Bỗng nhiên, địa đạo lại lần nữa kịch liệt chấn động.
Mã Phong nói: “Cổ Lâu mỗi lần chỉ mở ra nửa canh giờ, trong vòng nửa canh giờ nếu không tìm được đường ra, vậy sẽ táng thân tại đây giống như những người khác!”
Mà mỗi một lần tiến vào Cổ Lâu, đường đi ra ngoài liền thay đổi, cũng bởi vậy, rất nhiều người đều không tìm được đường ra ngoài.
Ôn Diễn chỉ nhìn Hồng Đậu, “Ta có bản đồ nơi này, để ta dẫn nàng đi ra.”
“Chỉ đơn giản đi ra ngoài như vậy...” Hồng Đậu hoài nghi hỏi hắn, “Ngươi tới đây chẳng lẽ không phải để tìm bảo bối gì sao?”
“Ta đã tìm được bảo bối tốt nhất rồi.” Hắn tiến lên một bước, cầm tay nàng, chỉ hơi mỉm cười đã khiến người ta thấy rõ thái độ của hắn. Hắn sẽ không buông tay.
Hồng Đậu hơi khựng lại, rút tay mình ra.
“Ai nha, ta nói này hai vị!” Mã Phong vội la lên: “Chúng ta vẫn nên nhanh rời khỏi đây đi, nếu không liền thật sự không ra được nữa!”
“Đi cùng ta.” Những lời này của Ôn Diễn là nói với một mình Hồng Đậu.
Hồng Đậu còn muốn cứu phụ thân, còn muốn tìm cách lấy được thuốc giải cứu Ôn Quyết, nàng đương nhiên sẽ không chết ở chỗ này, nếu Ôn Diễn còn muốn đưa nàng ra ngoài, liền cho thấy nàng vẫn còn giá trị lợi dụng đối với hắn, như vậy cũng tốt, chỉ cần nàng còn giá trị lợi dụng, vậy nàng cũng sẽ có tư cách nói điều kiện với Ôn Diễn.
Có bản đồ của Ôn Diễn ở đó, dọc theo đường đi tránh bẫy đá cũng không khó khăn, Hồng Đậu còn muốn đi tìm Đan Tiểu Phiến cùng Mông Nhi, nhưng Ôn Diễn đã rất trực tiếp nói: “Đan Tiểu Phiến có Mạc Phi Ưng và Diệp Thu Bạch bảo vệ, Mông Nhi cũng không phải hạng người ngu dốt, bọn họ sẽ không đơn giản chết ở chỗ này như vậy.”
Hồng Đậu nghĩ cũng có lý, còn chưa từng nghe mấy vai phụ quan trọng trong tiểu thuyết sẽ đơn giản chết ở địa đạo như vậy, vì thế, nàng liền cùng Ôn Diễn ra khỏi địa đạo này, Phượng Khuynh Liên cùng Mã Phong cũng theo phía sau.
Đại Mạc trong bóng đêm càng rét lạnh, Hồng Đậu đi ra khỏi Cổ Lâu, lại không thấy những người khác ra ngoài, hơn nữa người thủ vệ ở chỗ này trước khi tiến vào Cổ Lâu cũng không thấy đâu cả.
Mã Phong nói: “Đường ra khỏi Cổ Lâu có rất nhiều, nơi này không phải chỗ chúng ta đi vào, mà theo ta đoán, mấy người Diệp Minh chủ có lẽ đã ra từ nơi khác.”
Hồng Đậu nghe xong, cũng chỉ có thể tạm thời yên tâm.
“Tiểu thư!”
Chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc, Hồng Đậu ngước mắt, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng người chạy tới ôm lấy nàng.
“Tiểu thư, nô tỳ rốt cuộc đã tìm được người!”
“Lục Y...” Hồng Đậu ngoài ý muốn, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
“Nô tỳ đợi ở Liễu gia, vẫn luôn chờ tiểu thư đến tìm nô tỳ, nhưng tiểu thư vẫn không tới, nô tỳ nghe được người trong võ lâm đều đi tới nơi này, nên nô tỳ cũng đi theo một thương đội đến đây.”
Hồng Đậu cảm thấy hơi áy náy, bởi gần đây chuyện xảy ra quá nhiều, nàng đã quên mất Lục Y ...
“Tiểu thư không tới tìm Lục Y, vậy Lục Y cũng chỉ có thể tự mình tìm tới...” Lục Y hết sức tủi thân nói, bỗng nhiên, giọng nàng thay đổi, “Tìm được tiểu thư rồi, Lục Y liền có thể hoàn thành nhiệm vụ của Giáo chủ.”
Bỗng nhiên, Hồng Đậu chỉ cảm thấy bả vai đau nhói, ngay sau đó, nàng không thể nhúc nhích bị Lục Y đẩy đi, mạch môn trên cổ tay nàng liền bị một nam nhân cầm lấy.
Đây là chuyện trong nháy mắt, dù là ai cũng không phản ứng kịp.
Hai mắt Ôn Diễn híp lại, “Du Giáo chủ, vậy mà lại ngụy trang thành thân phận như thế, đúng là tủi thân cho ngươi.”
“Vậy cũng không bằng thủ đoạn tốt của ngươi được, dịch dung thành A Miên nhiều ngày, ta lại chưa từng nhìn ra sơ hở.” Mã Phong cười, xé mặt nạ da trên mặt xuống, lộ ra dung nhan phong hoa tuyệt đại kia của Du Tử Tức.
/556
|