_ Sở Kì Bá, đợi một chút...
Hạ Vũ nhìn Sở Kì Bá xuất ra cây dù, biết hắn chuẩn bị công kích nhóm ngoại môn đệ tử, vội vàng gọi hắn trở lại
_ Có chuyện gì vậy, không phải chúng ta đã nói hết rồi sao. Trước hết xử lí đám ngoại môn đệ tử, sau mới tới nhóm của Lan Băng Băng...
_ Ta biết, nhưng ngươi cũng quá coi thường người rồi đi...
Hạ Vũ trơn mắt nhìn Sở Kì Bá. Hắn đích thực là kẻ quá cuồng vọng. Một nhóm người nếu như tầm thường, há lại có thể trụ vững được tới tận bây giờ sao ?
Sở Kì Bá nhìn biểu cảm của Hạ Vũ, cuộn lại cây dù, đập đập lên tay
_ Hạ Vũ, ngươi có phải quá là rụt rè nhút nhát không. Ta và ngươi đều có thể xem thấu tu vi của bọn họ, kẻ cao nhất chính là Bạch Kỉ Hiếu, tu vi mới vừa tiến vào luyện khí tám tầng, rõ ràng linh khí còn chạy vờn quanh, hiển nhiên là mới đột phá
_ Hắn tên là Bạch Kỉ Hiếu sao ? Hạ Vũ nheo mày, thốt ra câu hỏi
_ Đúng vậy, có vấn đề gì sao ?
_ không có vấn đề mới chính là vấn đề. Một ngoại môn đệ tử, lại có thể tu luyện tới mức này, lại am hiểu âm dương ngũ hình, kết hợp chúng hết sức thuần thục. Ta có thể khẳng định hắn còn giữ lại một tay...
_ A ha, nếu sợ thì đứng đây nhìn đi, xem ta phá trận. Ngươi nghĩ ngoại môn đệ tử có cái gì tốt chứ... Sở Kì Bá cười khẩy cái, nhìn Hạ Vũ đầy khinh miệt
_ Được... Hạ Vũ bị hắn làm tức cho nghẹn lời, tay chỉ có thể chỉ hắn, ngoài ra không biết nói cái gì
_ Ta cho ngươi mở rộng tầm mắt...
Nói rồi, Sở Kì Bá nhún chân, đem cả thân hình bay vọt lên trên, đồng thời đem chiếc dù mở ra. Chiếc dù vừa mở, một luồng ánh sáng lấp lánh tỏa ra, bao trùm lên người hắn, tạo cảm giác như cách li với bên ngoài bởi một lớp kính trong suốt vậy. Đây hiển nhiên là lớp bảo hộ đi.
_ Hừ, ngươi nghĩ ngũ hành tương sinh tương khắc lại dễ dàng đối phó như vậy sao. Ta chờ coi ngươi chật vật như thế nào...
Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, tung một cước đem mình bắn đi ra xa. Nếu như hắn muốn thể hiện, hãy cứ xông lên thôi, ta hãy làm một kẻ mặt dày ăn theo mà đoạt danh ngạch.
Thiếu niên a, chính là giai đoạn của sự bồng bột nông nổi, muốn thể hiện bản thân ra ngoài cho mọi người tán thưởng. Hạ Vũ nàng cộng cả hai kiếp vào cũng nên là đã hiểu rất rõ. Bất quá, trước khi tránh đi, nàng vẫn ngước lại, nhìn về phía người kia, Bạch Kỉ Hiếu, hắn nhất định có bí mật...
Sở Kì Bá cười khẩy, Hạ Vũ này suy nghĩ thật sự quá giống hắn, làm sao một thiếu nữ mới có hơn mười lăm tuổi lại có thể suy tính nhiều đến như vậy. Nàng ta nói Bạch Kỉ Hiếu am hiểu âm dương ngũ hành, như thế chính nàng ta cũng sẽ biết một hai về nó.
Nàng ta nói Bạch Kỉ Kiếu có bí mật, vậy nàng ta cũng không kém đi đâu. Đối với bản thân, để có thể suy nghĩ góc cạnh như hôm nay ,hắn đã đánh đổi, vấp ngã không biết bao nhiêu lần.
Tóm lại, đối với thiếu nữ này, hắn có khẳng định nàng ta không đơn giản như vẫn thể hiện ra. Nếu so sánh với kia Lan Băng Băng luôn biết tạo ra vỏ bọc hoàn hảo, dùng tất cả điểm tốt để giải quyết hết thảy thì thiếu nữ này lại ngược lại, vơ vét điểm xấu làm vũ khí riêng. Tuy nhiên, chẳng phải còn có câu, người xấu thường sống rất dai dẳng, phần lớn lại là kẻ cười sau cùng sao...
