Nữ Phụ Vs Tác Giả

Q.1 - Chương 52 - Chương 50

/64


Một trận chiến, Thất Thất nhìn thấy vô số binh lính bị thương được khiêng trở về. Mùi máu tanh trộn lẫn mùi cỏ xanh tháng ba, bao trùm lấy bầu không khí có chút ẩm ướt.

Đệ Ngũ Uyên tự mình trở về doanh trướng, rồi trao đổi gì đó với mấy tướng lĩnh, hai ngày qua chưa một lần thấy hắn ra ngoài. Hôm nay trời còn chưa sáng đã dẫn theo tướng lĩnh vượt qua sông, nên có lẽ sắp sửa xác chết chất đầy.

Thất Thất không tiện đi quấy rầy, chỉ một lòng chăm sóc tiểu Chiêu đã tỉnh lại.

“Bọn họ rời đi đã ba canh giờ. Không biết tình hình chiến đấu lúc này như thế nào?” Nhìn mặt sông Khúc Giang phẳng lặng, Đệ Ngũ Chiêu bứt một cây cỏ dại bỏ vào trong miệng, “Dường như nước sông này đỏ thêm một chút rồi.”

Thất Thất đứng ở một bên, cũng ngồi xuống theo, thở một hơi thật dài, “Không biết cá trong nước có thể vì cuộc chiến này mà trở nên béo tốt không nhỉ?”

“Nghê Thường.” Đệ Ngũ Chiêu xoay đầu lại, nghi ngờ hỏi, “Chị nói xem, tại sao phải có chiến tranh? Mọi người chung sống hòa bình không phải tốt sao?”

Về câu nói này, Thất Thất không biết đã đọc được ở bao nhiêu bộ tiểu thuyết nữa, lúc trước chẳng cảm thấy gì, lúc này từ miệng tiểu Chiêu phun ra, chợt cảm thấy mụ Manh Manh tác giả này đúng thật là cái gì xúc phạm được người là viết ngay cái đó.

Đối diện với con ngươi nghiêm túc của thằng bé, Thất Thất hì hì cười, vò rối tóc nó, “Bé con đừng nghĩ mấy thứ này, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi. Những ý nghĩ ngớ ngẩn kia em nghĩ nữa cũng chẳng ra đâu.”

Đệ Ngũ Chiêu gật đầu một cái, “Em biết chị không biết câu trả lời, chỉ là, mấy lời nhảm nhí đó vẫn nên nói ít đi thì tốt hơn.” Thằng bé đứng lên, phủi phủi y sam, hờ hững liếc cô một cái, “Với cả, em không phải bé con!” Dứt lời, xoay người đi về phía doanh trướng.

“Bộ dạng giận dỗi này không phải bé con thì là cái gì?” Thất Thất bĩu môi, lắc đầu bất đắc dĩ, đang tính theo sau. Lại đột nhiên có một binh lính mặc áo giáp đi tới.

“Phu nhân, đại nhân ra lệnh thuộc hạ dẫn ngài tới gặp người ngay lập tức.”

Thất Thất quay đầu lại, nhìn cách ăn mặc của gã, hình như là một trong những phó tướng của Đệ Ngũ Uyên. Nhìn dáng vẻ phong trần mệt mỏi của gã, chắc hẳn đã phải gấp gáp chạy tới.

“Anh ta tìm tôi có chuyện gì à? Tôi là một cô gái ‘yếu đuối’, cũng chẳng thể giúp anh ta giết địch.” Thất Thất gãi gãi mũi, thản nhiên nói.

“Thuộc hạ cũng không rõ. Kính xin phu nhân xuất phát cùng thuộc hạ qua đó.” Phó tướng kia trả lời đâu vào đấy.

Thất Thất nói một tiếng vô vị, nhìn bóng lưng tiểu Chiêu tiến vào doanh trướng, có lẽ thằng bé cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì. Lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, “Được rồi, tôi theo anh.”

*

Ngất lên ngất xuống trên thuyền, lại còn phải ngồi trên lưng ngựa chạy đến hoa mày chóng mặt, cuối cùng cũng gặp được tên đầu sỏ gây nên chuyện.

“Đại thần, nơi chiến trường máu tanh này, anh tìm tới một cô gái yếu đuối như tôi làm gì hả?” Thất Thất tức giận nói, đi thẳng tới chỗ ngồi ở một bên.

Ngẩng đầu, trông thấy cặp mắt màu tím của hắn giờ đây hiện ra tơ máu, dung nhan vốn anh tuấn, vài ngày ngắn ngủi, đã lún phún râu, nhìn vô cùng tiều tụy.

“Đại thần?” Thất Thất nghi ngờ, “Chỉ vài ngày không gặp, sao anh đã thành bộ dạng như vậy rồi.”

Đệ Ngũ Uyên không trả lời câu hỏi của cô, mím chặt môi mỏng, chần chừ đi tới.

Cúi đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt ngây thơ của cô, đột nhiên có chút không đành lòng, quay đầu đi, nhẹ giọng nói, “Thật xin lỗi!”

