Sau khi đã làm công tác tư tưởng cho cả nhà xong, hôm nay là ngày thứ hai nên Bạch Thuần Hy cùng cha Bạch đến trường làm một số thủ tục chuẩn bị đi du học.
Đây là ngôi trường dành cho con nhà giàu theo học, mọi thứ trong trường điều là thứ tốt nhất... Một ngôi trường xa hoa, tráng lệ nhưng cũng không kém vài phần mục nát .
Bạch Thuần Hy nhếch môi cười giễu cợt một tiếng, cô theo cha đi vào phòng Hiệu trưởng nói chuyện xong thì cha Bạch đi làm thủ tục còn cô thì dạo quanh sân trường. Thoáng dừng chân dưới gốc cây to gần phòng giáo vụ cô đột nhiên lâm vào trầm tư.
Cô đang suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào. Tốt nhất tránh mặt nữ chính lẫn nam chính, để phòng ngừa nhiều chuyện xảy ra. Cô cũng không phải là Bạch Thuần Hy ngốc nghếch kia nên cô chắc chắn sẽ không đeo bám mấy tên nam chính để tự rước hoạ vào thân.
Đúng vậy! Phải suy tính rõ ràng, chuẩn bị tất cả mọi thứ để bảo vệ mình cùng gia đình...
Bạch Thuần Hy hít một hơi thật sâu, đúng lúc cô đang ngẫn ngơ suy nghĩ thì một giọng nói trầm thấp nam tính mang theo vẽ châm chọc vang lên:
Ơ đây không phải là Bạch đại tiểu thư của chúng ta hay sao? Sao lại ngồi ở đây? Không chạy đi tìm đàn ông nữa à?
Bạch Thuần Hy nhíu mày, cô thoáng ngẩng đầu lên thì thấy một nam một nữ đứng trước mặt cô. Thôi rồi! Thế nào cũng không thể gặp được nữ chính lẫn nam chính trong cùng một ngày, cùng một nơi, cùng một giờ như thế này chứ.
Bạch Thuần Hy gấp đến muốn vò đầu, thật không thể hiểu nổi tại sao mình mới xuyên qua được hai hôm mà lại đen đến thế này?
Nuốt vào trong lòng tiếng thở dài... Cô không thể không công nhận được nữ chính rất xinh đẹp. Đồng Thanh Thanh, nữ chính trong truyện theo miêu tả của tác giả thì là người có làn da trắng như mỡ đông, lại mềm mịn như tơ, mắt đẹp mộng mơ cùng đôi môi anh đào chúm chím.... vân vân và vân vân... Ở cô ta có thể là tập hợp tất cả vẻ đẹp nên có của người con gái.
Gương mặt này quả nhiên không sai nhưng trong cảm nhận của Bạch Thuần Hy thì nét đẹp của nữ chính quá mức uỷ mị, ướt át. Cô không thích nét đẹp này, quá yếu đuối. Nhưng nó lại có thể khơi dậy tính muốn bao bọc chở che của đàn ông dành cho cô ta.
Còn người đàn ông thì cao lớn và rất đẹp trai kề bên chính là Dạ Vũ Trạch - Tổng giám đốc công ty Khải Thịnh. Một công ty lớn chuyên kinh doanh địa ốc cũng là anh họ của nữ chính.
Trạch ca ca sao lại nói với Thuần Hy như vậy.
Nữ chủ bạch liên hoa lên tiếng.
Anh đã khách sáo với cô ta lắm rồi. Thứ phụ nữ chỉ biết tìm cách leo lên giường nam nhân như cô ta anh chả thèm nói, nếu không phải Thanh Thanh quen biết cô ta anh cũng không quan tâm cô ta làm gì.
Trạch ca ca đừng nói vậy. Thuần Hy không phải như vậy đâu... ...
Hai người đang diễn kịch cho ai xem thế?
Cô dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người hỏi.
Tôi như thế nào có cũng không cần Đồng tiểu thư lên tiếng giùm. Vả lại chúng ta chưa thân đến mức gọi thẳng tên!
Bạch Thuần Hy nhìn Đồng Thanh Thanh với ánh mắt sắc sảo. Cô đã xem qua nguyên tác nên cô hiểu rõ nữ chính bạch liên hoa này là người như thế nào.
Trước mặt mọi người thì luôn ra vẽ hiền lành dịu dàng tinh khiết... Thế nhưng tinh khiết đến nỗi ABC...XYZ với tận 3 tên đàn ông mà không ngại.
