_ Được, một lời đã định...
Hạ Vũ nói xong, vươn mình về phía trước, đồng thời đưa tay ra, từ năm ngón tay xuất hiện năm sợi tơ ánh bạc, lấp lánh. Các sợi tơ vừa xuất hiện, rất nhanh thu lại trở về, cuốn chặt lấy các đầu ngón tay, nhìn xa tựa như được giáp bạc
_ Đến rồi, chín...tám...bảy...
Hạ Vũ nhìn quả cầu, mắt không chớp, đếm từng giây trôi qua.
_ Hạ Vũ, ngươi tính cái gì vậy, định thể hiện cái gì ở đây ? Sở Kì Bá từ trên không, cao cao tại thượng nhìn xuống
_ Ta cũng muốn hỏi ngươi câu đó, ngươi đang tính làm cái gì vậy ?
_ Ta muốn giải quyết xong hết thảy, cuối cùng sẽ chỉ có chúng ta và nhóm Lan Băng Băng đấu đấu. Những người không có tác dụng hẳn là nên cút xuống phía dưới, tránh cản đường của chúng ta...
_ Ngươi nghĩ vậy thật ư ? Hạ Vũ nhăn mặt
_ Đúng vậy, thử nhìn đi, chỉ có một chiêu thức cũng đỡ không nổi rồi. Người như vậy còn có tác dụng gì nữa?
_ Nếu ta giúp hắn phá giải chiêu này, ngươi chấp nhận hắn vào đội chứ?
_ Ngươi...ha ha...ngươi cũng quá tự tin rồi. Nếu như ngươi đỡ được, tốt thôi, không chỉ ta sẽ chấp nhận hắn, mà chuyện sau này khi tiến vào hoàng gia bí cảnh ta sẽ nhất nhất nghe ngươi. Tuy nhiên, ngươi nên suy nghĩ lại một chút đi... Sở Kì Bá nhướn mày, ngụ ý rất rõ ràng đừng xen vào
_ Hừ, bỏ ra chút sức lực mà lấy được cái hứa hẹn này coi như là đáng giá. Nhớ nhé...
_ Chút sức...ha...ha...được...được...ngươi tốt...ta chờ xem ngươi đỡ thế nào...? Sở Kì Bá nghe lời Hạ Vũ ,bị chọc cho tức đến bật cả cười. Cô gái này cũng không quá thâm trầm như bản thân nghĩ, cũng chỉ là thích khoe khoang, không biết bản thân ở đâu một loại thôi. Chỉ hắn mới biết được sức tàn phá cùng độ nguy hiểm của Nhật Quang Dạ Chiếu như thế nào. Không phải thế tại sao suốt mười năm qua hắn cũng mới chỉ bước vào tới nhị giai chứ ?
_ Một lời đã định...xem đây...
Hạ Vũ mỉm cười, không nghĩ tới lần nhảy ra này lại thu hoạch được nhiều như vậy, bản thân không chỉ kết giao được với Bạch Kỉ Hiếu, lại còn được Sở Kì Bá hứa hẹn. Tốt, rất tốt. Còn đối với việc đối phó kia viên cầu đen ngòm đang chậm chạp tiến tới cũng sẽ không phải quá khó. Sở Kì Bá a, ngươi không biết thách đấu cùng ai rồi, ngươi nghĩ đem chiêu thức đáy hòm nhà người ta ra dọa chủ nhân của nó sao, thực tế sao ?
Đúng vậy, sở dĩ Hạ Vũ tự tin mười phần đánh bay kia chiêu thức, bởi trong truyền thừa viết lại tốt lắm. Quả cầu này tựa như trái bom hẹn giờ một dạng, được người tung ra sau khi tính toán khoảng cách địch nhân mà xuất ra. Nói thế nghĩa là một khi ra khỏi tay, tựa như đạn ra khỏi nòng, ngay cả chủ nhân cũng không cách nào thu lại được. Đây cũng chính là lí do vì sao Sở Kì Bá nhìn thấy Hạ Vũ lao vào cũng không có ý định cản trở... Nhật quang dạ chiếu tăng từng giai thì tốc độ cùng sức mạnh của ám cầu cũng tăng lên gấp bội, tới được cảnh giới cao nhất có thể nhanh ngang với ánh sáng, không người chống đỡ được. Hạ Vũ vì vậy cũng thở phào, may mắn Sở Kì Bá mới luyện tới nhị giai, tốc độ xem ra vẫn rất chậm...
