Sáng hôm sau,phía đông của thành Tấn Kinh xuất hiện một bé trai tầm mười ba mười bốn,đi bên cạnh là một bé gái thấp hơn một cái đầu đang ríu ríu nói chuyện,mắt lại đảo đảo ngó nghiêng,cặp đôi này hết sức hút nhân ánh mắt,nhất là bé gái phấn nộn ngọc ngà,tuy nhỏ tuổi nhưng lại đầy vẻ câu nhân.
Đây đúng là Hạ Vân cùng Hạ Vũ vừa mới xuống núi.Nói lại đây quả là một hành hành trình gian nan vất vả đối với Hạ Vũ.
Khi nghe xuống núi nàng vui vẻ bấy nhiêu thì lúc hành động lại đau khổ hối hận bấy nhiêu,nói đùa nàng hai đời cộng lại cũng không đi bộ nhiều như hôm nay,đi bộ tới gần trăm dặm.Hạ Vũ có thể thấy được chân mình phồng rộp ở đâu,các khớp xương tê rần rần ở đâu,mệt mỏi muốn chết đi được,làm gì còn tâm trí mà ngắm nhìn thế giới xung quanh được nữa.
Tuy thế, nói qua cũng phải nói lại,hôm nay dù mệt mỏi nhưng Hạ Vũ lại học được rất nhiều,cái thứ nhất phải kể đến đó là được Hạ Vân dạy cho " dặm phù quyết",đây là pháp quyết phụ trợ của phượng hồn,được chia làm năm tầng,mỗi tầng lại chia làm sơ,trung,hậu kì,tầng đầu tiên có thể di chuyển một dặm trong một phút,tiến vào trung cấp tầng một thời gian sẽ giảm đi mười lần,nghĩa là chỉ còn 6 giây,khi tiến vào hậu kì tầng một sẽ là 0.6 giây, cái này mà di chuyển ở hiện đại có lẽ còn nhanh hơn cả đi xe ô tô nha.
Mà chân chính kinh khủng đó là mỗi lần tiến vào giai cấp lớn hơn thì cả không gian và thời gian đều thay đổi,khi tiến vào nhị giai sơ,một phút đi được là một trăm năm mươi dặm,cứ thế nếu như khi luyện tới cảnh giới cao nhất di chuyển chân chính sẽ là vạn dặm trong chưa tới một giây,một giây a,cũng chỉ là một cái chớp mắt
Nghĩ đến đây Hạ Vũ hai mắt quả thật lấp lánh,công pháp hỗ trợ còn lợi hại như vậy,chờ đến khi nàng luyện thành pháp quyết chính quy thì sẽ là bậc nào khủng bố đây.
Tuy nhiên, nghĩ sẽ luôn dễ hơn làm, khi bắt tay vào tập luyện môn công pháp mà đại ca giảng dạy , Hạ Vũ mới chính thức hiểu được con đường tu luyện mới gập ghềnh nhường nào.
Như ngay bây giờ nàng tập luyện tầng một sơ đẳng của" vạn dặm phù" cũng thấy huyền diệu vô cùng,chỉ có mỗi " thiên địa phong vân",ngắn gọn mà đầy hàm ý.Theo như Vân ca giảng,con người đầu đội trời,chân đạp đất,cuộc sống trôi qua nhanh tựa một làn gió,một đám mây,bên dưới lại là tầng suy luận : con người sống ở đời phải có cốt cách,có bản lĩnh bởi cuộc sống ngắn ngủi lắm,tựa một cái chớp mắt thôi.
Theo Vân ca nói,ca hiểu mới được đến cái này đạo lí đã luyện được đến tầng hai sơ kì rồi,nghĩa là một phút đi được một trăm năm mươi dặm,một trăm năm mươi dặm nha,thể nào nương hay nhường ca xuống núi có lẽ vì vậy.
Hạ Vũ vận dụng " vạn dặm phù" ,sử dụng làn gió đưa đến sự trong trẻo mát lành,sau đó chuyển vận xuống dưới chân,quả thật là khi bước đi có nhẹ nhàng hơn thật,nhưng cách sơ giai nhất tầng còn nhiều lắm.Vì vậy,Hạ Vũ cứ đi ba mươi phút lại nghỉ một chút,cứ như vậy nên tuy xuất phát từ sớm mà giờ mới tới nơi
_" Ca ca,nơi đây đúng là náo nhiệt a !"
