Không thể không nói việc làm lần này của Du Tử Tức rất thông minh, tuyệt đối sẽ không ai liên tưởng đến một Mã Phong luôn vâng vâng dạ dạ, thoạt nhìn cũng không thu hút lại do hắn ngụy trang thành.
Mà Lục Y vẫn luôn đi theo bên cạnh Hồng Đậu, tận tâm tận lực với Hồng Đậu, lại là người của Du Tử Tức.
Hồng Đậu lúc này ngay cả cười lạnh cũng không cười nổi. Sau khi trải qua chuyện A Miên chính là Ôn Diễn, nàng cảm thấy mình đã có thể bình thản đối diện với bất cứ chuyện khó tưởng tượng nào, ví dụ như lúc này, nàng chỉ bình tĩnh nhìn Lục Y, liền thu hồi ánh mắt.
Lục Y sớm đã bắt lấy Phượng Khuynh Liên đứng ở phía sau Du Tử Tức, hành động này dĩ nhiên là để phòng ngừa Ôn Diễn sẽ dùng thủ đoạn tương tự Du Tử Tức. Lục Y khiêm tốn cúi đầu, không nói một câu.
Du Tử Tức lại hơi cười cười, đôi mắt đào hoa đa tình, phong lưu vô hạn, hắn nhìn Ôn Diễn nói: “Nói thực ra, biết chuyện A Miên là ngươi giả trang này, ta cực kỳ kinh ngạc, chẳng qua, việc này cũng có thể giải thích vì sao rõ ràng ta chưa hề làm gì với Thẩm Lạc Ngôn mà hắn lại đâm ngươi một kiếm. Hẳn đó chính là cách để ngươi dùng cái chết vứt bỏ thân phận A Miên này đúng không.”
Ôn Diễn chỉ cười không nói.
Nhưng lúc trước, Du Tử Tức nói chuyện này không phải do mình làm, lại không một ai nguyện ý tin tưởng hắn.
Thuật huyễn cổ của Miêu Cương có thể khiến người ta chìm sâu vào ảo giác, từ đó bị người thi thuật điều khiển, nếu Ôn Diễn đã có thể dịch dung thành A Miên không bị ai phát hiện, vậy cũng liền cho thấy, Ôn Diễn thực ra cũng biết thuật cổ độc.
Du Tử Tức lại nói: “Ta ở trong giang hồ, chưa từng nghe qua danh hào Ôn Diễn này, nhưng thủ đoạn của ngươi, lại không giống hạng người yên lặng vô danh, vị Ôn tiên sinh không gì không làm được trong truyền thuyết giang hồ kia ... hẳn chính là ngươi đi.”
“Quả thực là ta.” Ôn Diễn hào phóng thừa nhận.
Du Tử Tức cười một tiếng, biểu lộ ý ‘quả nhiên là vậy’, “Ôn tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, bản Giáo chủ đã nghe như sấm bên tai, không ngờ hôm nay có thể may mắn cùng Ôn tiên sinh gặp mặt, thật sự là một may mắn lớn, nhưng ta vẫn còn một việc không rõ, muốn thỉnh giáo Ôn tiên sinh.”
“Thỉnh giáo thì không dám, du Giáo chủ cứ nói đừng ngại.” Khóe môi Ôn Diễn cười nhạt, như tắm mình trong gió xuân.
Du Tử Tức hỏi: “Ngươi dịch dung thành dáng vẻ A Miên, nếu nói là muốn tiếp cận Phương Hồng Đậu, thì cũng có thể dịch dung thành người khác, nhưng ngươi cố tình lựa chọn A Miên, nói cách khác, đó chính là ngươi còn muốn mượn thân phận A Miên để hoàn thành mục đích khác, phải không?”
“Du Giáo chủ cớ gì lại hỏi như vậy?”
“Ngày đó, ta chỉ muốn ép sư phụ ta giao chìa khóa ra, chứ chưa từng muốn giết ông ấy.” Du Tử Tức nói: “Chỉ là Thôi Miên cổ của ta, không biết vì sao lại thành Bách Trùng cổ. Việc này hẳn là bút tích của ngươi đúng không.”
Ôn Diễn mỉm cười, “Quả thực là vậy.”
Sư phụ đối với Du Tử Tức mà nói, là ân nhân, Du Tử Tức chưa bao giờ nghĩ tới việc lấy tính mạng sư phụ, chỉ là lúc trước vì sự cố ngoài ý muốn của cổ độc khiến sư phụ chết đi, về sau hắn bị nghi ngờ, cũng không thể không thuận thế mà hành động, tạo ra một cái bẫy giá họa cho A Miên.
Hiện tại nghĩ đến, cho dù cái bẫy này là hắn tự tay bố trí, cũng không loại trừ trường hợp tất cả chuyện này đều nằm trong dự kiến của Ôn Diễn.
Du Tử Tức hỏi lại: “A Miên chưa chết, vì sao ngươi lại có chìa khóa mở mật thất ra, lại vì sao có thể hiểu rõ chuyện của A Miên đến thế?”
“Đây là một câu chuyện khác.” Ôn Diễn môi mỏng khẽ nâng, chậm rãi nói ra hết thảy.
Hóa ra, sau khi A Miên vì yêu sinh hận giết Liễu Hành Chi, A Miên sống cũng không còn gì thiết tha, hắn vốn định đi nhảy sông tự sát, lại đúng lúc gặp phải Ôn Diễn.
/556
|