Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 49 - Chương 47

/64


Trong lòng Thất Thất không nhịn được gào rú, mụ tác giả này rốt cuộc để tiểu Chiêu trải qua những việc gì? Tại sao từ một đứa bé tràn đầy sức sống lại biến thành bộ dạng như thế này?!

Sai người mở khóa phòng giam ra. Cô hai bước chập làm một, vội vã đi vào.

“Tiểu Chiêu, em đừng dọa chị.” Cô đưa tay, kéo thằng bé từ trên mặt đất dậy.

Đột nhiên Đệ Ngũ Chiêu che đầu không ngừng run rẩy, “Em xin lỗi, em xin lỗi, em xin lỗi, ca ca, em không cố ý! Em xin lỗi…”

“Tiểu Chiêu, em tỉnh táo lại chút đi!” Thất Thất lo lắng lay thằng bé, nhưng thằng bé vẫn sợ hãi run rẩy, hai tay liên tục gãi hai cánh tay.

Dưới tình thế ép buộc, Thất Thất một chưởng chặt vào gáy nó. May mắn lúc trước đã quen chặt Cố Cẩn Hi, bây giờ nắm rõ lực nên càng thêm quen.

Ngồi xổm người xuống, cõng thằng bé ra ngoài. Bất luận thế nào, rời khỏi nơi quỷ quái này rồi tính tiếp.

*

“Công tử, tôi có một chuyện không rõ.” Dạ Hoan cung kính đứng ở sau lưng Dạ Tước Thư, thấy Dạ Tước Thư đang nhìn về phương xa hơi liếc nhìn qua, gã khó hiểu hỏi, “Đệ Ngũ Chiêu tuổi còn quá nhỏ, với lại võ nghệ không hẳn thành thạo, để cho nó đi ám sát cẩu hoàng đế, thất bại là đương nhiên, vì sao công tử biết rõ kết quả sẽ như thế ngay từ ban đầu, còn muốn nó lấy trứng chọi đá?”

“Giữ ở đây cũng vô dụng, chi bằng để Đệ Ngũ Uyên cứu nó, trở thành một cây cung giấu bên cạnh hắn. Đợi tương lai hắn ta đánh chiếm Đại Mạch, lại do đích thân em ruột của hắn tiễn hắn về trời, chẳng phải càng thêm thú vị ư?”

“Công tử anh minh.”

Dạ Tước Thư hơi khép mắt lại, làm như vô ý hỏi, “Hoan thúc, bên Đại Yến có tin tức gì không?”

“Lúc Thập Lý Dạ đang đưa tiểu thư quay về, bị Tiêu Thiên Tác đả thương, nàng ấy nhân cơ hội đề xuất yêu cầu với Yến Hoàng để Tiêu Thiên Tác dẫn binh tấn công Đại Mạch. Hiện tại chưa có thông tin nói Yến Hoàng đồng ý, nhưng tin chắc kết quả sẽ không kém là bao.”

“Thật sao?” Dạ Tước Thư bất giác vuốt ve món đồ trang sức hình bán nguyệt trên cổ tay, “Thập Lý Dạ bị thương… có nghiêm trọng không?”

“Nếu không phải Tiêu Nhan Lạc kịp thời chạy tới, e rằng tính mạng khó bảo toàn.” Dạ Hoan có chút lo lắng giương mắt nhìn cậu ta, “Công tử, Thập Lý Dạ đã không còn là nha hoàn giúp việc Thập Lý có thể theo bên công tử nữa, mà là hoàng phi Thập Lý Dạ của Đại Yến. Công tử, chớ đừng bởi vì nàng ấy mà xao nhãng đại nghiệp phục tộc.”

Dạ Tước Thư chỉ thờ ơ liếc tới, “Hoan thúc, tất nhiên ta hiểu mình làm cái gì, kể từ khi bước lên con đường phục tộc, ta chưa từng nghĩ sẽ quay trở về. Về phần nàng ấy…” Con ngươi lạnh lẽo vụt qua một tia dịu dàng, “Hiện giờ cũng chỉ là một quân cờ trên con đường phục tộc của ta. Chỉ là một quân cờ mà thôi.”

“Công tử có thể nghĩ thông suốt là tốt.” Dạ Hoan yên tâm thở phào.

“Hoan thúc.” Dạ Tước Thư đưa tay vuốt tóc mai đen tuyền, nhìn mặt sông mênh mông mịt mờ, “Ngày mai chúng ta lên đường tới Đại Yến. Có một số việc, vẫn nên tự mình làm sẽ an tâm hơn.”