Hạ Vũ theo sát bên Hạ Vân thì thào,nhưng mắt vẫn liếc ngang ngó dọc xem xét. Nơi đây đúng là thế giới tu chân, nhưng chung qui vẫn bị đè dưới xã hội cổ đại,nam vẫn còn để tóc dài,nữ thì búi tóc,thật sự là tuấn nam mĩ nữ ăn mặc hoa lệ nườm nượp đông vui.
Mà chỗ đông vui nhất chính là hai cửa hiệu mang tên " Bảo trân các" cùng " Tụ linh các",một cái chuyên cung cấp bảo vật như pháp khí,công pháp từ bình dân đến trân phẩm,cái kia thì kinh doanh về mấy thứ phụ trợ như đan dược,pháp trận,phù chú.
Hai cửa hàng này bề ngoài tuy là đối đầu nhau,nhưng Hạ Vũ lại biết một thiên đại bí mật,đó là đứng sau hai cửa hàng đại đại này đúng là chung một cái lão bản,đó chính là tam hoàng tử của Đại Thiên triều,đây là quốc gia lớn nhất trong bốn đại quốc của lục địa này. Đừng hỏi tại sao nàng biết thiên đại bí mật này bởi thật đơn giản,tam hoàng tử kia chính là một trong vô vàn nam phụ quì gối dưới chân nữ chủ,cuối cùng vì nữ chủ không tiếc lao vào trận phù để mở đường máu,giúp nữ chủ đến tay được một viên thập nhị giai linh thú,trước khi tử nạn đem cơ nghiệp " ủy thác " cho nàng ta,khiến Lan Băng Băng được đến lợi ích không nhỏ.Sau này nàng ta đặt tên yêu thú kia là tên của vị tam hoàng tử,không biết là để tưởng nhớ hay cười nhạo nữa.
_" Ca ca,vào đây xem xem,chọn lựa ít thảo dược cùng trận pháp, phù chú nguyên liệu mua đem về,ta nhớ nương nói sẽ giáo chúng ta học đâu"
Ha ha,học là giả thôi,đích thực là Hạ Vũ muốn vào nhòm nhòm cái sản nghiệp tương lai của nữ chính,chẳng phải có câu : biết địch biết ta trăm trận trăm thắng ư
_" Vậy vào thôi,Vũ nhi muốn học gì đó đều sẽ mua hết"
Hạ Vũ vừa nghe vậy bèn lôi kéo Hạ Vân vào " bảo trân các",nàng muốn nhìn nhìn xem có cái nào cổ cổ,cũ cũ vất một xó nhưng đích xác chính là cái bảo vật không,đây đúng là kịch tình mà nữ chính nào cũng sẽ ghé tới nha.Hạ Vũ bước vào,thật sự là bị làm cho choáng váng,mắt nổi sao,nơi đây chỗ chỗ đều là vật dụng bằng vàng,bằng bạc,từ bé như cây kim đến to như cái lư hương,từ đơn giản đến cầu kì khảm nạm,này đây ở hiện đại bán đi nhất khối cũng đủ rồi sống.Hạ Vũ vội chấn tĩnh lại ngay,biểu tình này thật sự giống nhà quê lên thanhf phố.Chưởng quầy nhìn Hạ Vũ như thế,có lẽ cũng đoán vậy nên không mấy mặn mà,chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi nói
"_thiếu gia cùng tiệu thư muốn mua dạng gì pháp bảo vậy"
Hạ Vũ hiểu ông ta nghĩ gì,cũng không trách cứ mà chỉ gật đầu đáp lễ,nói
"_ ta muốn mua một bộ phòng thân hộ giáp,một bộ công kích,"
" _ Vậy hai vị cứ từ từ chọn,có gì đó không đúng cứ hướng chúng ta,các vị sẽ có được lời giải đáp thỏa mãn."
Nói rồi chưởng quầy lui xuống,mặc hai người lựa chọn.Ha Vũ cũng không khách khí,vội vội đưa mắt tra xét một phen. Xung quanh là toàn màu sắc rực rỡ lòa lòe pháp khí.
