" Trước khi bắt đầu vào học tôi muốn xin lớp một chút thời gian. Xin giới thiệu với các em, đây là Ngạn Lê, sinh viên trao đổi của trường kinh tế quốc dân. Từ hôm nay bạn ấy sẽ học ở trong lớp như một sinh viên đặc biệt. Nào, Ngạn Lê, em có thể giới thiệu về mình một chút!"
Ngạn Lê đứng thẳng lưng. Hôm nay cô mặc một bộ váy dài đến mắt cá chân thoạt nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng. Ngạn Lê nhoẽn miệng cười, xúc tích nói.
" Mình là Ngạn Lê! Mong được các bạn giúp đỡ!"
Oa, không hổ danh là nữ xuyên không. Tư thái thật là vô cùng quyến rũ nha.
Chu Ngữ Ngữ mở to đôi mắt rình mồi, quét ngang một cái, quét dọc một cái thấy mọi người xung quanh cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, ngay lập tức tiên hạ thủ vi cường đứng bật dậy, vẫy vẫy tay chào mời.
" Ngạn Lê, mau đến đây đi! Ở đây vẫn còn chỗ trống này!"
Vừa nói vừa vỗ bộp bộp lên mặt bàn bên cạnh.
Khóe môi giáo sư giật giật!
Khóe môi sinh viên giật giật!
Khóe môi Ngạn Lê giật giật! Cô gái đó không phải là có chút vấn đề chứ? Sao cô cảm thấy ánh mắt của cô ấy nhìn cô như đang nhìn một món lời vô cùng béo bở thế nhỉ?
Ngạn Lê kín đáo lau mồ hôi trên trán, e ngại nhìn về phía giáo sư đang co rút khóe miệng đứng bên cạnh, tự nặn ra một nụ cười dịu dàng chờ đợi ý kiến.
Giáo sư liếc mắt nhìn Chu Ngữ Ngữ đứng đó, yên lặng lau đi ba vệt hắc tuyến vừa chảy xuống. Nếu không phải cô bé kia đang mặc váy, bà thật sự cho rằng đó là một hoa hoa công tử đấy. Làm gì có ai nhìn con gái nhà người ta bằng ánh mắt kinh khủng đó chứ?
Lau lau _ _ _
Đảo mắt... Đảo mắt...
Xung quanh thế nhưng đều đã hết chỗ. Thôi, đành phải ủy khuất cô bé này vậy. Bà đương nhiên nhận ra người kia chính là Dương Dương tiểu thư tài phiệt Dương thị. Tuy rằng hôm nay cô bé có thay đổi một chút làm bà có chút choáng váng. Chỉ mong, cô bé mới không bị thành tích của Dương Dương làm cho đi lùi. Nếu không bà nhất định sẽ hối hận chết mất.
Giáo sư nhìn thấy sinh viên mới vẫn đang nhìn mình chờ đợi, giơ tay che miệng ho khan một cái, làm ra vẻ nghiêm túc thản nhiên nói.
" Em có thể ngồi xuống chỗ đó!"
Ngạn Lê cười méo xẹo. Tuy nhiên vì được giáo dục tốt cô hoàn toàn không để lộ ra, cố gắng nặn ra một vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ từng bước bước xuống. Sao trong tác phẩm của cô có thể xuất hiện người như thế này nhỉ? Biết trước thế này cô sẽ đem tính cách từng nhân vật đều ghi ra hết mới tốt.
Khóc ròng...
" Ngạn Lê! Mau ngồi xuống! Hắc hắc!"
Chu Ngữ Ngữ ngồi xuống híp mắt gõ gõ lên ghế. Cô đâu có biết. Biểu tình thân thiện của cô trong mắt người khác đã muốn trở thành quái thai.
Ừ, sao vẻ mặt của Ngạn Lê lại vặn vẹo thế nhỉ? Chẳng lẽ lại là quá sung sướng? Ha, biểu hiện của cô ấy thật độc đáo!
Dĩ nhiên, mỗ nữ nào đó vẫn chưa hề nhận ra vấn đề xuất phát từ chính mình. Bi ai!
Ngạn Lê ngồi xuống ghế, " tươi cười " với bạn cùng bàn sau đó cúi đầu, bắt đầu chuẩn bị sách tư liệu cùng vở ghi chép đặt trên mặt bàn.
Cả quá trình cô đều thấy sống lưng lành lạnh. Không những thế, một ánh mắt không hề thay đổi nghiền ngẩm nhìn cô giống y như đang nghiên cứu sinh vật vi mô. Dưới ánh nhìn này còn có ai có thể làm cái gì cô liền bái lạy người đó làm sư phụ đấy.