Sở Kì Bá lắc đầu, mặt lạnh đi, đem linh khí truyền chạy dọc cơ thể. Chiếc dù lúc trước trong suốt, bỗng chốc trở nên cuộn trào sắc đỏ, lại một nháy mắt trở nên hừng hực như ngọn đuốc, từ xa nhìn lại tạo cho người ta vô thức nghĩ rằng đây là một phiên bản nhỏ của mặt trời. Hạ Vũ từ xa nhìn lại, vuốt vuốt mấy lọn tóc. Quả thật nhìn tới thấy thế nào cũng không phù hợp giữa gương mặt lạnh lùng và pháp quyết, bất quá cảm giác này cũng không tệ. Hắn là thực sự đánh tới rồi.
Bạch Kỉ Hiếu ở chính giữa, nhìn Sở Kì Bá trên cao, hừng hực như mặt trời thì con ngươi co rụt lại. Lúc trước quả thật là tính toán đem Hạ Vũ đẩy xuống lôi đài, sau đó từng bước loại bỏ dần đám nội môn đệ tử, được người nào hay người đó.
Ấy vậy mà không biết vì sao, Sở Kì Bá lại nhảy ra chen ngang, cùng phe với nàng ta. Nói thật, lấy sức mười người hợp lại đối phó một gã luyện khí thập cường đã là quá sức lúc này bởi ít nhiều gì cũng đã trải qua hai trận đấu rồi, lúc này lại nhiều lên gấp hai.
Nhưng nếu so sánh ra, đấu với hai kẻ này vẫn tốt hơn nhiều lắm so với đấu cùng trúc cơ. Như vậy, đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi...
_ Mọi người, dàn trận. Sở Kì Bá mệnh hỏa, ba người hệ thủy lùi vào giữ tấn công, còn lại tất cả cùng nhau tạo thành lưới phòng hộ. Cẩn thận, người này tu vi so với hai nhóm vừa rồi, cường đại hơn nhiều lắm...
_ Đã biết... Chín người còn lại nghe Bạch Kỉ Hiếu nói, đều gật đầu đồng ý. Bọn họ đi được xa như vậy cũng là nhờ đến một phần lớn ở Bạch Kỉ Hiếu. Mỗi người một mục đích, họ chỉ là muốn thượng lôi đài, thể hiện hết mình, cũng đã xác định vô pháp cướp tới tay danh ngạch.
Tuy nhiên, không thể chỉ vì biết trước sẽ không đi đến đâu mà không cố gắng nữa, chẳng phải ít ra bây giờ họ đã có một cơ hội khác tốt hơn chuyện này là tiến vào nội môn đệ tử ư...
_ Tương sinh tương khắc, hay lắm. Bất quá Bạch Kỉ Hiếu à, ngươi biết một mà không biết mười, khi đối mặt với tuyệt đối sức mạnh áp đảo, mọi thứ chính là vô nghĩa...
Sở Kì Bá ở trên cao nói xuống, tựa như một vị thần đang tuyên phán số mệnh cho kẻ bên dưới. Sau đó hắn đưa hai tay ra phia trước, tạo thành một tam giác, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm pháp quyết. Cùng với đó, chiếc dù quanh càng ngày càng nhanh, phía lớp thủy tinh bao bộc dần dần tách ra một lỗ nhỏ sâu hoắm, đen ngòm không biết bắt đầu, kết thúc ở đâu, sau cứ lớn dần lên mãi. Hạ Vũ từ xa nhìn lại, mặt tái đi, nàng còn có thể cảm nhận được một vài tia chớp nhỏ nhỏ thi thoảng bắn ra bên ngoài.
Mọi người ở đây cũng im bặt nhìn trên bầu trời sự kết hợp của đỏ và đen. Nó tạo cho người ta cảm giác bất an, nguy hiểm đến nghẹt thở
_ Mau dàn trận chống đỡ, nhanh... Bạch Kỉ Hiếu hô to
_ Chống đỡ, hừ, muộn rồi... Nhật Quang Dạ Chiếu, sát...
Hạ Vũ sững sờ, Nhật quang dạ chiếu , đây là một trong các võ học tuyệt kĩ của gia tộc nàng, hắn làm sao lại biết được?
