Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 51 - Chương 49

/64


Mắt thấy đội quân của Đệ Ngũ Uyên áp sát từng chút một, người trong kinh thành thấp thỏm âu lo. Mấy tháng qua, không có lấy một tin chiến thắng. Thù trong còn chưa diệt trừ, giặc ngoài lại tới xâm phạm. Mười ngày trước, Đại Yến phái trăm vạn đại quân áp sát Đại Mạch. Vô số con dân Đại Mạch đổ về phương Nam, lánh nạn ở phía nam Lạc quốc. Cái gọi là lửa xém lông mày, đại khái dùng để khắc họa tình cảnh hiện giờ.

Trèo lên xe ngựa xập xệ, Thất Thất vừa ăn táo đỏ vừa đưa một cái đĩa đựng táo khác cho Đệ Ngũ Chiêu ở bên cạnh.

“Tiểu Chiêu, chịu khó ăn ít táo đỏ đi, bổ máu lắm. Gần đây em đã mất rất nhiều máu rồi.”

Tuy Đệ Ngũ Chiêu chau mày, nhưng vẫn nghe lời tiếp nhận cái đĩa, “Nghê Thường, chị em mình tính đi đâu đây?”

“Còn đi chỗ nào nữa, đương nhiên chính là … quân doanh của Đệ Ngũ Uyên.” Thất Thất nhìn sang thằng bé, xác thực nó không gặp trở ngại gì bèn nói tiếp, “Con đường lén lút chạy vào hoàng cung không thuận lợi. Cố Cẩn Hi kia hình như biết chị muốn lẻn vào hay sao ấy, lần nào sắp trót lọt lại bị đuổi ra. Ai, lúc trước ở trong hoàng cung, chắc bị đứt dây thần kinh nên mới quên nói ra yêu cầu để anh ta thả Âu Dương Ngữ?”

“Nghê Thường, chị muốn vào hoàng cung à?”

“Đúng thế, phải cứu Âu Dương Ngữ ra, dẫn tới chỗ của Đệ Ngũ Uyên, khuyên can anh ta đừng nên tiếp tục tiến công hoàng cung. Như vậy, có lẽ còn có thể hợp lực với chút binh mã sót lại đi ngăn trở Đại yến. Nhưng mà…” Thất Thất chống cằm, phiền não thở dài ai oán, “Ai, bây giờ đến hoàng cung cũng không vào đươc, không thể làm gì khác hơn là cố gắng khuyên lơn Đệ Ngũ Uyên trước, xem có còn cơ hội quay đầu không.”

Đệ Ngũ Chiêu bốc lên một quả táo đỏ cho vào trong miệng, nhai kỹ, từ từ nuốt xuống, lúc này mời thờ ơ mở miệng, “Hình như em biết có địa đạo thông trực tiếp từ phủ thừa tướng đến bên trong hoàng cung đó.”

“Cái gì?!” Thất Thất lảo đảo, răng suýt nữa đập lên mặt bàn, “Sao em không nói sớm.”

“Em cũng mới nhớ lại thôi.” Đệ Ngũ Chiêu nhai táo, “Nhưng mà, em không biết con đường trong trí nhớ mơ hồ này là thật hay giả nữa.”

“Có chút ký ức là tốt rồi.” Thất Thất vui mừng, “Nhưng chúng ta đã đi được mấy ngày rồi, vòng trở về thì rất lãng phí thời gian.”

Vén rèm lên, nhìn bụi tung mịt mờ phía sau xe ngựa, cô nhíu nhíu mày, hồn bay xa, “Bây giờ, chúng ta cứ tìm Đệ Ngũ Uyên cố gắng nói chuyện trước.”

Đệ Ngũ Chiêu đảo mắt, nhìn bên mặt sầu muộn của cô, ‘cục rục’, lại cắn nát một quả táo.

Đại quân của Đệ Ngũ Uyên đã tới Hoài Duẫn, hai quân đối đầu ở hai bờ sông Khúc Giang. Họ, cách Hoài Duẫn không còn bao xa…

*

Biên cảnh Đại Mạch.

Gió tháng ba thổi xanh núi rừng. Bên trên lớp cỏ xanh non, lúc này dựng đầy lều vải.

Lạc Nhan Cơ mặc bộ áo giáp màu đỏ, tay cầm một cây thương màu vàng, ngồi trên tuấn mã màu đỏ thẫm, hai mắt kiên định nhìn phương hướng kinh thành Đại Mạch.