" Ừm, bạn học..."
" Hả?"
Ngạn Lê xoắn xuýt ngón tay, cuối cùng cũng có can đảm ngẩng đầu lên. Nhưng là đối diện một người đang cười làm sao có thể đánh vào mặt người ta được. Cô nàng gia giáo nào đó cực kì rối rắm, cuối cùng cũng nói được một câu.
" Ừ, bạn tên gì?"
" Chu... À không... Dương Dương..." Mau có ấn tượng với tôi đi. Mau có ấn tượng đi. Tôi chính là pháo hôi trong tác phẩm của bạn đây!
Mỗ nữ nào đó điên cuồng gào thét. Quả không phụ lòng cô, Ngạn Lê thật sự trừng lớn mắt, lắp bắp kinh hãi, đầu cũng lắc nguầy nguậy ra chiều không thể tin tưởng.
" Bạn làm sao có thể là Dương Dương. Dương Dương không thể nào có tính cách như vậy?" Ừ, tạo hình cũng không giống. Cô không thể nào nhìn thấy bóng dáng của tóc tổ quạ và đít chai dày cộm trên người cô ấy mà.
" Hắc Hắc, bị cậu nhận ra rồi. Chúng ta cùng là nữ xuyên không mà!"
" Ách... "
Ngạn Lê lần nữa trừng lớn mắt. Miệng há to như có thể nhét được vào một quả trứng gà.
Chu Ngữ Ngữ cười ngất. Ngạc nhiên thế cơ à, cô cũng ngạc nhiên lắm đấy. Giống y như một ngày tỉnh dậy nhận ra mình bị xuyên không. Sau đó lại nhìn thấy một người cũng xui xẻo giống mình. Ôi, cái cảm giác đó thật sự rất là vi diệu...
" Ngạn Lê, tớ chân thật là Chu Ngữ Ngữ. Chúng ta cùng bắt tay đi. Sống chan hòa, bình đẳng nha!"
Ngạn Lê lúc này vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn chưa tiêu hóa được mớ thông tin lộn xộn. Dĩ nhiên cô bị mỗ nữ nào đó tự biên tự diễn xoay như chong chóng nhiều vòng mà không hề hay biết.
Chu Ngữ Ngữ híp mắt vô cùng sung sướng. Ừ, bắt tay rồi. Từ nay quan hệ hữu nghị mình chỉ cần theo đuôi cô ấy là có đồ ăn.
Hình như cô ấy không được tỉnh táo lắm. Không sao, cô còn tỉnh táo là được!
Ngạn Lê đứng thẳng lưng. Hôm nay cô mặc một bộ váy dài đến mắt cá chân thoạt nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng. Ngạn Lê nhoẽn miệng cười, xúc tích nói.
" Mình là Ngạn Lê! Mong được các bạn giúp đỡ!"
Oa, không hổ danh là nữ xuyên không. Tư thái thật là vô cùng quyến rũ nha.
Chu Ngữ Ngữ mở to đôi mắt rình mồi, quét ngang một cái, quét dọc một cái thấy mọi người xung quanh cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, ngay lập tức tiên hạ thủ vi cường đứng bật dậy, vẫy vẫy tay chào mời.
" Ngạn Lê, mau đến đây đi! Ở đây vẫn còn chỗ trống này!"
Vừa nói vừa vỗ bộp bộp lên mặt bàn bên cạnh.
Khóe môi giáo sư giật giật!
Khóe môi sinh viên giật giật!
Khóe môi Ngạn Lê giật giật! Cô gái đó không phải là có chút vấn đề chứ? Sao cô cảm thấy ánh mắt của cô ấy nhìn cô như đang nhìn một món lời vô cùng béo bở thế nhỉ?
Ngạn Lê kín đáo lau mồ hôi trên trán, e ngại nhìn về phía giáo sư đang co rút khóe miệng đứng bên cạnh, tự nặn ra một nụ cười dịu dàng chờ đợi ý kiến.
Giáo sư liếc mắt nhìn Chu Ngữ Ngữ đứng đó, yên lặng lau đi ba vệt hắc tuyến vừa chảy xuống. Nếu không phải cô bé kia đang mặc váy, bà thật sự cho rằng đó là một hoa hoa công tử đấy. Làm gì có ai nhìn con gái nhà người ta bằng ánh mắt kinh khủng đó chứ?
Lau lau _ _ _
Đảo mắt... Đảo mắt...
Xung quanh thế nhưng đều đã hết chỗ. Thôi, đành phải ủy khuất cô bé này vậy. Bà đương nhiên nhận ra người kia chính là Dương Dương tiểu thư tài phiệt Dương thị. Tuy rằng hôm nay cô bé có thay đổi một chút làm bà có chút choáng váng. Chỉ mong, cô bé mới không bị thành tích của Dương Dương làm cho đi lùi. Nếu không bà nhất định sẽ hối hận chết mất.
