Chống đỡ, hừ, muộn rồi... Nhật Quang Dạ Chiếu...
Sở Kì Bá cười khẩy, mặt lạnh lùng nhìn đoàn người bên dưới đang run rẩy bên dưới, bất quá lại không một ai rời đi vị trí của mình. Điều này làm hắn có chút ngạc nhiên. Nếu như chúng muốn thử, vậy được rồi, hãy nếm thử sự lợi hại của chiêu thức này đi.
_ Sát cho ta...
Sở Kì Bá gầm lền một tiếng, từ vòng tròn đen ngòm đột nhiên rung đụng, ánh điện chạy xẹt ra vô số, người nhìn qua còn thấy sóng sánh ánh sáng tới rợn người. Ngay sau đó, vòng tròn uốn éo tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, lại tự nhiên mở rộng, co dãn lợi hại hơn.
Hạ Vũ nhìn cảnh này, tim đập thình thịch, càng ngày càng kinh hãi. Sở Kì Bá đến cùng từ đâu lấy được tới tay chiêu thức Nhật Quang Dạ Chiếu , hơn nữa bắt đầu luyện tập từ bao giờ mà đạt được trình độ như thế này.
Không thể nào nói hắn lộn xộn tìm được trong đám binh thư tàn cuộc của cuộc càn quét Hạ gia cùng Phượng gia mười lăm năm về trước được, bởi những thứ thuộc về trấn trụ gia tộc luôn được truyền thừa mà không bao giờ được viết ra trên trang sách.
Với lại Hạ gia cùng Phượng gia chính là hai cái gia tộc đặc biệt, đương nhiên công pháp cũng theo đó mà rắc rối, lòng vòng. Nếu như không có một người nào đủ thông thạo chỉ dạy, hoặc truyền thừa không tới tay, có thể khẳng định mười phần thất bại...
Hạ Vũ lục lọi trong truyền thừa về Nguyệt Quang Dạ Chiếu. Công pháp này chính là thiên giai công pháp, một trong mười tuyệt kĩ của Phượng gia, cả thể chia làm chín giai, mỗi giai lại có ba cửa ải.
Theo như những gì nàng biết, Sở Kì Bá là đã tu luyện đến nhị giai rồi. Điều này rất là không bình thường, nàng sẽ phải tìm hiểu cho ra bằng được. Rất có thể từ đó sẽ tìm ra được nhiều lắm điều bản thân ngay cả đã đọc qua Một đường tiên lộ cũng không hề biết...
Vòng tròn uốn éo, kéo căng ra, sau đó đột nhiên từ từ xuất hiện kẽ nứt. Ban đầu rất nhỏ, nhưng chớp mắt lại rào rào tách ra, tựa như giọt nước tràn li một dạng.
Các vết nứt đem vòng tròn biến thành hàng trăm ngàn hạt nhỏ, đồng loạt bắn về phía kẻ dưới. Hạ Vũ biết nếu như mười người ngoại môn đệ tử định lấy tương sinh tương khắc để đấu, thì Sở Kì Bá lại dùng tới Nhật Quang Dạ Chiếu, chiêu thức vốn là dựa trên sự mô phỏng sức ép của phản phệ trong chiêu thức, xoay nó về phía kẻ địch, sức càng nhiều phản phệ cũng càng mạnh, chẳng phải sao. Như vậy, giữa hai cái này, cái nào nguy hiểm, vượt trội hơn mọi người đều rõ đi.
Quả nhiên, từng đợt mảnh nhỏ dày đặc bắn ra, đem ánh hào quang do sáu người phía dưới đánh tới ảm đạm. Hạ Vũ nhìn vậy, lắc đầu, có lẽ sẽ không thể trụ vững lâu được nữa rồi, sức của sáu người này gộp lại cũng không thể nào là đối thủ của Sở Kì Bá.