Cô cũng thật không hiểu nổi tình yêu bị chia năm xẻ bảy thế kia mà đám đàn ông vẫn bám theo cô ta như ruồi bu mật...
Gương mặt Đồng Thanh Thanh tái nhợt nhìn cô mím môi vẻ uỷ khuất, hốc mắt đỏ lên như sắp khóc. Dạ Vũ Trạch nhìn thấy vẻ mặt đó của Đồng Thanh Thanh thì thương tiếc không thôi.
Thanh Thanh đang nói tốt cho cô mà thái độ của cô thế đấy à?
Dạ Vũ Trạch kênh mặt lên nhìn cô, hắn như muốn xông vào đánh cô. Cô nhíu mày tỏ vẻ chán ghét nói.
Dạ tổng! Con người của tôi như thế nào các người không có tư cách để nói. Thêm nữa đúng là trước đây tôi từng muốn quyến rũ anh. Nhưng giờ nghĩ lại lúc ấy tôi thật ngu ngốc nên mới thích thứ đàn ông như anh. Dù sao thì trước đây tôi đã làm phiền anh rồi thật ngại quá, mong anh thứ lỗi. Từ bây giờ tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa. Tốt nhất là có gặp cũng xem như chưa từng quen biết đi... Vậy nhé, tôi xin phép đi trước.
Cô bước đi lướt qua 2 người thì Dạ Vũ Trạch chộp lấy khuỷ tay cô kéo lại. Hắn nhìn cô với ánh mắt giết người, lạnh lùng hỏi:
Thứ đàn ông như tôi là thứ đàn ông như thế nào? Cô đang tự đề cao mình đấy sao? Cô dù gì cũng chỉ là đứa con gái không nên nết. Liệu có lúc nào cô không tính kế leo lên giường của đàn ông hay là không? Không có đúng chứ. Còn nữa, giờ này cô không trong lớp học ra đây đứng làm gì. Tính quyến rũ ai nữa à?
Bạch Thuần Hy đột nhiên bật cười, cô bây giờ có một loại cảm xúc... Đó chính là rất muốn dùng chân chà đạp lên cái gương mặt đẹp đẽ khốn kiếp ở đối diện vô cùng. Chỉ là... Cô nhịn. Cô không muốn làm lớn chuyện ở đây vì cha Bạch cũng sắp ra rồi.
Tôi đến làm thủ tục thôi học
Hoá ra là thôi học. Cô có đi học chắc cũng chỉ biết tìm đàn ông thôi chứ thật tế chưa bao giờ nghiêm túc học hành, không phải sao?
Ngược lại với vẻ mỉa mai của Dạ Vũ Trạch và vẻ mặt bất ngờ của Đồng Thanh Thanh, cô bình thản nói:
Tôi thôi học ở đây vì tôi muốn đi du học. Mà việc này của tôi liên quan gì đến Dạ tổng nhỉ?
Du học?
Hai người đồng thanh hỏi. Sau đó Dạ Vũ Trạch mới bật cười, tiếu ý nơi khóe mắt cùng khinh thường không hề che giấu.
Bạch Thuần Hy cô đang diễn hài đấy à? Với thành tích của cô mà đi du học chỉ tổ phí tiền mà thôi. Đây đúng là chuyện cười của năm nay !
Bạch Thuần Hy chủ động xem thường lời nói của Dạ Vũ Trạch, lạnh lùng giằng tay ra khỏi móng vuốt của anh ta. Nhưng khuỷ tay của cô hằn lên vết đỏ trên nền da trắng muốt thật chói mắt.
Bạch Thuần Hy thoáng chau mày nhìn thẳng Dạ Vũ Trạch nói:
Dạ tổng sao anh biết tôi không có khả năng để đi du học? A... nếu thế chúng ta cá cược một trận. Thế nào?
Trong mắt Bạch Thuần Hy xẹt qua môt tia gian trá, cười tươi tắn nhìn Dạ Vũ Trạch.
Dạ Vũ Trạch trong chốc lát hơi ngẩn người. Hắn không ngờ Bạch Thuần Hy cười lên lại đẹp như thế! Nét đẹp của cô thuộc về đẹp dịu dàng mà còn đáng yêu, nụ cười như nắng mai ấm áp. Khi cười, bờ môi mọng cong lên hé ra hàm răng trắng đều như ngọc. Đôi mắt cong cong và long lanh thật sự vô cùng xinh đẹp.