Khát vọng thống nhất thiên hạ, lúc này đây đang từng bước tiến gần. Chỉ cần chiếm lấy Đại mạch, mấy tiểu quốc xung quanh, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp đối với Đại Yến, diệt hay không diệt, cũng chỉ là thay đổi trong suy nghĩ mà thôi.

Kéo lấy viên tướng nhỏ đi ngang qua, “Tam hoàng tử đâu? Sao gần đây không thấy nó?”

Viên tướng nhỏ cung kính trả lời, “Báo cáo công chúa, hiện giờ Tam hoàng tử điện hạ đang ở trong doanh trướng.”

Lạc Nhan Cơ nhíu mày, kể từ khi ra khỏi Đại Yến, Vạn Giang Hồng chưa từng lộ mặt. Bởi vì sợ xung quanh có tay chân giám thị của phe phái khác, nàng cũng không thể trắng trợn thường xuyên đi trao đổi với nó. Nhưng nhiều ngày không xuất hiện, cũng hơi quá mức rồi đấy.

Nhảy xuống ngựa, giao thương và dây cương trên tay cho người khác, bấy giờ mới sải bước đi về phía lều chính.

Vào doanh trướng, bất ngờ phát hiện không có người nào khác, ngay cả tiểu thị tùy thân của y cũng không thấy. Nàng không để ý nhiều, đi thẳng về phía giường.

Hình như y vẫn đang ngủ, trong chăn truyền ra tiếng hít thở khe khẽ. Lạc Nhan Cơ vỗ vỗ vai của y, trầm giọng nói, “Thiên Tác! Hiện giờ chiến tranh cận kề, vậy mà ngày nào ngươi cũng mê luyến giường nhỏ, làm người ta quá đỗi thất vọng!”

Người trong chăn tựa hồ đã tỉnh lại, chỉ hơi hơi run rẩy, làm cho người ta có chút khó hiểu.

“Ta cũng chỉ là nhắc nhở ngươi một câu, sao ngươi lại sợ thành như vậy?” Lạc Nhan Cơ nhíu chặt chân mày, nói xong, liền đưa tay tính giật chăn trên người của y.

Người trong chăn không mở miệng, chỉ vươn tay gom chăn lại, ngăn cản Lạc Nhan Cơ.

Lạc Nhan Cơ sững sờ, cúi đầu liếc qua đôi tay để hở ra kia, mảnh khảnh, nhưng có chút ngăm đen. Môi mấp máy, cũng không vạch trần, tính đi ra ngoài, “Bây giờ ta không vạch trần ngươi, trước khi nó trở về, ngươi tạm thời núp trong doanh trướng.”

Người trong chăn vừa nghe thấy, run càng thêm lợi hại.

“Không quan tâm ngươi dùng cách thức gì liên lạc với nó, trong vòng mười ngày, nếu không thấy bóng dáng của nó. Ngươi bảo với nó không cần quay lại nữa. Hừ!” Nói xong, không để ý người sau lưng nghe có hiểu không, sải bước ra ngoài.

. . . . . .

“Công chúa, tam hoàng tử điện hạ khỏe chứ?”

“Tam hoàng tử nhiễm phong hàn, tránh gặp gió, về sau, các ngươi không cần đi tìm nó, nếu có chuyện gì, trực tiếp tới tìm ta.”

Vâng

*

Hoài Duẫn, doanh trướng quân Uyên.

“Bẩm báo đại nhân, bên ngoài có một cô gái tự xưng là thừa tướng phu nhân dẫn theo một đứa bé tám tuổi cầu kiến.”

“Phu nhân?” Đệ Ngũ Uyên nhíu mày, cúi đầu, nhìn cái bụng phình bự của mình, đột nhiên nghĩ đến người tới là kẻ nào. Cắn răng nghiến lợi nói, “Trói ả mang vào!”

Tuân lệnh!

. . . . . .

Chẳng bao lâu, Đệ Ngũ Uyên liền nhìn thấy người con gái một thời từng hống hách tàn độc đang ngoan ngoãn đi vào. Tuy hai tay bị trói ở phía sau, nhưng trên mặt cô vẫn treo nụ cười lấy lòng như cũ.

“Ôi, đại thần. Đã lâu không gặp, ăn cơm có ngon không, ngủ có

/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status