Đây có lẽ mới chỉ là màn mở đầu thôi, nếu như hắn dùng hết sức lực, có lẽ nhất kích đem tất cả đánh bay xuống lôi đài
Bạch Kỉ Hiểu đứng ở trung tâm, đương nhiên sẽ là người cảm nhận hết thảy một cách rõ ràng nhất. Hắn biết nếu cứ phòng thủ mà không tấn công cũng không khác gì ngồi chịu chết. Vì vậy, một bên an ủi sáu người cố gắng, một bên chỉ huy ba người mạng thủy liều mạng tấn công. Tuy nhiên, tất cả những đòn dù lớn dù nhỏ, dù đơn giản hay phức tạp, một khi bay tới ánh hào quang phản chiếu của chiếc dù, đều vô thanh vô thức biến mất, giống như muối bỏ bể một dạng.
Hạ Vũ nhìn nhóm mười người, không khỏi trầm trồ khen ngợi. Có lẽ họ là anh em thân quen, cũng có thể là vì danh ngạch mà kết nối lại, nhưng không ai có thể phủ nhận bọn họ rất dũng cảm, can trường cùng nghiêm túc, dù cho cảm thấy thất bại ngay trước mắt cũng không chịu lùi.
Điều này khiến Hạ Vũ nàng phải thán phục, ngưỡng mộ cùng ngượng ngùng khi so sánh. Là một người hiện đại xuyên không, bản thân phải nên càng phải can trường mới phải. Nàng quyết định rồi, mười người này nàng là muốn kết giao, nhất là kia Bạch Kỉ Hiếu.
_ Tốt lắm, đùa đủ rồi, kết thúc thôi...
Sở kì Bá tách hai tay, giơ lên bầu trời. Các viên cầu nhỏ đang lao về phía mười người bên dưới, chợt khựng lại, tựa như bị lực hút mãnh liệt nào đó mà quay ngược trở về tay Sở Kì Bá, lấy tốc độ chóng mặt tái tạo lại vòng tròn đen ngòm ban đầu. Hắn nhếch mép một cái, đem quả cầu này ném xuống dưới, tay còn lại nhanh chóng tạo ra một quả cầu khác...
Lớp hào quang của mười người bên dưới không hiểu sao tự nhiên cường thịnh lấp lánh đứng lên. Hạ Vũ nhíu mi, đây không phải là họ đem toàn bộ sức lực cho đợt bảo hộ này chứ?
Quả cầu đen chậm chạp di chuyển xuống, tựa như để cố ý để người ta chuẩn bị hết thảy, nhưng cho dù thế vẫn khiến mười người trong cuộc tim đập chân run ,áp lực đến trắng cả mặt. Không chỉ họ, mọi người đều nhìn chằm chằm, nín thở theo dõi
_ Chiêu thức này là gì vậy ? Lịch Thừa Bằng rất đúng dịp đưa ra câu hỏi cho Thiên Kiếm Kì
_ Ta không biết, có thể do hắn cơ duyên... Thiên Kiếm Kì mặt âm trầm trả lời
Lịch Thừa Bằng rất không hiểu chuyện, cười cười rung đùi
_ Cơ duyên thật lớn...haha
Bên dưới, một khắc quả cầu chậm chạp tiếp xúc với lớp bảo hộ của mười người, tạo cho ta cảm giác hòn đá vất xuống mặt hồ lắng động, ầm ầm rung động, các sóng sung động đánh bật ngược khiến các thanh gỗ chắn đều bị đánh bay, ngay đến bản thân Hạ Vũ cũng bị đánh lùi ba bước, người ngòai cuộc còn như thế nói chi đến kẻ trong cuộc. Lớp cát bụi tan đi, chỉ còn hiện ra độc nhất một người ở trung tâm : Bạch Kỉ Hiếu
Hạ Vũ trợn mắt, nhìn cảnh hố sâu bị đánh lõm xuống, nhóm mười người có tới chín bị đánh bay khỏi lôi đài, chỉ còn duy nhất Bạch Kỉ Hiếu đứng ở trung tâm, tuy có chút xước sát chảy máu, nhưng có thể khẳng định, hắn bây giờ linh lực vẫn rất tốt. Lúc trước khẳng định hắn còn để lại một tay chỉ là phỏng đoán, nhưng lúc này lại hiển nhiên là sự thực, hãy nhìn ba lá cờ nhỏ quay quanh hắn thì biết, có thể tránh khỏi nhất kích kia phần nhiều có lẽ là nhờ vậy.