Hạ Vũ dù có không chân chính tìm hiểu quá nhưng cũng biết pháp khí càng quí sẽ càng thu liễm khí tức,nói vậy hiển nhiên xung quanh đây toàn là đồ sơ biến,có lẽ cao cấp nhất cũng mới tới hoàng giai đỉnh chóp đi. Tiểu thuyết đúng là hố cha,làm sao nữ chính lại có thể mò ra đước pháp bảo ở nơi đây chứ,càng nghĩ càng thấy hâm mộ vận khí của các nữ chính không thôi
Hạ Vũ lục lên tất cả,sau đó mới chán ngán buông tha,Hạ Vân thấy thế chỉ đành mỉm cười,vời vời chưởng quầy
_" chưởng quầy,dẫn chúng ta lên lầu trên đi"
Chưởng quầy nghe vậy trợn mắt há mồm,cái này "bảo trân các" hiển nhiên thực lực không chỉ có bày ra trước mắt như vậy,nhưng các tầng lầu trên cũng không có dễ dàng để lộ lắm ra ngoài,chỉ có những người cấp cao mới thật sự biêt " bảo trân các" có các tầng lầu ẩn tàng nhiều pháp bảo quí giá,hai đứa bé này từ đâu viết được,....Không lẽ là thiếu gia tiệ thư của gia tộc lánh đời,hay đồ đệ của một vị nào đó đại năng. Nói theo hướng nào thì hắn cũng không đắc tội nổi, ngay lập tức bèn thay đổi thái độ
_" Vị thiếu gia,tiểu thư này,không biết gia môn như thế nào vậy"
_" Gia nhân ta lâu nay sẽ không xuất hiện trên thế giới nhiều"
Hạ Vân trả lời,điều này thực là đúng sự thật,nhưng vào tai chưởng quầy lại là một ý khác,hắn tin tưởng đây hẳn là một cái gia tộc lánh đời nào đó đi.Vội vội vàng vàng tiếp
"_muốn tiến vào cửa tiếp theo cũng có thể,tuy nhiên ở đó mọi thứ sẽ đi theo một phẩm chất khác hoàn toàn,để chắc chắn gì đó,chúng ta sẽ thu của hai vị một ngàn bạch thiết làm phí vậy"
_" được,của ngươi đây"
Hạ Vũ mắt nhất khiêu nhìn Hạ Vân sảng khoái đâp ứng,lại nhìn nhìn hắn cầm ra một cái túi nhỏ hẳn là bạch thiết,trao đưa cho lão chưởng quầy mà mắt cũng không chớp. Thì ra nàng có cái ca ca là đại gia nha
Chưởng quầy đón nhận,kiểm đếm,xong lại vui mừng thông báo lad đã đủ số tiền,lúc này mới nói
"_tiền đã đủ,thỉnh hai vị theo ta" nói rồi quay lưng hứng về phía trong quầy.Hạ Vũ chợt nghe thấy tiếng của Hạ Vân
_" Vũ vũ,đi thôi"
Đây đúng là Hạ Vân cùng Hạ Vũ vừa mới xuống núi.Nói lại đây quả là một hành hành trình gian nan vất vả đối với Hạ Vũ.
Khi nghe xuống núi nàng vui vẻ bấy nhiêu thì lúc hành động lại đau khổ hối hận bấy nhiêu,nói đùa nàng hai đời cộng lại cũng không đi bộ nhiều như hôm nay,đi bộ tới gần trăm dặm.Hạ Vũ có thể thấy được chân mình phồng rộp ở đâu,các khớp xương tê rần rần ở đâu,mệt mỏi muốn chết đi được,làm gì còn tâm trí mà ngắm nhìn thế giới xung quanh được nữa.
Tuy thế, nói qua cũng phải nói lại,hôm nay dù mệt mỏi nhưng Hạ Vũ lại học được rất nhiều,cái thứ nhất phải kể đến đó là được Hạ Vân dạy cho " dặm phù quyết",đây là pháp quyết phụ trợ của phượng hồn,được chia làm năm tầng,mỗi tầng lại chia làm sơ,trung,hậu kì,tầng đầu tiên có thể di chuyển một dặm trong một phút,tiến vào trung cấp tầng một thời gian sẽ giảm đi mười lần,nghĩa là chỉ còn 6 giây,khi tiến vào hậu kì tầng một sẽ là 0.6 giây, cái này mà di chuyển ở hiện đại có lẽ còn nhanh hơn cả đi xe ô tô nha.
Mà chân chính kinh khủng đó là mỗi lần tiến vào giai cấp lớn hơn thì cả không gian và thời gian đều thay đổi,khi tiến vào nhị giai sơ,một phút đi được là một trăm năm mươi dặm,cứ thế nếu như khi luyện tới cảnh giới cao nhất di chuyển chân chính sẽ là vạn dặm trong chưa tới một giây,một giây a,cũng chỉ là một cái chớp mắt
Nghĩ đến đây Hạ Vũ hai mắt quả thật lấp lánh,công pháp hỗ trợ còn lợi hại như vậy,chờ đến khi nàng luyện thành pháp quyết chính quy thì sẽ là bậc nào khủng bố đây.