Hạ Vũ biết bản thân phải làm gì, ấy chính là trước khi ám cầu tới chỗ mình, phải đem nó chuyển hướng ném sang một chỗ khác. Hạ Vũ cười hết sức vui vẻ, lại xen chút gian tà, nhóm Lan Băng Băng có lẽ nhàn rỗi quá rồi, kiếm chút việc cho họ làm cũng không phải rất tốt sao. Vì vậy, không kiêng dè, nhón chân bay lên ngang song song với ám cầu, vươn cánh tay năm đầu bọc tơ bạc, vận dụng linh lực mang sự hừng hực cháy của Phượng hồn truyền cho ám cầu, đồng thời xoay vuông góc bắn về phía nhóm dưới kia. Ám cầu được Hạ Vũ bí mật tiếp thêm cho linh khí, tựa như hồi sinh một dạng, lấy tốc độ nhanh gấp bội, lao vun vút về phía Lan Băng Băng
_ Không tốt, mau tế ra pháp bảo thủ hộ...
Lan Băng Băng là người đầu tiên cảm giác được độ nguy hiểm của ám cầu, vì vậy cũng không thể ngồi yên được nữa. Nếu như chỉ riêng nàng, chỉ cần nháy mắt là trốn thoát khỏi rồi. Bất quá như thế bốn người còn lại sẽ ra sao, nàng tiếp đó sẽ ra sao. Nói như thế nào, trận đấu này cũng chưa phải chấm hết mọi chuyện, nàng còn cần họ giúp rất nhiều khi tiến vào bí cảnh kia
Lan Băng Băng xuất ra một cây sáo ngọc. Hạ Vũ vừa nhìn thấy,mắt co rụt lại,đây là Lăng Liên Tiêu ,là thứ mà nàng ta dùng khi tiến đánh đại ca. Thật không ngờ...
_ Xếp trận, lấy ta làm trung tâm...
Lan Băng Băng hét một cái, bốn người xung quanh rất ăn ý, phân chia ngồi bốn góc tạo thành một hình vuông, mắt nhắm nghiền, hai tay đưa ra phía trước
_ truyền linh lực ?
Bạch kỉ Hiếu không biết từ khi nào đã bay tới bên Hạ Vũ, cũng chăm chú dõi theo nhóm người nội môn đệ tử kia. Nói thực, hắn tới giờ cũng không nghĩ tới người thiếu nữ này nói chống đỡ được, lại là kiểu chống đỡ dạng này, không trực tiếp phá bỏ mà là đem củ khoai nóng vất sang cho kẻ khác thôi. Tuy nhiên, điều này cũng làm hắn nhìn lại với con mắt khác, chưa kể tới ngươi có năng lực ném được, mà nhiều hơn còn là ở đầu óc tính toán nhanh nhạy, giữa được và mất trước một sự việc. Tóm lại qua đây, hắn cảm thấy hợp lực cùng Hạ Vũ tiểu cô nương này cũng không phải không được.
_ Đúng vậy, với linh khí của bốn người truyền cho, Lan Băng Băng tu vi ngay lập tức có thể nhảy lên tới trúc cơ trung kì...
Hạ Vũ mày nhíu thật chặt. Trăm tính vạn tính lại không tính ra được bốn người này đem linh lực truyền cho Lan Băng Băng. Lúc trước chỉ dựa vào trúc cơ sơ kì thôi, bản thân một thành thắng cũng chưa dám chắc được. Nếu như lại nhảy lên một cấp nữa, vậy cũng đừng nên bàn nữa. Định mượn dao giết người, không ngờ giết không được lại còn bị thương...
_ yên tâm đi, họ truyền linh lực, không lẽ chúng ta không thể. Với lại, con người vốn ích kỉ, ngươi nghĩ bốn người bọn họ đem toàn bộ linh khí giao ra cho Lan Băng Băng sao. Đây thực là chuyện cười hay nhất ta từng nghe...
_ Vậy...
_ Lan Băng Băng đỡ được xám cầu là chuyện chắc chắn. Nhưng đi qua, nàng ta cùng lắm cũng chỉ có thể là trúc cơ sơ kì đỉnh phong là may mắn lắm rồi...