Giáo sư nhìn thấy sinh viên mới vẫn đang nhìn mình chờ đợi, giơ tay che miệng ho khan một cái, làm ra vẻ nghiêm túc thản nhiên nói.
" Em có thể ngồi xuống chỗ đó!"
Ngạn Lê cười méo xẹo. Tuy nhiên vì được giáo dục tốt cô hoàn toàn không để lộ ra, cố gắng nặn ra một vẻ mặt tươi cười hoàn mỹ từng bước bước xuống. Sao trong tác phẩm của cô có thể xuất hiện người như thế này nhỉ? Biết trước thế này cô sẽ đem tính cách từng nhân vật đều ghi ra hết mới tốt.
Khóc ròng...
" Ngạn Lê! Mau ngồi xuống! Hắc hắc!"
Chu Ngữ Ngữ ngồi xuống híp mắt gõ gõ lên ghế. Cô đâu có biết. Biểu tình thân thiện của cô trong mắt người khác đã muốn trở thành quái thai.
Ừ, sao vẻ mặt của Ngạn Lê lại vặn vẹo thế nhỉ? Chẳng lẽ lại là quá sung sướng? Ha, biểu hiện của cô ấy thật độc đáo!
Dĩ nhiên, mỗ nữ nào đó vẫn chưa hề nhận ra vấn đề xuất phát từ chính mình. Bi ai!
Ngạn Lê ngồi xuống ghế, " tươi cười " với bạn cùng bàn sau đó cúi đầu, bắt đầu chuẩn bị sách tư liệu cùng vở ghi chép đặt trên mặt bàn.
Cả quá trình cô đều thấy sống lưng lành lạnh. Không những thế, một ánh mắt không hề thay đổi nghiền ngẩm nhìn cô giống y như đang nghiên cứu sinh vật vi mô. Dưới ánh nhìn này còn có ai có thể làm cái gì cô liền bái lạy người đó làm sư phụ đấy.
" Ừm, bạn học..."
" Hả?"
Ngạn Lê xoắn xuýt ngón tay, cuối cùng cũng có can đảm ngẩng đầu lên. Nhưng là đối diện một người đang cười làm sao có thể đánh vào mặt người ta được. Cô nàng gia giáo nào đó cực kì rối rắm, cuối cùng cũng nói được một câu.
" Ừ, bạn tên gì?"
" Chu... À không... Dương Dương..." Mau có ấn tượng với tôi đi. Mau có ấn tượng đi. Tôi chính là pháo hôi trong tác phẩm của bạn đây!
Mỗ nữ nào đó điên cuồng gào thét. Quả không phụ lòng cô, Ngạn Lê thật sự trừng lớn mắt, lắp bắp kinh hãi, đầu cũng lắc nguầy nguậy ra chiều không thể tin tưởng.
" Bạn làm sao có thể là Dương Dương. Dương Dương không thể nào có tính cách như vậy?" Ừ, tạo hình cũng không giống. Cô không thể nào nhìn thấy bóng dáng của tóc tổ quạ và đít chai dày cộm trên người cô ấy mà.
" Hắc Hắc, bị cậu nhận ra rồi. Chúng ta cùng là nữ xuyên không mà!"
" Ách... "
Ngạn Lê lần nữa trừng lớn mắt. Miệng há to như có thể nhét được vào một quả trứng gà.
Chu Ngữ Ngữ cười ngất. Ngạc nhiên thế cơ à, cô cũng ngạc nhiên lắm đấy. Giống y như một ngày tỉnh dậy nhận ra mình bị xuyên không. Sau đó lại nhìn thấy một người cũng xui xẻo giống mình. Ôi, cái cảm giác đó thật sự rất là vi diệu...
" Ngạn Lê, tớ chân thật là Chu Ngữ Ngữ. Chúng ta cùng bắt tay đi. Sống chan hòa, bình đẳng nha!"
Ngạn Lê lúc này vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn chưa tiêu hóa được mớ thông tin lộn xộn. Dĩ nhiên cô bị mỗ nữ nào đó tự biên tự diễn xoay như chong chóng nhiều vòng mà không hề hay biết.
Chu Ngữ Ngữ híp mắt vô cùng sung sướng. Ừ, bắt tay rồi. Từ nay quan hệ hữu nghị mình chỉ cần theo đuôi cô ấy là có đồ ăn.
Hình như cô ấy không được tỉnh táo lắm. Không sao, cô còn tỉnh táo là được!
/28
|