Hạ Vũ nhìn Sở Kì Bá xuất ra cây dù, biết hắn chuẩn bị công kích nhóm ngoại môn đệ tử, vội vàng gọi hắn trở lại
_ Có chuyện gì vậy, không phải chúng ta đã nói hết rồi sao. Trước hết xử lí đám ngoại môn đệ tử, sau mới tới nhóm của Lan Băng Băng...
_ Ta biết, nhưng ngươi cũng quá coi thường người rồi đi...
Hạ Vũ trơn mắt nhìn Sở Kì Bá. Hắn đích thực là kẻ quá cuồng vọng. Một nhóm người nếu như tầm thường, há lại có thể trụ vững được tới tận bây giờ sao ?
Sở Kì Bá nhìn biểu cảm của Hạ Vũ, cuộn lại cây dù, đập đập lên tay
_ Hạ Vũ, ngươi có phải quá là rụt rè nhút nhát không. Ta và ngươi đều có thể xem thấu tu vi của bọn họ, kẻ cao nhất chính là Bạch Kỉ Hiếu, tu vi mới vừa tiến vào luyện khí tám tầng, rõ ràng linh khí còn chạy vờn quanh, hiển nhiên là mới đột phá
_ Hắn tên là Bạch Kỉ Hiếu sao ? Hạ Vũ nheo mày, thốt ra câu hỏi
_ Đúng vậy, có vấn đề gì sao ?
_ không có vấn đề mới chính là vấn đề. Một ngoại môn đệ tử, lại có thể tu luyện tới mức này, lại am hiểu âm dương ngũ hình, kết hợp chúng hết sức thuần thục. Ta có thể khẳng định hắn còn giữ lại một tay...
_ A ha, nếu sợ thì đứng đây nhìn đi, xem ta phá trận. Ngươi nghĩ ngoại môn đệ tử có cái gì tốt chứ... Sở Kì Bá cười khẩy cái, nhìn Hạ Vũ đầy khinh miệt
_ Được... Hạ Vũ bị hắn làm tức cho nghẹn lời, tay chỉ có thể chỉ hắn, ngoài ra không biết nói cái gì
_ Ta cho ngươi mở rộng tầm mắt...
Nói rồi, Sở Kì Bá nhún chân, đem cả thân hình bay vọt lên trên, đồng thời đem chiếc dù mở ra. Chiếc dù vừa mở, một luồng ánh sáng lấp lánh tỏa ra, bao trùm lên người hắn, tạo cảm giác như cách li với bên ngoài bởi một lớp kính trong suốt vậy. Đây hiển nhiên là lớp bảo hộ đi.
_ Hừ, ngươi nghĩ ngũ hành tương sinh tương khắc lại dễ dàng đối phó như vậy sao. Ta chờ coi ngươi chật vật như thế nào...
Hạ Vũ hừ lạnh một tiếng, tung một cước đem mình bắn đi ra xa. Nếu như hắn muốn thể hiện, hãy cứ xông lên thôi, ta hãy làm một kẻ mặt dày ăn theo mà đoạt danh ngạch.
Thiếu niên a, chính là giai đoạn của sự bồng bột nông nổi, muốn thể hiện bản thân ra ngoài cho mọi người tán thưởng. Hạ Vũ nàng cộng cả hai kiếp vào cũng nên là đã hiểu rất rõ. Bất quá, trước khi tránh đi, nàng vẫn ngước lại, nhìn về phía người kia, Bạch Kỉ Hiếu, hắn nhất định có bí mật...
Sở Kì Bá cười khẩy, Hạ Vũ này suy nghĩ thật sự quá giống hắn, làm sao một thiếu nữ mới có hơn mười lăm tuổi lại có thể suy tính nhiều đến như vậy. Nàng ta nói Bạch Kỉ Hiếu am hiểu âm dương ngũ hành, như thế chính nàng ta cũng sẽ biết một hai về nó.
Nàng ta nói Bạch Kỉ Kiếu có bí mật, vậy nàng ta cũng không kém đi đâu. Đối với bản thân, để có thể suy nghĩ góc cạnh như hôm nay ,hắn đã đánh đổi, vấp ngã không biết bao nhiêu lần.
Tóm lại, đối với thiếu nữ này, hắn có khẳng định nàng ta không đơn giản như vẫn thể hiện ra. Nếu so sánh với kia Lan Băng Băng luôn biết tạo ra vỏ bọc hoàn hảo, dùng tất cả điểm tốt để giải quyết hết thảy thì thiếu nữ này lại ngược lại, vơ vét điểm xấu làm vũ khí riêng. Tuy nhiên, chẳng phải còn có câu, người xấu thường sống rất dai dẳng, phần lớn lại là kẻ cười sau cùng sao...