Tuy nhiên, nghĩ sẽ luôn dễ hơn làm, khi bắt tay vào tập luyện môn công pháp mà đại ca giảng dạy , Hạ Vũ mới chính thức hiểu được con đường tu luyện mới gập ghềnh nhường nào.
Như ngay bây giờ nàng tập luyện tầng một sơ đẳng của" vạn dặm phù" cũng thấy huyền diệu vô cùng,chỉ có mỗi " thiên địa phong vân",ngắn gọn mà đầy hàm ý.Theo như Vân ca giảng,con người đầu đội trời,chân đạp đất,cuộc sống trôi qua nhanh tựa một làn gió,một đám mây,bên dưới lại là tầng suy luận : con người sống ở đời phải có cốt cách,có bản lĩnh bởi cuộc sống ngắn ngủi lắm,tựa một cái chớp mắt thôi.
Theo Vân ca nói,ca hiểu mới được đến cái này đạo lí đã luyện được đến tầng hai sơ kì rồi,nghĩa là một phút đi được một trăm năm mươi dặm,một trăm năm mươi dặm nha,thể nào nương hay nhường ca xuống núi có lẽ vì vậy.
Hạ Vũ vận dụng " vạn dặm phù" ,sử dụng làn gió đưa đến sự trong trẻo mát lành,sau đó chuyển vận xuống dưới chân,quả thật là khi bước đi có nhẹ nhàng hơn thật,nhưng cách sơ giai nhất tầng còn nhiều lắm.Vì vậy,Hạ Vũ cứ đi ba mươi phút lại nghỉ một chút,cứ như vậy nên tuy xuất phát từ sớm mà giờ mới tới nơi
_" Ca ca,nơi đây đúng là náo nhiệt a !"
Hạ Vũ theo sát bên Hạ Vân thì thào,nhưng mắt vẫn liếc ngang ngó dọc xem xét. Nơi đây đúng là thế giới tu chân, nhưng chung qui vẫn bị đè dưới xã hội cổ đại,nam vẫn còn để tóc dài,nữ thì búi tóc,thật sự là tuấn nam mĩ nữ ăn mặc hoa lệ nườm nượp đông vui.
Mà chỗ đông vui nhất chính là hai cửa hiệu mang tên " Bảo trân các" cùng " Tụ linh các",một cái chuyên cung cấp bảo vật như pháp khí,công pháp từ bình dân đến trân phẩm,cái kia thì kinh doanh về mấy thứ phụ trợ như đan dược,pháp trận,phù chú.
Hai cửa hàng này bề ngoài tuy là đối đầu nhau,nhưng Hạ Vũ lại biết một thiên đại bí mật,đó là đứng sau hai cửa hàng đại đại này đúng là chung một cái lão bản,đó chính là tam hoàng tử của Đại Thiên triều,đây là quốc gia lớn nhất trong bốn đại quốc của lục địa này. Đừng hỏi tại sao nàng biết thiên đại bí mật này bởi thật đơn giản,tam hoàng tử kia chính là một trong vô vàn nam phụ quì gối dưới chân nữ chủ,cuối cùng vì nữ chủ không tiếc lao vào trận phù để mở đường máu,giúp nữ chủ đến tay được một viên thập nhị giai linh thú,trước khi tử nạn đem cơ nghiệp " ủy thác " cho nàng ta,khiến Lan Băng Băng được đến lợi ích không nhỏ.Sau này nàng ta đặt tên yêu thú kia là tên của vị tam hoàng tử,không biết là để tưởng nhớ hay cười nhạo nữa.
