Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 50 - Chương 48

/64


“Hử?” Thất Thất và tiểu Chiêu đang dìu đỡ lẫn nhau toan rời khỏi, đột nhiên phát hiện vết sẹo trên trán của gã áo đen trên đất có chút quen quen, “Tiểu Chiêu, đợi chút.”

Cúi người xuống, đưa tay vén mở tấm vải rách trên mặt gã áo đen kia, để lộ khuôn mặt hôm nay vừa gặp qua.

“Tên này là tiểu nhị?!” Thất Thất kinh ngạc, nhìn Đệ Ngũ Chiêu, “Chuyện gì thế này?”

Đệ Ngũ Chiêu lắc đầu, “Bây giờ còn muốn trở về không?”

“Thôi, dù sao trong bọc của chị cũng chẳng có thứ gì đáng giá, chúng ta vẫn không nên mạo hiểm.” Thất Thất thở dài, “Chi bằng chúng ta về phủ Thừa tướng trước. Chỉ mong có thể có một nơi để nghỉ chân.”

Ừm.

*

Bởi vì Đệ Ngũ Uyên tạo phản, phủ Thừa tướng bị phong tỏa. Thừa lúc người xung quanh không để ý, Thất Thất và Đệ Ngũ Chiêu dìu đỡ nhau đi vào từ bên trong ám đạo.

Phủ Thừa tướng rộng lớn là thế, giờ đây lại trở nên hoang vu như vậy. Những cô thị tỳ trước kia đều không thấy bóng dáng. Đã từng là phủ đệ phồn hoa, giờ đây nói là nhà ma cũng không quá.

Trở về thẳng Vân Thường cư, căn phòng ngày xưa ở, bởi vì không có người quét tước trong thời gian dài, bụi bặm phủ đầy. Thất Thất lau qua loa giường nhỏ rồi dẫn Đệ Ngũ Chiêu ngồi lên.

“Tiểu Chiêu, em mở ngăn kéo hình vuông tầng thứ hai chiếc tủ bên kia, bên trong có ít thuốc trị thương.”

“Được.” Đệ Ngũ Chiêu đi tới, lấy ra thuốc trị thương rồi chạy lại.

Chẳng đợi Thất Thất dặn dò, Đệ Ngũ Chiêu đã xé nơ bướm trên cánh tay, dáng vẻ mau chóng kia, đủ thấy được nó đã nhịn bao nhiêu bực bội.

Vừa bôi thuốc cho thằng bé, vừa nói, “Trước khi thương thế của chúng mình lành hẳn, chúng mình nên tạm thời ở đây dưỡng thương đã. Chờ thương thế của em tốt hơn một chút, chị sẽ dẫn em tới quân doanh tìm ca ca em.”

“Ca ca em?” Vừa nhắc tới hai chữ ca ca, trong mắt Đệ Ngũ Chiêu tối đi rất nhiều, toàn thân không ngừng run rẩy, bình thuốc trên tay rơi xuống đất, ‘choang’ một tiếng, vỡ.

“Tiểu Chiêu, em làm sao thế?” Thất Thất kinh sợ.

Nhưng Đệ Ngũ Chiêu giống như không nghe thấy gì hết, quỳ trên mặt đất, co rúm lại, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, “Em xinh lỗi, thật sự xin lỗi, ca ca! Em không hề cố ý, thật sự xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

“Tiểu Chiêu! Em đừng làm chị sợ!” Thất Thất vỗ vỗ mặt của nó, “Sao vừa nhắc tới anh em lại thành bộ dạng này? Anh em không xảy ra chuyện. Còn cực kỳ vui vẻ, còn có thể tạo phản đấy.”

“Không đúng, là em tự tay giết ca ca, là em dùng chủy thủ giết anh ấy! Thật sự xin lỗi! Em không hề cố ý! Em thật sự không muốn giết anh ấy! Với…” Đệ Ngũ Chiêu vẫn ôm đầu như cũ, không ngừng lẩm bẩm, giống như đắm chìm trong cơn ác mộng không lối thoát.

Cực chẳng đã, Thất Thất lại một đao tay, đánh cho thằng bé bất tỉnh.

“Ai, xem ra phải khẩn cấp đưa em về bên Đệ Ngũ Uyên mới được.” Thất Thất thở dài, từ từ đỡ thằng bé nằm xuống. Cẩn thận băng bó vết thương cho nó thật kỹ, nhảy lò cò ra ngoài, chân này bị trật, không biết lúc nào mới khỏi đây.

Ai. . . . . .

*

Ban đêm bất chợt nổi gió. Thất Thất khó khăn nhảy lò cò đi đóng cửa sổ, đột nhiên, một bóng người xuất hiện trước cửa sổ.

Cô hoảng sợ, đang chuẩn bị lùi về phía sau, người nọ đã mở miệng trước, “A tỷ.”

“Hở?” Ra là Dạ Tước Thư.

Thất Thất nương nhờ ánh trắng, quan sát khuôn mặt giống y hệt với cô, lúc này mới thở ra một hơi thật dài.

“Sao cậu biết tôi ở chỗ này?”

Dạ Tước Thư đưa mắt nhìn Đệ Ngũ Chiêu đang nằm




/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status