấy giáo viên đang từ từ đi tới đây. Tiết đầu tiên một tiết lí luận kinh tế. Nữ giáo sư cũng không còn trẻ, chắc cũng đã ngấp nghé bốn mươi tuổi gì đó.
Ế, đi đằng sau giáo viên là ai thế nhỉ? Là sinh viên mới chuyển tới sao?
Khoan đã... Nếu như cô không có nhớ lầm thì trong truyện có nhắc đến chi tiết nữ phụ xuyên không chuyển trường. Nếu như vậy đây chính là nữ phụ xuyên không rồi. Mà nữ phụ xuyên không chính là nữ chính nguyên tác đó nha. Cô đi theo cô ta nhất định có trái cây ngon ăn.
Nữ phụ... mau đến đây ngồi cùng với tôi đi!
Ai nói công nghệ thông tin không có cái tiện. Ít nhất rất tiện với phần tử xuyên không như cô nha. Không phải là mù đường thôi sao. Có điện thoại là có thể giải quyết được tất cả.
Ế, sao các bác trong lớp nhìn cô kì quặc như vậy nhỉ? Là mặt cô dính nhọ hay quẹo nhầm lớp ha?
Chu Ngữ Ngữ không tin tưởng liếc nhìn tấm biển đóng đinh trên cửa một cái lại lấy gương ra soi gương mặt của mình.
Hoàn hảo!
Trên cửa vẫn là ban A - LỚP KINH TẾ.
Gương mặt vẫn trắng nõn non mềm, tuy không nói là đẹp nhưng cũng rất thanh tú dễ nhìn.
Hơ hơ, nhưng nếu mọi thứ hoàn hảo thì tại sao họ lại nhìn mình ghê rợn như vậy. Ừm... Giống như đang nhìn sinh vật lạ...
Chu Ngữ Ngữ rõ ràng vẫn đang ngơ ngác thì một loạt hoạt động như nước chảy mây trôi của cô vẫn lọt vào trong mắt vẫn khiến nhiều người sợ ngây người. Thậm chí cô còn nghe được một bạn nữ đầu bàn quay đầu nói chuyện với bạn nam ngồi bên dưới.
" Hôm nay cô ta thay đổi rất nhiều nhưng vẫn ngốc như vậy. Không biết phải học bao nhiêu lớp tạo hình mới có thể đem ra một gương mặt tạm gọi là nhìn được như thế đây."
" Ừm, nhìn hành động của cô ta kìa. Quê mùa muốn chết!"
Chu Ngữ Ngữ co giật khóe môi. Cô thề, tai thính không phải là một cái tội. Nhưng tai thính để rồi tận tai nghe người ta nói xấu mình cũng không phải việc dễ chịu gì.
Dựa vào! Năm ba đại học rồi sao vẫn nói nhiều như vậy? Thật không có tố chất sinh viên gì cả!
( Ngữ Ngữ : Chị dám chắc không nằm trong số đó. Chỉ cho quan đốt lửa, không cho phép dân thắp đèn sao? @_@ )
Chu Ngữ Ngữ hừ hừ hai tiếng, hết sức bất mãn vì bị người khác đem ra là bia ngắm. Aiz, biết làm sao được. Cô chẳng lẽ có thể hận thân chủ của cơ thể này trước đây quá nổi tiếng hay sao?
Cô nào có ác độc như vậy đâu!
Chu Ngữ Ngữ hít sâu một hơi, đôi mắt to tròn đảo qua một cái lại đảo lại một cái, nhắm ngay được một băng ghế cuối cùng vẫn đang còn trống, hai mắt tỏa ra ánh sáng liền xách giỏ cong mông chạy tới.
Hế hế!
Chu Ngữ Ngữ chọn được một vị trí ngồi lí tưởng tỏ ra rất hài lòng. Ngồi ghế cuối thật rất phù hợp với cô. Không cần lo lắng bị giáo sư nhắm vào, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn chơi thì chơi.
