Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 48 - Chương 46

/64


Chếch về phía đông hoàng cung có một tòa tháp cao, tên là Ma Thiên, cao chín tầng, mỗi tầng là một cảnh trí khác nhau. Tương truyền leo tới tầng thứ chín sẽ có thể ngắm trọn vẹn cả kinh thành phồn thịnh.

Theo Cố Cẩn Hi bước từng bước một leo lên Ma Thiên, Thất Thất rất tò mò cái tòa tháp cao tên là Ma Thiên này, trong truyện từng nói qua, đây là kiến trúc được xây dựng lên vào thời điểm Đại Mạch mới thành lập, hơn nữa, trên một cái kệ ở tầng thứ chín là những chiếc hộp mà mỗi đời đế vương đặt lên đó, bên trong là bí mật sâu thẳm của các vị đế vương, với ý tứ khóa lại tất cả nhược điểm, chuyên tâm triều chính. Trừ phi có hoàng đế tự mình dẫn đưa, những người khác không được phép lên trên tháp. Cho nên nhiều lần cô mơ tưởng, nhưng chưa bao giờ được đặt chân lên.

“Nghê Thường còn nhớ rõ nơi đây?” Vừa tới tầng ba, đột nhiên Cố Cẩn Hi dừng lại, xoay đầu lại, cười nói, “Khi còn bé phụ hoàng thường xuyên ở trên tháp hết một ngày. Một lần Nghê Thường nói muốn lên xem, liền nài nỉ anh lén đến đây cùng với em đó.”

Thất Thất miễn cưỡng cười. Ký ức lúc trước của Cố Nghê Thường làm sao cô biết được, vì vậy cô không thể không ậm ừ cho qua, “Khi đó Nghê Thường còn bé, giờ đây muốn nhớ rõ lại chuyện khii đó, thật sự có chút khó khăn.”

“Nói cũng phải, khi đó Nghê Thường chỉ mới ba tuổi thôi.” Cố Cẩn Hi quay đầu đi, bi thương dưới đáy mắt rõ ràng đến vậy, đánh tiếng thở dài, “Ai, lẻ loi thật đấy, ký ức của hai người, lại chỉ một người nhớ.”

“Ca ca… “ Thất Thất nhìn bóng lưng gầy yếu của hắn, đột nhiên không biết phải nói sao, có chút giận bản thân vì sao không thể có được ký ức của Cố Nghê Thường chứ.

“Nghê Thường không cần phải lo lắng, ca ca chỉ là than thở đôi chút thôi. Chúng ta tiếp tục lên trên nào.” Cố Cẩn Hi mỉm cười, chìa tay, mở ra, bàn tay trắng mà gầy, hoàn toàn không có sắc máu, khiến người ta đau lòng.

Thất Thất đặt tay vào lòng bàn tay của hắn, đuôi mắt hắn cong cong, nắm thật chặt tay của cô, giống như nắm lấy toàn bộ thế giới. Thất Thất không khỏi bị niềm vui sướng của hắn lây lan, hơi kéo lên khóe môi, lộ ra mấy chiếc răng.

“Lúc bé Nghê Thường rất thích khóc, nhìn thấy con kiến là chực khóc, nhìn thấy con chuồn chuồn là chực khóc, nhìn thấy mấy con sâu róm là chực khóc…” Cố Cẩn Hi vừa dắt cô đi lên trên tháp, vừa kể không ngừng nghỉ mấy chuyện hay ho hồi bé.

“Còn lâu ấy, em đâu có thích khóc đến vậy.” Thất Thất bất mãn nguýt hắn.

“Nghê Thường cực kỳ thích khóc, anh khuyên giải thế nào cũng không được. Mỗi lần phụ hoàng nhìn thấy, đều trách mắng anh, nói anh chăm sóc em không tốt.” Cố Cẩn Hi giống như nghĩ tới chuyện khi đó, nhăn mày, nhưng nụ cười trong mắt không hề thuyên giảm, “Hồi bé anh thường xuyên bị phạt vì Nghê Thường đấy.”

“Xì! Dù sao em chẳng nhớ rõ gì hết, anh cứ tha hồ nói đi.” Đối diện với Cố Cẩn Hi hòa ái này, Thất Thất thật sự đã quên mất hắn là Hoàng đế Đại Mạch, chỉ coi như một ông anh hàng xóm đang không ngừng kể với cô mấy chuyện ngớ ngẩn, dần dần yên tâm thả xuống sự phòng bị.

“Nghê Thường, chuyện này mà em cũng có thể quên ư?! Chẳng lẽ là xấu hổ nên không chịu thừa nhận. Anh nhớ hồi Nghê Thường bảy tuổi đái dầm, xấu hổ tới nỗi núp dưới án kỷ, chúng ta hỏi gì, em cũng chỉ lắc đầu, giả vờ mất trí nhớ.” Cố Cẩn Hi híp mắt, xấu xa nhìn cô.

“Không nhớ! Không nhớ không nhớ! Em chẳng nhớ cái gì hết!” Thất Thất bỗng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận những chuyện xấu hổ đó là cô làm.

“Ai, Nghê Thường em rõ thật là… “ Cố Cẩn Hi không thể làm gì khác hơn là thở dài, vươn tay búng vào giữa trán của cô.

“Au!” Thất Thất che cái trán bị búng đau, mắt to bọc lấy một hồ nước mắt, chỉ chực rớt xuống. Thất Thất không thể không thừa nhận, Cố Nghê Thường thật có thiên phú muốn khóc là khóc được ngay.

“Đừng khóc đừng khóc!” Cố Cẩn Hi nhìn thấy cô sắp khóc, lập tức luống cuống, đưa tay kéo tay cô xuống, cúi đầu thổi nhẹ lên cái trán ửng đỏ của cô, nịnh nọt cười, “Nghê Thường đừng khóc, là ca ca sai.” Hắn nhắm mắt lại, dí cái trán lại gần, “Hay là em búng lại anh mấy cái? Chỉ cần Nghê Thường không khóc là được.”

Đối diện với cái trán gần ngay trước mắt của hắn, Thất Thất không khỏi có chút cảm động, đây chính là người anh trai bao dung cô đến vô pháp vô thiên, vì sao một người như vậy nhất định phải biến mất trong tiểu thuyết?

Đưa tay nhẹ vuốt hai má trơn nhẵn của hắn, âm thầm quyết định, bất luận ra sao, cô đều phải ngăn cản kịch tình phát triển sau này, ca ca của cô, tuyệt đối không thể bị hy sinh!

“Nghê Thường… “ Chẳng biết từ lúc nào, Cố Cẩn Hi đã từ từ mở mắt, lo lắng nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt có chút đau buồn, “Em sao thế? Ca ca lại làm sai điều gì à?”

Thất Thất lắc đầu, “Em không sao, chỉ là mệt mỏi thôi.” Nhìn năm tầng lầu trước mắt, cô nhõng nhẽo ngồi thụp xuống, “Còn cao quá, em không đi nữa đâu.”

“Nhưng ca ca muốn Nghê Thường theo anh tới tầng chín ngắm nhìn phong cảnh kinh thành.” Cố Cẩn Hi cau mày, bất lực trước sự ăn vạ của cô.

“Mặc kệ mặc kệ, em không đi.” Thất Thất khoanh chân, vô cùng mất hình tượng ngồi ỳ trên mặt đất, không chịu dậy. Đột nhiên, con ngươi hơi đảo, giảo hoạt cười, “Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

Thất Thất vươn hai tay về phía hắn, “Trừ phi ca ca cõng em lên.”

Cứ tưởng hắn sẽ từ chối yêu cầu vô




/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status