Hạ Vũ nói xong, vươn mình về phía trước, đồng thời đưa tay ra, từ năm ngón tay xuất hiện năm sợi tơ ánh bạc, lấp lánh. Các sợi tơ vừa xuất hiện, rất nhanh thu lại trở về, cuốn chặt lấy các đầu ngón tay, nhìn xa tựa như được giáp bạc
_ Đến rồi, chín...tám...bảy...
Hạ Vũ nhìn quả cầu, mắt không chớp, đếm từng giây trôi qua.
_ Hạ Vũ, ngươi tính cái gì vậy, định thể hiện cái gì ở đây ? Sở Kì Bá từ trên không, cao cao tại thượng nhìn xuống
_ Ta cũng muốn hỏi ngươi câu đó, ngươi đang tính làm cái gì vậy ?
_ Ta muốn giải quyết xong hết thảy, cuối cùng sẽ chỉ có chúng ta và nhóm Lan Băng Băng đấu đấu. Những người không có tác dụng hẳn là nên cút xuống phía dưới, tránh cản đường của chúng ta...
_ Ngươi nghĩ vậy thật ư ? Hạ Vũ nhăn mặt
_ Đúng vậy, thử nhìn đi, chỉ có một chiêu thức cũng đỡ không nổi rồi. Người như vậy còn có tác dụng gì nữa?
_ Nếu ta giúp hắn phá giải chiêu này, ngươi chấp nhận hắn vào đội chứ?
_ Ngươi...ha ha...ngươi cũng quá tự tin rồi. Nếu như ngươi đỡ được, tốt thôi, không chỉ ta sẽ chấp nhận hắn, mà chuyện sau này khi tiến vào hoàng gia bí cảnh ta sẽ nhất nhất nghe ngươi. Tuy nhiên, ngươi nên suy nghĩ lại một chút đi... Sở Kì Bá nhướn mày, ngụ ý rất rõ ràng đừng xen vào
_ Hừ, bỏ ra chút sức lực mà lấy được cái hứa hẹn này coi như là đáng giá. Nhớ nhé...
_ Chút sức...ha...ha...được...được...ngươi tốt...ta chờ xem ngươi đỡ thế nào...? Sở Kì Bá nghe lời Hạ Vũ ,bị chọc cho tức đến bật cả cười. Cô gái này cũng không quá thâm trầm như bản thân nghĩ, cũng chỉ là thích khoe khoang, không biết bản thân ở đâu một loại thôi. Chỉ hắn mới biết được sức tàn phá cùng độ nguy hiểm của Nhật Quang Dạ Chiếu như thế nào. Không phải thế tại sao suốt mười năm qua hắn cũng mới chỉ bước vào tới nhị giai chứ ?
_ Một lời đã định...xem đây...
Hạ Vũ mỉm cười, không nghĩ tới lần nhảy ra này lại thu hoạch được nhiều như vậy, bản thân không chỉ kết giao được với Bạch Kỉ Hiếu, lại còn được Sở Kì Bá hứa hẹn. Tốt, rất tốt. Còn đối với việc đối phó kia viên cầu đen ngòm đang chậm chạp tiến tới cũng sẽ không phải quá khó. Sở Kì Bá a, ngươi không biết thách đấu cùng ai rồi, ngươi nghĩ đem chiêu thức đáy hòm nhà người ta ra dọa chủ nhân của nó sao, thực tế sao ?
Đúng vậy, sở dĩ Hạ Vũ tự tin mười phần đánh bay kia chiêu thức, bởi trong truyền thừa viết lại tốt lắm. Quả cầu này tựa như trái bom hẹn giờ một dạng, được người tung ra sau khi tính toán khoảng cách địch nhân mà xuất ra. Nói thế nghĩa là một khi ra khỏi tay, tựa như đạn ra khỏi nòng, ngay cả chủ nhân cũng không cách nào thu lại được. Đây cũng chính là lí do vì sao Sở Kì Bá nhìn thấy Hạ Vũ lao vào cũng không có ý định cản trở... Nhật quang dạ chiếu tăng từng giai thì tốc độ cùng sức mạnh của ám cầu cũng tăng lên gấp bội, tới được cảnh giới cao nhất có thể nhanh ngang với ánh sáng, không người chống đỡ được. Hạ Vũ vì vậy cũng thở phào, may mắn Sở Kì Bá mới luyện tới nhị giai, tốc độ xem ra vẫn rất chậm...