Vâng

*

Mấy ngày gần đây binh hoang mã loạn, không ít chủ quán nhân cơ hội đẩy giá lên cao. Vì thuê một căn phòng trọ, Thất Thất đã cùng với ông chủ cò kè mặc cả hai canh giờ, ông chủ không chịu nhượng bộ, cuối cùng cô vẫn đành lôi ra lệnh bài của Cố Cẩn Hi cho cô, mới khiến ông chủ nhượng bộ.

“Hứ! Đợi lão nương có cơ hội, nhất định sẽ phá hủy khách điếm này của ông!” Thất Thất cõng Đệ Ngũ Chiêu lên phòng trọ trên lầu, vừa nhẹ nhàng đặt Đệ Ngũ Chiêu lên trên giường, vừa lẩm bẩm chửi rủa.

Dường như Đệ Ngũ Chiêu ngủ không được yên ổn, cảm thấy Thất Thất muốn rời đi, hai tay túm chặt lấy tay cô không thả.

Thất Thất cứng người, xoay đầu lại, đối diện với đôi mắt to bất chợt mở ra của nó, “Tiểu Chiêu, em tỉnh rồi à.”

“Ngươi là ai? Ta gặp ngươi bao giờ chưa?” Đệ Ngũ Chiêu nhíu hàng lông mày đẹp, hai tay vẫn không chịu buông.

“Chị là chị… ừm, là tỷ tỷ của em, Cố Nghê Thường.”

“Tỷ tỷ? Nghê Thường?” Đệ Ngũ Chiêu chớp đôi mắt to, thăm dò nhìn cô, dường như không tin tưởng lắm.

“Ừ. Đúng rồi, mau, gọi tỷ tỷ đi!” Lúc này Thất Thất cực kỳ hăng hái, tiểu Chiêu lúc nào cũng kêu cô tiện nhân này tiện nhân nọ. Nếu khiến cái miệng nhỏ của thằng bé nhả ra một câu tỷ tỷ, không biết sẽ thú vị dường nào.

Chân mày Đệ Ngũ Chiêu nhíu chặt hơn, đống nếp nhăn nhỏ trên mũi chun lại như trái mướp đắng, trả lời vô cùng dứt khoát, “Không muốn.”

“Tại sao không muốn, chị lớn tuổi hơn em, trẻ con phải biết lễ phép! Mau lên, gọi tỷ tỷ đi!” Thất Thất dùng một cái tay khác không bị nắm, định sờ đầu của nó, đột nhiên dừng lại.

Nhớ tới cảnh tượng tiểu Chiêu khóc lóc rời đi ngày hôm đó. Lúc ấy có một suy đoán nảy ra, chẳng lẽ tiểu Chiêu thích cô?! Nếu là như thế thật, thật sự có chút phiền phức, cô cũng không phải luyến đồng phích.

Tay của cô còn chưa đụng tới đầu của thằng bé, nhưng nó lại chủ động nhào tới, ôm chặt lấy eo của cô, “Nghê Thường, Nghê Thường! Về sau em sẽ gọi chị như vậy.”

“Ơ…” Thất Thất lập tức cứng đờ, hơi đẩy nó ra, vô cùng nghiêm túc chăm chú nhìn nó, “Tiểu Chiêu, chẳng lẽ em thích chị?”

Đệ Ngũ Chiêu, vô tội nhìn chằm chằm trở lại…

“Nghê Thường, chị nói gì vậy? Chị không phải là tỷ tỷ của em à, chẳng lẽ em phải ghét tỷ tỷ?” Mắt to tròn lấp lánh, trong veo như nước, thiên chân vô tà, không bao lâu, Thất Thất liền đầu hàng.

Cô quên mất, hiện giờ tiểu Chiêu đang mất trí nhớ.

Thở dài thườn thượt, an ủi vuốt xuôi tóc của thằng bé, “Tiểu Chiêu, chị ra ngoài một lát, em tự mình… hừm, chơi nhé.” Vốn định nói để nó tự ngủ, nhưng nhìn vào ánh mắt tràn đầy sức sống của nó, đành phải đổi lời nói.

Đệ Ngũ Chiêu buông tay, nhìn cô đứng lên định đi ra ngoài, cuống quít đứng dậy, đuổi theo, túm chặt ống tay áo của cô,

/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status