Sở Kì Bá bay trên cao mặt âm trầm
_'' Được, rất tốt, để xem ngươi trụ vững tới khi nào ?
Nói rồi đem quả cầu tiếp theo ném về phía Bạch Kỉ Hiếu. Hạ Vũ thấy vậy, nhón chân bay ra, chính là lúc này đây... Chớp mắt ,nàng đã đứng trước mặt Bạch Kỉ Hiếu, đem linh khí dàn đều cơ thể, lại ẩn dấu sức mạnh của Phượng hồn nơi đầu móng tay, nghênh ngang đón tiếp.
_ Tại sao ngươi lại đứng đó ?
Quả cầu rời khỏi tay của Sở Kì Bá, hắn mới nhận ra không biết Hạ Vũ làm sao lại ở đó. Hơn ai hết ở đây, hắn hiểu uy lực của chưởng phong này là như thế nào, dù thiếu nữ kia tu vi có ngang ngửa bản thân cũng khó lòng mà đỡ được.
Hạ Vũ trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Sở Kì Bá mà quay lại đằng sau
_ Cùng ta chứ ?
Bạch Kỉ Hiếu nhìn thiếu nữ nhỏ bé trước mặt, nhưng giọng điệu lại không có mềm yếu chút nào. Người này không xinh đẹp, nhưng thắng ở sự tự tin cùng tươi trẻ. Không hiểu sao, ở thời khắc khó khăn này, bỗng một người đứng ra về phía mình, tạo ra sự rung động không hề nhẹ...
_ Nếu qua được kia chưởng pháp mà chúng ta còn đứng trên lôi đài, chúng ta sẽ...
_ Được, một lời đã định...
Hạ Vũ nói xong, vươn mình về phía trước, đồng thời đưa tay ra...đến đi...
Sở Kì Bá cười khẩy, mặt lạnh lùng nhìn đoàn người bên dưới đang run rẩy bên dưới, bất quá lại không một ai rời đi vị trí của mình. Điều này làm hắn có chút ngạc nhiên. Nếu như chúng muốn thử, vậy được rồi, hãy nếm thử sự lợi hại của chiêu thức này đi.
_ Sát cho ta...
Sở Kì Bá gầm lền một tiếng, từ vòng tròn đen ngòm đột nhiên rung đụng, ánh điện chạy xẹt ra vô số, người nhìn qua còn thấy sóng sánh ánh sáng tới rợn người. Ngay sau đó, vòng tròn uốn éo tựa như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, lại tự nhiên mở rộng, co dãn lợi hại hơn.
Hạ Vũ nhìn cảnh này, tim đập thình thịch, càng ngày càng kinh hãi. Sở Kì Bá đến cùng từ đâu lấy được tới tay chiêu thức Nhật Quang Dạ Chiếu , hơn nữa bắt đầu luyện tập từ bao giờ mà đạt được trình độ như thế này.
Không thể nào nói hắn lộn xộn tìm được trong đám binh thư tàn cuộc của cuộc càn quét Hạ gia cùng Phượng gia mười lăm năm về trước được, bởi những thứ thuộc về trấn trụ gia tộc luôn được truyền thừa mà không bao giờ được viết ra trên trang sách.
Với lại Hạ gia cùng Phượng gia chính là hai cái gia tộc đặc biệt, đương nhiên công pháp cũng theo đó mà rắc rối, lòng vòng. Nếu như không có một người nào đủ thông thạo chỉ dạy, hoặc truyền thừa không tới tay, có thể khẳng định mười phần thất bại...
Hạ Vũ lục lọi trong truyền thừa về Nguyệt Quang Dạ Chiếu. Công pháp này chính là thiên giai công pháp, một trong mười tuyệt kĩ của Phượng gia, cả thể chia làm chín giai, mỗi giai lại có ba cửa ải.