Hạ Vũ biết bản thân phải làm gì, ấy chính là trước khi ám cầu tới chỗ mình, phải đem nó chuyển hướng ném sang một chỗ khác. Hạ Vũ cười hết sức vui vẻ, lại xen chút gian tà, nhóm Lan Băng Băng có lẽ nhàn rỗi quá rồi, kiếm chút việc cho họ làm cũng không phải rất tốt sao. Vì vậy, không kiêng dè, nhón chân bay lên ngang song song với ám cầu, vươn cánh tay năm đầu bọc tơ bạc, vận dụng linh lực mang sự hừng hực cháy của Phượng hồn truyền cho ám cầu, đồng thời xoay vuông góc bắn về phía nhóm dưới kia. Ám cầu được Hạ Vũ bí mật tiếp thêm cho linh khí, tựa như hồi sinh một dạng, lấy tốc độ nhanh gấp bội, lao vun vút về phía Lan Băng Băng
_ Không tốt, mau tế ra pháp bảo thủ hộ...
Lan Băng Băng là người đầu tiên cảm giác được độ nguy hiểm của ám cầu, vì vậy cũng không thể ngồi yên được nữa. Nếu như chỉ riêng nàng, chỉ cần nháy mắt là trốn thoát khỏi rồi. Bất quá như thế bốn người còn lại sẽ ra sao, nàng tiếp đó sẽ ra sao. Nói như thế nào, trận đấu này cũng chưa phải chấm hết mọi chuyện, nàng còn cần họ giúp rất nhiều khi tiến vào bí cảnh kia
Lan Băng Băng xuất ra một cây sáo ngọc. Hạ Vũ vừa nhìn thấy,mắt co rụt lại,đây là Lăng Liên Tiêu ,là thứ mà nàng ta dùng khi tiến đánh đại ca. Thật không ngờ...
_ Xếp trận, lấy ta làm trung tâm...
Lan Băng Băng hét một cái, bốn người xung quanh rất ăn ý, phân chia ngồi bốn góc tạo thành một hình vuông, mắt nhắm nghiền, hai tay đưa ra phía trước
_ truyền linh lực ?
Bạch kỉ Hiếu không biết từ khi nào đã bay tới bên Hạ Vũ, cũng chăm chú dõi theo nhóm người nội môn đệ tử kia. Nói thực, hắn tới giờ cũng không nghĩ tới người thiếu nữ này nói chống đỡ được, lại là kiểu chống đỡ dạng này, không trực tiếp phá bỏ mà là đem củ khoai nóng vất sang cho kẻ khác thôi. Tuy nhiên, điều này cũng làm hắn nhìn lại với con mắt khác, chưa kể tới ngươi có năng lực ném được, mà nhiều hơn còn là ở đầu óc tính toán nhanh nhạy, giữa được và mất trước một sự việc. Tóm lại qua đây, hắn cảm thấy hợp lực cùng Hạ Vũ tiểu cô nương này cũng không phải không được.
_ Đúng vậy, với linh khí của bốn người truyền cho, Lan Băng Băng tu vi ngay lập tức có thể nhảy lên tới trúc cơ trung kì...
Hạ Vũ mày nhíu thật chặt. Trăm tính vạn tính lại không tính ra được bốn người này đem linh lực truyền cho Lan Băng Băng. Lúc trước chỉ dựa vào trúc cơ sơ kì thôi, bản thân một thành thắng cũng chưa dám chắc được. Nếu như lại nhảy lên một cấp nữa, vậy cũng đừng nên bàn nữa. Định mượn dao giết người, không ngờ giết không được lại còn bị thương...
_ yên tâm đi, họ truyền linh lực, không lẽ chúng ta không thể. Với lại, con người vốn ích kỉ, ngươi nghĩ bốn người bọn họ đem toàn bộ linh khí giao ra cho Lan Băng Băng sao. Đây thực là chuyện cười hay nhất ta từng nghe...
_ Vậy...
_ Lan Băng Băng đỡ được xám cầu là chuyện chắc chắn. Nhưng đi qua, nàng ta cùng lắm cũng chỉ có thể là trúc cơ sơ kì đỉnh phong là may mắn lắm rồi...
/124
|