Sở Kì Bá lắc đầu, mặt lạnh đi, đem linh khí truyền chạy dọc cơ thể. Chiếc dù lúc trước trong suốt, bỗng chốc trở nên cuộn trào sắc đỏ, lại một nháy mắt trở nên hừng hực như ngọn đuốc, từ xa nhìn lại tạo cho người ta vô thức nghĩ rằng đây là một phiên bản nhỏ của mặt trời. Hạ Vũ từ xa nhìn lại, vuốt vuốt mấy lọn tóc. Quả thật nhìn tới thấy thế nào cũng không phù hợp giữa gương mặt lạnh lùng và pháp quyết, bất quá cảm giác này cũng không tệ. Hắn là thực sự đánh tới rồi.
Bạch Kỉ Hiếu ở chính giữa, nhìn Sở Kì Bá trên cao, hừng hực như mặt trời thì con ngươi co rụt lại. Lúc trước quả thật là tính toán đem Hạ Vũ đẩy xuống lôi đài, sau đó từng bước loại bỏ dần đám nội môn đệ tử, được người nào hay người đó.
Ấy vậy mà không biết vì sao, Sở Kì Bá lại nhảy ra chen ngang, cùng phe với nàng ta. Nói thật, lấy sức mười người hợp lại đối phó một gã luyện khí thập cường đã là quá sức lúc này bởi ít nhiều gì cũng đã trải qua hai trận đấu rồi, lúc này lại nhiều lên gấp hai.
Nhưng nếu so sánh ra, đấu với hai kẻ này vẫn tốt hơn nhiều lắm so với đấu cùng trúc cơ. Như vậy, đã đâm lao thì đành phải theo lao thôi...
_ Mọi người, dàn trận. Sở Kì Bá mệnh hỏa, ba người hệ thủy lùi vào giữ tấn công, còn lại tất cả cùng nhau tạo thành lưới phòng hộ. Cẩn thận, người này tu vi so với hai nhóm vừa rồi, cường đại hơn nhiều lắm...
_ Đã biết... Chín người còn lại nghe Bạch Kỉ Hiếu nói, đều gật đầu đồng ý. Bọn họ đi được xa như vậy cũng là nhờ đến một phần lớn ở Bạch Kỉ Hiếu. Mỗi người một mục đích, họ chỉ là muốn thượng lôi đài, thể hiện hết mình, cũng đã xác định vô pháp cướp tới tay danh ngạch.
Tuy nhiên, không thể chỉ vì biết trước sẽ không đi đến đâu mà không cố gắng nữa, chẳng phải ít ra bây giờ họ đã có một cơ hội khác tốt hơn chuyện này là tiến vào nội môn đệ tử ư...
_ Tương sinh tương khắc, hay lắm. Bất quá Bạch Kỉ Hiếu à, ngươi biết một mà không biết mười, khi đối mặt với tuyệt đối sức mạnh áp đảo, mọi thứ chính là vô nghĩa...
Sở Kì Bá ở trên cao nói xuống, tựa như một vị thần đang tuyên phán số mệnh cho kẻ bên dưới. Sau đó hắn đưa hai tay ra phia trước, tạo thành một tam giác, mắt nhắm nghiền, miệng lẩm bẩm pháp quyết. Cùng với đó, chiếc dù quanh càng ngày càng nhanh, phía lớp thủy tinh bao bộc dần dần tách ra một lỗ nhỏ sâu hoắm, đen ngòm không biết bắt đầu, kết thúc ở đâu, sau cứ lớn dần lên mãi. Hạ Vũ từ xa nhìn lại, mặt tái đi, nàng còn có thể cảm nhận được một vài tia chớp nhỏ nhỏ thi thoảng bắn ra bên ngoài.
Mọi người ở đây cũng im bặt nhìn trên bầu trời sự kết hợp của đỏ và đen. Nó tạo cho người ta cảm giác bất an, nguy hiểm đến nghẹt thở
_ Mau dàn trận chống đỡ, nhanh... Bạch Kỉ Hiếu hô to
_ Chống đỡ, hừ, muộn rồi... Nhật Quang Dạ Chiếu, sát...
Hạ Vũ sững sờ, Nhật quang dạ chiếu , đây là một trong các võ học tuyệt kĩ của gia tộc nàng, hắn làm sao lại biết được?
/124
|