Ha ha! Cuộc đời sung sướng thoải mái như thế thì còn gì bằng đây?
Cái này cũng không thể nào trách cô lười được. Kiếp trước cô đã tốt nghiệp đại học sau đó mới có thể an tâm sống một đời sống trạch nữ vô sầu vô lo. Tính ra cô cũng là thành phần tri thức của xã hội, nào ai nguyện ý một lần nữa dấn thân vào con đường này đâu.
Đáng lí ra cô cũng không muốn đi học. Vì trùng hợp mà kiếp trước cô cũng học ngành kinh tế. Tuy không dám nhận bản thân là hoàn hảo xuất sắc. Nhưng cô vẫn có niềm tin tuyệt đối rằng mình có thể tốt nghiệp.
Aiz, việc đến nước này còn không phải là tại vị phụ thân đại nhân chưa thấy mặt của thân thể này rất coi trọng việc học tập của con cái sao. Vậy nên cô mới nhất định phải làm ra vẻ chăm chỉ ngoan ngoãn để thuận tiện vuốt mông ngựa.
Ông dù sao cũng là cái thùng cơm của cô, cô đương nhiên phải nắm chặt cái bát này mới có thể sinh tồn được.
Không thể nói cô xấu tính. Nhưng cô thật sự rất oán thần thời không tiểu thuyết. Vì sao à? Ông ta cho cô xuyên vào người nào không cho, thế nhưng lại cho cô xuyên vào nhân vật pháo hôi. Theo cô thấy, nhân vật này xuất hiện chỉ có tác dụng làm nổi bật độ hot của nam chính vạn người mê mà thôi.
Bởi vậy, dù cô đã đọc hết cả câu chuyện, chi tiết nào cũn nhớ rõ mồn một nhưng cũng không thể nào hình dung được cuộc sống của nhân vật này xảy ra những loại biến cố gì. Nếu giờ có ai hỏi cô về cuộc sống của nữ chính nguyên tác và nữ phụ sẽ như thế nào cô còn biết rõ hơn nữa đấy.
Aiz aiz...
Sau khi Chu Ngữ Ngữ thở dài lần thứ N thì mọi người xung quanh dường như đã bàn luận về cô đủ nên cũng không tiếp tục nói nữa. Cả đám bắt đầu tản ra, nam thì nói chuyện nói chuyện về siêu xe, cổ phiếu. Thị trường còn nữ thì bàn tán về mặt hàng thời trang và đủ thứ trên trời dưới đất, lông gà vỏ tỏi vân vân và mây mây.
Phải công nhận người ta lên đại học đến nói chuyện cũng trở nên văn minh hơn rất nhiều. Chứ nếu như thời trẻ trâu choai choai ấy hả, nam tụ lại hết 99% nói chuyện game điện tử. Còn nữ tụ lại cũng nhiêu đó phần trăm bàn luận về thần tượng truyền hình nổi tiếng nào đó. Sợ là minh tinh nào mới mọc một cái mụn bọn họ cũng không có bỏ sót đi.
Chu Ngữ Ngữ ngáp một cái. Cuối cùng cũng nhìn thấy giáo viên đang từ từ đi tới đây. Tiết đầu tiên một tiết lí luận kinh tế. Nữ giáo sư cũng không còn trẻ, chắc cũng đã ngấp nghé bốn mươi tuổi gì đó.
Ế, đi đằng sau giáo viên là ai thế nhỉ? Là sinh viên mới chuyển tới sao?
Khoan đã... Nếu như cô không có nhớ lầm thì trong truyện có nhắc đến chi tiết nữ phụ xuyên không chuyển trường. Nếu như vậy đây chính là nữ phụ xuyên không rồi. Mà nữ phụ xuyên không chính là nữ chính nguyên tác đó nha. Cô đi theo cô ta nhất định có trái cây ngon ăn.
Nữ phụ... mau đến đây ngồi cùng với tôi đi!
/28
|