Đồng Thanh Thanh thì lại không giấu được sự ghen ghét trong mắt. Cô dù có đẹp nhưng đó cũng là nét đẹp yếu đuối hồn nhiên do cô rèn luyện mới có được. Còn Bạch Thuần Hy không phải luyện tập cũng có thể cười đẹp như vậy. Thật đáng ghen tị!
Đồng Thanh Thanh nắm chặt tay, nét mặt có ai oán cùng chán ghét đan xen xuất hiện. Nhưng cô ta không hề hay biết, nét mặt vừa rồi của mình không thoát được sự quan sát của Bạch Thuần Hy.
Cá cược như thế nào?
Sao khi định thần lại Dạ Vũ Trạch lên tiếng hỏi che giấu đi sự thất thần vừa rồi của mình.
Năm năm!
Bạch Thuần Hy vươn ra năm ngón tay, khí thế thanh lãnh trên người cùng lời nói sắc bén ép sát theo sau, tiếp tục nó.
Sau năm năm tôi trở về. Nếu như tôi có thể thành tài thì anh phải đáp ứng tôi một điều kiện. Còn nếu như tôi không thể học thành tài thì tôi sẽ đáp ứng anh một điều kiện. Nguyên tắc không yêu cầu đối phương làm việc gì thương thiên hại lý. Như thế có được hay không?
Cô mỉm cười giải thích.
Dạ Vũ Trạch suy nghĩ với bản chất của cô thì chả bao giờ có thể nghiêm túc học thành tài được. Ngược lại được một điều kiện của Đại tiểu thư Bạch gia ít nhiều gì sau này cũng sẽ có lợi chứ không hại.
Dạ Vũ Trạch nhếch môi cười:
Được... Bạch Thuần Hy! Đây là do cô đề nghị, sau này không được hối hận.
Dạ Vũ Trạch nhấn mạnh những từ cuối cùng. Đôi mắt sắc bén tinh anh đã lóe lên tia sáng. Anh ta đã nhận ra tính khiêu chiến cho hiệp ước này.
Nhưng mà... Trạch ca ca...
Đồng Thanh Thanh muốn lên tiếng ngăn cản, cô ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn nhưng còn chưa nghĩ ra không ổn ở chỗ nào thì đã bị Bạch Thuần Hy cắt ngang:
Dạ tổng yên tâm. Dạ tổng cũng là người có uy tín nên chắc không cần làm chứng từ chứ?
không cần. Dạ Vũ Trạch tôi trước giờ chưa nuốt lời bao giờ
Vậy được. Mọi chuyện đã định. Tôi xin phép đi trước.
Không chờ cho hai người kia nói thêm lời nào, Bạch Thuần Hy đã quay người bước đi, từng bước đều vô cùng hiên ngang. Khoé môi cong cong một nụ cười gian xảo
Còn chưa biết mèo nào cắn miểu mèo nào đâu. Dạ tổng, anh tốt nhất hãy từ từ hưởng thụ đi!
~ ~_________________
Đây là ngôi trường dành cho con nhà giàu theo học, mọi thứ trong trường điều là thứ tốt nhất... Một ngôi trường xa hoa, tráng lệ nhưng cũng không kém vài phần mục nát .
Bạch Thuần Hy nhếch môi cười giễu cợt một tiếng, cô theo cha đi vào phòng Hiệu trưởng nói chuyện xong thì cha Bạch đi làm thủ tục còn cô thì dạo quanh sân trường. Thoáng dừng chân dưới gốc cây to gần phòng giáo vụ cô đột nhiên lâm vào trầm tư.
Cô đang suy nghĩ tiếp theo nên làm như thế nào. Tốt nhất tránh mặt nữ chính lẫn nam chính, để phòng ngừa nhiều chuyện xảy ra. Cô cũng không phải là Bạch Thuần Hy ngốc nghếch kia nên cô chắc chắn sẽ không đeo bám mấy tên nam chính để tự rước hoạ vào thân.
Đúng vậy! Phải suy tính rõ ràng, chuẩn bị tất cả mọi thứ để bảo vệ mình cùng gia đình...
Bạch Thuần Hy hít một hơi thật sâu, đúng lúc cô đang ngẫn ngơ suy nghĩ thì một giọng nói trầm thấp nam tính mang theo vẽ châm chọc vang lên:
Ơ đây không phải là Bạch đại tiểu thư của chúng ta hay sao? Sao lại ngồi ở đây? Không chạy đi tìm đàn ông nữa à?
