Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 42 - Chương 40

/64


Kỳ thật, ban đầu tiểu thuyết rơi vào tay Âu Dương Ngữ, cô chỉ sợ một thôi một hồi rồi không còn cảm giác gì nữa. Bởi vì tuy rằng Âu Dương Ngữ là nhân vật giả tưởng, nhưng dù gì cô ấy cũng được coi là nhân sĩ xuyên qua. Rất nhiều chuyện giải thích dễ dàng hơn.

Nhưng hiện giờ, tiểu thuyết này lại rơi vào tay người cổ đại Vạn Giang Hồng, Thất Thất nhăn trán nhíu mày, phải làm thế nào mới được đây?

Vạn Giang Hồng mở quyển tiểu thuyết ra, nhìn từng trang một hiện lên chữ ‘khóa’, vừa lật vừa cười như điên, Thất Thất rối ren nhìn y, nhưng y vẫn cười liên tục không ngớt.

Cho đến khi lật tới ba trang cuối cùng, đột nhiên y ngừng cười, chỉ dừng lại ba giây, ngay sau đó chính là ôm bụng lăn lộn trên giường cười sặc sụa.

Thất Thất nhảy tới, ngồi chồm hổm trên quyển truyện, nhìn vào cái trang tác giả giao lưu với độc giả. Bởi vì cô chỉ đọc truyện khi có vấn đề xảy ra, nên không chú ý tới trang này.

Lúc này, trong phần lời tác giả, đã không có bất kỳ câu nào nữa, độc giả phía dưới để lại rất nhiều bình luận.

“Làm ơn đi, trong tóm tắt giới thiệu không phải nói đây là một bộ truyện xuyên không ư, sao lại biến thành huyền huyễn rồi? Còn tiểu hồ ly nữa, đúng là đồ mất nết!” Cho âm hai điểm.

“Bác Manh Manh, cháu muốn hỏi chút xíu, thế tóm lại nữ chính là Cố Nghê Thường hay là Âu Dương Ngữ, tại sao cháu đọc chẳng hiểu gì hết?” Cho không điểm.

“Không muốn nói chứ gì, âm hai không giải thích.”

“Tiểu Chiêu của tôi, Manh Manh, sao bà có thể đối xử với tiểu Chiêu đáng thương nhà tôi chứ, mau chóng cho thằng bé xuất hiện đi, bằng không ngày ngày tôi sẽ cho bà âm điểm!” Lại cho âm hai điểm.

“Vì cái gì mà tiểu Ngữ yêu quý của nhà chúng ta ít hơn cả vai phụ thế hả? Sao mấy vai phụ cứ vây vòng quanh nữ phụ kia, tác giả Manh Manh, não bà bị đứt dây thần kinh hả, có biết cái gì gọi là chính-yếu không? Tích âm hai để cảnh cáo bà một chút.”

. . . . . .

Càng đọc về dưới, Thất Thất càng đổ mồ hôi lạnh, lượng thông tin tiết lộ bên trong thật sự là quá nhiều, còn trực tiếp nhắc tới mấy tên nhân vật chính. Đến tiểu hồ ly cô cũng được cho lên bảng.

Nhưng mà, khiến cô cảm thấy kỳ quái chính là… phản ứng của Vạn Giang Hồng, trên thực tế nếu là người bình thường nhìn thấy tên của các nhân vật trong một quyển truyện không phải nên hoảng sợ ư? Tại sao anh ta giống như đọc một truyện tiếu lâm, cười như điên như dại? Phản ứng như thế, giống y như phản ứng ban đầu của cô khi đọc được lời nhắn để lại của độc giả.

Chẳng lẽ…

Một suy nghĩ táo tợn xuất hiện lần nữa trong đầu cô.

Cô đã từng suy đoán, Vạn Giang Hồng có lẽ là xuyên qua. Nhưng hệ thống từng nói qua, một quyển tiểu thuyết chỉ có thể đưa một người xuyên qua thôi, như vậy anh ta không phải là nhân sĩ ngoài tiểu thuyết như cô được. Nhưng nhìn cách anh ta phản ứng, chẳng lẽ… cũng giống như Âu Dương Ngữ là người xuyên không trong tiểu thuyết? Như vậy, có thể giải thích được hành động trái ngược với kịch bản của anh ta.

Mang theo ánh mắt nghi ngờ, cô quay đầu lại, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, y đã ngừng cười, cười nửa miệng nhìn cô chằm chằm, chẳng biết đã bị y nhìn từ bao giờ.

“Tiểu tử, nói, mày là ai?” Vạn Giang Hồng cúi đầu, híp mắt, một tay tóm cái đuôi của cô, không để cô trốn thoát.

Thất Thất ngồi chồm hỗm ở trên giường, làm bộ như chẳng biết cái gì, lè lưỡi, vô cùng nhàn nhã liếm chân trước của mình. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, lắc lư cái đầu, giả vờ nghe chẳng hiểu cái gì.

“Thôi làm bộ làm tịch cho tao! Nói không được, có thể viết.” Vạn Giang Hồng chặn mọi đường trốn, cự tuyệt buông tha cô.

Thất Thất ‘ngao’ một tiếng, quay đầu lại muốn cào cái tay đang tóm đuôi của cô. Lại bị y xách ngược lên.

“Đừng có đùa giỡn nữa, rốt cuộc mày là linh hồn của ai? Lại bám lên trên thân thể hồ ly này.” Vạn Giang Hồng nhíu mày một cái, một tay nâng cằm, cẩn thận suy nghĩ, “Chẳng lẽ là…. Âu Dương Ngữ?”

Thất Thất im lặng, trong lòng ngã ngửa. Tại sao người đầu tiên anh ta nghĩ đến không phải là cô, mà là Âu Dương Ngữ? Đột nhiên nhớ tới bên trong truyện, tên Vạn Giang Hồng này yêu điên cuồng Âu Dương Ngữ, tình địch bí ẩn kia, chẳng lẽ là Âu Dương Ngữ…

Trong lúc cô đang trầm mặc, Vạn Giang Hồng lại coi sự trầm mặc của cô là ngầm thừa nhận. Khinh thường ném cô ra thật xa, “Thì ra là ngươi, đúng thật là, chẳng lẽ phu quân của ngươi biến mất, nên tới quấn lấy ta, hừ… phiền phức, ở một bên! Cách ta ba bước!”

Thất Thất phồng má, trợn mắt trừng y, nhìn nhìn, hiện tại máu ghen trào lên rồi! Xem ra y quả thật thích Âu Dương Ngữ! Nhưng ánh mắt khinh thường vừa rồi của y, lại khiến cô có chút băn khoăn.

Tức giận thì tức giận, nhưng vẫn muốn hỏi cho


/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status