Theo như những gì nàng biết, Sở Kì Bá là đã tu luyện đến nhị giai rồi. Điều này rất là không bình thường, nàng sẽ phải tìm hiểu cho ra bằng được. Rất có thể từ đó sẽ tìm ra được nhiều lắm điều bản thân ngay cả đã đọc qua Một đường tiên lộ cũng không hề biết...
Vòng tròn uốn éo, kéo căng ra, sau đó đột nhiên từ từ xuất hiện kẽ nứt. Ban đầu rất nhỏ, nhưng chớp mắt lại rào rào tách ra, tựa như giọt nước tràn li một dạng.
Các vết nứt đem vòng tròn biến thành hàng trăm ngàn hạt nhỏ, đồng loạt bắn về phía kẻ dưới. Hạ Vũ biết nếu như mười người ngoại môn đệ tử định lấy tương sinh tương khắc để đấu, thì Sở Kì Bá lại dùng tới Nhật Quang Dạ Chiếu, chiêu thức vốn là dựa trên sự mô phỏng sức ép của phản phệ trong chiêu thức, xoay nó về phía kẻ địch, sức càng nhiều phản phệ cũng càng mạnh, chẳng phải sao. Như vậy, giữa hai cái này, cái nào nguy hiểm, vượt trội hơn mọi người đều rõ đi.
Quả nhiên, từng đợt mảnh nhỏ dày đặc bắn ra, đem ánh hào quang do sáu người phía dưới đánh tới ảm đạm. Hạ Vũ nhìn vậy, lắc đầu, có lẽ sẽ không thể trụ vững lâu được nữa rồi, sức của sáu người này gộp lại cũng không thể nào là đối thủ của Sở Kì Bá.
Đây có lẽ mới chỉ là màn mở đầu thôi, nếu như hắn dùng hết sức lực, có lẽ nhất kích đem tất cả đánh bay xuống lôi đài
Bạch Kỉ Hiểu đứng ở trung tâm, đương nhiên sẽ là người cảm nhận hết thảy một cách rõ ràng nhất. Hắn biết nếu cứ phòng thủ mà không tấn công cũng không khác gì ngồi chịu chết. Vì vậy, một bên an ủi sáu người cố gắng, một bên chỉ huy ba người mạng thủy liều mạng tấn công. Tuy nhiên, tất cả những đòn dù lớn dù nhỏ, dù đơn giản hay phức tạp, một khi bay tới ánh hào quang phản chiếu của chiếc dù, đều vô thanh vô thức biến mất, giống như muối bỏ bể một dạng.
Hạ Vũ nhìn nhóm mười người, không khỏi trầm trồ khen ngợi. Có lẽ họ là anh em thân quen, cũng có thể là vì danh ngạch mà kết nối lại, nhưng không ai có thể phủ nhận bọn họ rất dũng cảm, can trường cùng nghiêm túc, dù cho cảm thấy thất bại ngay trước mắt cũng không chịu lùi.
Điều này khiến Hạ Vũ nàng phải thán phục, ngưỡng mộ cùng ngượng ngùng khi so sánh. Là một người hiện đại xuyên không, bản thân phải nên càng phải can trường mới phải. Nàng quyết định rồi, mười người này nàng là muốn kết giao, nhất là kia Bạch Kỉ Hiếu.
_ Tốt lắm, đùa đủ rồi, kết thúc thôi...
Sở kì Bá tách hai tay, giơ lên bầu trời. Các viên cầu nhỏ đang lao về phía mười người bên dưới, chợt khựng lại, tựa như bị lực hút mãnh liệt nào đó mà quay ngược trở về tay Sở Kì Bá, lấy tốc độ chóng mặt tái tạo lại vòng tròn đen ngòm ban đầu. Hắn nhếch mép một cái, đem quả cầu này ném xuống dưới, tay còn lại nhanh chóng tạo ra một quả cầu khác...