_" Ca ca,vào đây xem xem,chọn lựa ít thảo dược cùng trận pháp, phù chú nguyên liệu mua đem về,ta nhớ nương nói sẽ giáo chúng ta học đâu"
Ha ha,học là giả thôi,đích thực là Hạ Vũ muốn vào nhòm nhòm cái sản nghiệp tương lai của nữ chính,chẳng phải có câu : biết địch biết ta trăm trận trăm thắng ư
_" Vậy vào thôi,Vũ nhi muốn học gì đó đều sẽ mua hết"
Hạ Vũ vừa nghe vậy bèn lôi kéo Hạ Vân vào " bảo trân các",nàng muốn nhìn nhìn xem có cái nào cổ cổ,cũ cũ vất một xó nhưng đích xác chính là cái bảo vật không,đây đúng là kịch tình mà nữ chính nào cũng sẽ ghé tới nha.Hạ Vũ bước vào,thật sự là bị làm cho choáng váng,mắt nổi sao,nơi đây chỗ chỗ đều là vật dụng bằng vàng,bằng bạc,từ bé như cây kim đến to như cái lư hương,từ đơn giản đến cầu kì khảm nạm,này đây ở hiện đại bán đi nhất khối cũng đủ rồi sống.Hạ Vũ vội chấn tĩnh lại ngay,biểu tình này thật sự giống nhà quê lên thanhf phố.Chưởng quầy nhìn Hạ Vũ như thế,có lẽ cũng đoán vậy nên không mấy mặn mà,chỉ gật đầu chào lấy lệ rồi nói
"_thiếu gia cùng tiệu thư muốn mua dạng gì pháp bảo vậy"
Hạ Vũ hiểu ông ta nghĩ gì,cũng không trách cứ mà chỉ gật đầu đáp lễ,nói
"_ ta muốn mua một bộ phòng thân hộ giáp,một bộ công kích,"
" _ Vậy hai vị cứ từ từ chọn,có gì đó không đúng cứ hướng chúng ta,các vị sẽ có được lời giải đáp thỏa mãn."
Nói rồi chưởng quầy lui xuống,mặc hai người lựa chọn.Ha Vũ cũng không khách khí,vội vội đưa mắt tra xét một phen. Xung quanh là toàn màu sắc rực rỡ lòa lòe pháp khí.
Hạ Vũ dù có không chân chính tìm hiểu quá nhưng cũng biết pháp khí càng quí sẽ càng thu liễm khí tức,nói vậy hiển nhiên xung quanh đây toàn là đồ sơ biến,có lẽ cao cấp nhất cũng mới tới hoàng giai đỉnh chóp đi. Tiểu thuyết đúng là hố cha,làm sao nữ chính lại có thể mò ra đước pháp bảo ở nơi đây chứ,càng nghĩ càng thấy hâm mộ vận khí của các nữ chính không thôi
Hạ Vũ lục lên tất cả,sau đó mới chán ngán buông tha,Hạ Vân thấy thế chỉ đành mỉm cười,vời vời chưởng quầy
_" chưởng quầy,dẫn chúng ta lên lầu trên đi"
Chưởng quầy nghe vậy trợn mắt há mồm,cái này "bảo trân các" hiển nhiên thực lực không chỉ có bày ra trước mắt như vậy,nhưng các tầng lầu trên cũng không có dễ dàng để lộ lắm ra ngoài,chỉ có những người cấp cao mới thật sự biêt " bảo trân các" có các tầng lầu ẩn tàng nhiều pháp bảo quí giá,hai đứa bé này từ đâu viết được,....Không lẽ là thiếu gia tiệ thư của gia tộc lánh đời,hay đồ đệ của một vị nào đó đại năng. Nói theo hướng nào thì hắn cũng không đắc tội nổi, ngay lập tức bèn thay đổi thái độ
_" Vị thiếu gia,tiểu thư này,không biết gia môn như thế nào vậy"
_" Gia nhân ta lâu nay sẽ không xuất hiện trên thế giới nhiều"
Hạ Vân trả lời,điều này thực là đúng sự thật,nhưng vào tai chưởng quầy lại là một ý khác,hắn tin tưởng đây hẳn là một cái gia tộc lánh đời nào đó đi.Vội vội vàng vàng tiếp
"_muốn tiến vào cửa tiếp theo cũng có thể,tuy nhiên ở đó mọi thứ sẽ đi theo một phẩm chất khác hoàn toàn,để chắc chắn gì đó,chúng ta sẽ thu của hai vị một ngàn bạch thiết làm phí vậy"
_" được,của ngươi đây"
Hạ Vũ mắt nhất khiêu nhìn Hạ Vân sảng khoái đâp ứng,lại nhìn nhìn hắn cầm ra một cái túi nhỏ hẳn là bạch thiết,trao đưa cho lão chưởng quầy mà mắt cũng không chớp. Thì ra nàng có cái ca ca là đại gia nha
Chưởng quầy đón nhận,kiểm đếm,xong lại vui mừng thông báo lad đã đủ số tiền,lúc này mới nói
"_tiền đã đủ,thỉnh hai vị theo ta" nói rồi quay lưng hứng về phía trong quầy.Hạ Vũ chợt nghe thấy tiếng của Hạ Vân
_" Vũ vũ,đi thôi"
/124
|