“Hơ?” Thất Thất không hiểu, tại sao đột nhiên anh ta lại xin lỗi cô? Vừa mở miệng chuẩn bị hỏi, bất chợt phía sau cổ nhói đau, liền ngất đi.

Trước khi hôn mê, không khỏi thầm than khổ, cho tới giờ đều là cô chặt ngất người ta, chẳng ngờ giờ đây phong thủy luân chuyển, cũng có ngày cô bị người khác chặt! Thật sự đau muốn chết!

Đệ Ngũ Uyên đỡ lấy thân thể đang tuột xuống của cô, áy náy thì thầm, “Vì tiểu Ngữ, chỉ đành xin lỗi ngươi. Nếu lần này ngươi có thể tránh thoát được kiếp nạn này, tương lai Đệ Ngũ Uyên ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Đại nhân! Quân địch lại tới tuyên chiến!” Bên ngoài lều có người đến báo, “Xin chỉ thị của đại nhân!”

Dằn lòng, Đệ Ngũ Uyên trầm giọng nói, “Triệu tập binh mã, tấn công thành!”

Tuân lệnh!

*

Phía trên tường thành cao ngất, một cô gái áo trắng bị treo ở nơi đó, nhìn cái bụng nhô cao, chắc hẳn mang bầu tháng thứ tư, thứ năm. Gương mặt cô ấy đau đớn nhìn thi thể đầy đất dưới thành, bật khóc.

Cố Cẩn Hi đi tới bên cô, môi mỏng khẽ nâng, vừa đúng một góc độ chế nhạo, “Ngươi nhìn xem, ngươi trong lòng hắn ta quan trọng biết bao, còn quan trọng hơn cả giang sơn vạn dặm này đấy.”

“Bỉ ổi! Ngươi dùng một cô gái đang mang thai tới uy hiếp người khác, mà không quang minh chính đại đối chiến với Uyên, không phải hành vi của một quân tử!” Âu Dương Ngữ phỉ nhổ, cắn răng nghiến lợi nói, “Lúc trước thích khách ám sát ngươi, ta không nên che chở cho ngươi, để kẻ đó giết chết ngươi mới phải! Giết chết ngươi đi! Đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”

“Hừ hừ!” Cố Cẩn Hi không chút nể nang một tay tóm lấy cằm của cô ấy, “Đừng quên, hiện giờ mạng của ngươi vẫn còn ở trong tay trẫm, trẫm muốn ngươi chết như nào, ngươi phải chết như thế!”

“Có bản lĩnh thì giết ta đi!”

“Có rất nhiều cách để giết ngươi, chẳng qua thế nào có lợi với trẫm nhất mới là điều trẫm mưu cầu.” Cố Cẩn Hi khinh thường, “Giết ngươi? Giống như giết một con giun con dế mà thôi, chỉ bằng một câu nói của trẫm.”

“Phi!” Âu Dương Ngữ nhổ một bãi nước bọt qua, nhưng hắn dễ dàng lách mình tránh thoát. Đúng lúc này, dưới thành truyền đến tiếng trống trận, tiếng hô đánh hô giết, còn có tiếng bước chân dồn dập.

Cố Cẩn Hi xoay đầu, nhìn dàn quân đông nghịt cách đó không xa, đạp bụi đất chạy như bay đến. Không khỏi nhếch miệng cười, “Đệ Ngũ Uyên, bây giờ, ngươi đã quyết định xong chưa? Giang sơn hay mỹ nhân, rốt cuộc ngươi chọn cái nào? Trẫm thật sự rất hiếu kỳ đấy.”

Thời điểm quân của Uyên càng lúc càng tiến gần, đột nhiên hắn phát hiện, ở giữa đoàn quân, có một chiếc xe bằng gỗ, trên xe dựng thẳng một cây cột rất cao, trên cây cột có trói một cô gái áo lục. Cố Cẩn Hi híp mắt, người kia là…

Đợi đến khi quân vây dưới thành, hai mắt Âu Dương Ngữ nhìn thẳng vào tướng lĩnh áo trắng ngồi trên con ngựa đen duy nhất giữa thiên binh vạn mã kia, thống thiết kêu lên, “Uyên! Đừng làm chuyện điên rồ! Kiếp này Ngữ có thể gặp được quân, yêu quân, đã là phúc phận tu mấy kiếp rồi, Ngữ không mong được cùng quân đầu bạc răng long, chỉ cầu quân cả đời bình an. Đừng vì Ngữ mà làm ra chuyện sai lầm!”

(Quân ở đây dùng để chỉ người mình thương.)

“Bịt miệng ả lại!” Cố Cẩn Hi nhíu chặt lông mày, phân phó người.

“Dạ. Thần tuân chỉ!” Thành chủ ở bên cung kính nghe theo mệnh lệnh.

Đệ Ngũ Uyên một mình đến dưới chân thành, mắt không rời khỏi Âu Dương Ngữ, “Tiểu Ngữ, nàng đừng sợ, mọi chuyện đã có ta rồi.”

“Đệ Ngũ Uyên, đồ


/64

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status