Lớp hào quang của mười người bên dưới không hiểu sao tự nhiên cường thịnh lấp lánh đứng lên. Hạ Vũ nhíu mi, đây không phải là họ đem toàn bộ sức lực cho đợt bảo hộ này chứ?
Quả cầu đen chậm chạp di chuyển xuống, tựa như để cố ý để người ta chuẩn bị hết thảy, nhưng cho dù thế vẫn khiến mười người trong cuộc tim đập chân run ,áp lực đến trắng cả mặt. Không chỉ họ, mọi người đều nhìn chằm chằm, nín thở theo dõi
_ Chiêu thức này là gì vậy ? Lịch Thừa Bằng rất đúng dịp đưa ra câu hỏi cho Thiên Kiếm Kì
_ Ta không biết, có thể do hắn cơ duyên... Thiên Kiếm Kì mặt âm trầm trả lời
Lịch Thừa Bằng rất không hiểu chuyện, cười cười rung đùi
_ Cơ duyên thật lớn...haha
Bên dưới, một khắc quả cầu chậm chạp tiếp xúc với lớp bảo hộ của mười người, tạo cho ta cảm giác hòn đá vất xuống mặt hồ lắng động, ầm ầm rung động, các sóng sung động đánh bật ngược khiến các thanh gỗ chắn đều bị đánh bay, ngay đến bản thân Hạ Vũ cũng bị đánh lùi ba bước, người ngòai cuộc còn như thế nói chi đến kẻ trong cuộc. Lớp cát bụi tan đi, chỉ còn hiện ra độc nhất một người ở trung tâm : Bạch Kỉ Hiếu
Hạ Vũ trợn mắt, nhìn cảnh hố sâu bị đánh lõm xuống, nhóm mười người có tới chín bị đánh bay khỏi lôi đài, chỉ còn duy nhất Bạch Kỉ Hiếu đứng ở trung tâm, tuy có chút xước sát chảy máu, nhưng có thể khẳng định, hắn bây giờ linh lực vẫn rất tốt. Lúc trước khẳng định hắn còn để lại một tay chỉ là phỏng đoán, nhưng lúc này lại hiển nhiên là sự thực, hãy nhìn ba lá cờ nhỏ quay quanh hắn thì biết, có thể tránh khỏi nhất kích kia phần nhiều có lẽ là nhờ vậy.
Sở Kì Bá bay trên cao mặt âm trầm
_'' Được, rất tốt, để xem ngươi trụ vững tới khi nào ?
Nói rồi đem quả cầu tiếp theo ném về phía Bạch Kỉ Hiếu. Hạ Vũ thấy vậy, nhón chân bay ra, chính là lúc này đây... Chớp mắt ,nàng đã đứng trước mặt Bạch Kỉ Hiếu, đem linh khí dàn đều cơ thể, lại ẩn dấu sức mạnh của Phượng hồn nơi đầu móng tay, nghênh ngang đón tiếp.
_ Tại sao ngươi lại đứng đó ?
Quả cầu rời khỏi tay của Sở Kì Bá, hắn mới nhận ra không biết Hạ Vũ làm sao lại ở đó. Hơn ai hết ở đây, hắn hiểu uy lực của chưởng phong này là như thế nào, dù thiếu nữ kia tu vi có ngang ngửa bản thân cũng khó lòng mà đỡ được.
Hạ Vũ trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Sở Kì Bá mà quay lại đằng sau
_ Cùng ta chứ ?
Bạch Kỉ Hiếu nhìn thiếu nữ nhỏ bé trước mặt, nhưng giọng điệu lại không có mềm yếu chút nào. Người này không xinh đẹp, nhưng thắng ở sự tự tin cùng tươi trẻ. Không hiểu sao, ở thời khắc khó khăn này, bỗng một người đứng ra về phía mình, tạo ra sự rung động không hề nhẹ...
_ Nếu qua được kia chưởng pháp mà chúng ta còn đứng trên lôi đài, chúng ta sẽ...
_ Được, một lời đã định...
Hạ Vũ nói xong, vươn mình về phía trước, đồng thời đưa tay ra...đến đi...
/124
|