Bạch Thuần Hy nhíu mày, cô thoáng ngẩng đầu lên thì thấy một nam một nữ đứng trước mặt cô. Thôi rồi! Thế nào cũng không thể gặp được nữ chính lẫn nam chính trong cùng một ngày, cùng một nơi, cùng một giờ như thế này chứ.
Bạch Thuần Hy gấp đến muốn vò đầu, thật không thể hiểu nổi tại sao mình mới xuyên qua được hai hôm mà lại đen đến thế này?
Nuốt vào trong lòng tiếng thở dài... Cô không thể không công nhận được nữ chính rất xinh đẹp. Đồng Thanh Thanh, nữ chính trong truyện theo miêu tả của tác giả thì là người có làn da trắng như mỡ đông, lại mềm mịn như tơ, mắt đẹp mộng mơ cùng đôi môi anh đào chúm chím.... vân vân và vân vân... Ở cô ta có thể là tập hợp tất cả vẻ đẹp nên có của người con gái.
Gương mặt này quả nhiên không sai nhưng trong cảm nhận của Bạch Thuần Hy thì nét đẹp của nữ chính quá mức uỷ mị, ướt át. Cô không thích nét đẹp này, quá yếu đuối. Nhưng nó lại có thể khơi dậy tính muốn bao bọc chở che của đàn ông dành cho cô ta.
Còn người đàn ông thì cao lớn và rất đẹp trai kề bên chính là Dạ Vũ Trạch - Tổng giám đốc công ty Khải Thịnh. Một công ty lớn chuyên kinh doanh địa ốc cũng là anh họ của nữ chính.
Trạch ca ca sao lại nói với Thuần Hy như vậy.
Nữ chủ bạch liên hoa lên tiếng.
Anh đã khách sáo với cô ta lắm rồi. Thứ phụ nữ chỉ biết tìm cách leo lên giường nam nhân như cô ta anh chả thèm nói, nếu không phải Thanh Thanh quen biết cô ta anh cũng không quan tâm cô ta làm gì.
Trạch ca ca đừng nói vậy. Thuần Hy không phải như vậy đâu... ...
Hai người đang diễn kịch cho ai xem thế?
Cô dùng ánh mắt tò mò nhìn hai người hỏi.
Tôi như thế nào có cũng không cần Đồng tiểu thư lên tiếng giùm. Vả lại chúng ta chưa thân đến mức gọi thẳng tên!
Bạch Thuần Hy nhìn Đồng Thanh Thanh với ánh mắt sắc sảo. Cô đã xem qua nguyên tác nên cô hiểu rõ nữ chính bạch liên hoa này là người như thế nào.
Trước mặt mọi người thì luôn ra vẽ hiền lành dịu dàng tinh khiết... Thế nhưng tinh khiết đến nỗi ABC...XYZ với tận 3 tên đàn ông mà không ngại.
Cô cũng thật không hiểu nổi tình yêu bị chia năm xẻ bảy thế kia mà đám đàn ông vẫn bám theo cô ta như ruồi bu mật...
Gương mặt Đồng Thanh Thanh tái nhợt nhìn cô mím môi vẻ uỷ khuất, hốc mắt đỏ lên như sắp khóc. Dạ Vũ Trạch nhìn thấy vẻ mặt đó của Đồng Thanh Thanh thì thương tiếc không thôi.
Thanh Thanh đang nói tốt cho cô mà thái độ của cô thế đấy à?
Dạ Vũ Trạch kênh mặt lên nhìn cô, hắn như muốn xông vào đánh cô. Cô nhíu mày tỏ vẻ chán ghét nói.
Dạ tổng! Con người của tôi như thế nào các người không có tư cách để nói. Thêm nữa đúng là trước đây tôi từng muốn quyến rũ anh. Nhưng giờ nghĩ lại lúc ấy tôi thật ngu ngốc nên mới thích thứ đàn ông như anh. Dù sao thì trước đây tôi đã làm phiền anh rồi thật ngại quá, mong anh thứ lỗi. Từ bây giờ tôi sẽ không làm phiền đến anh nữa. Tốt nhất là có gặp cũng xem như chưa từng quen biết đi... Vậy nhé, tôi xin phép đi trước.
Cô bước đi lướt qua 2 người thì Dạ Vũ Trạch chộp lấy khuỷ tay cô kéo lại. Hắn nhìn cô với ánh mắt giết người, lạnh lùng hỏi:
Thứ đàn ông như tôi là thứ đàn ông như thế nào? Cô đang tự đề cao mình đấy sao? Cô dù gì cũng chỉ là đứa con gái không nên nết. Liệu có lúc nào cô không tính kế leo lên giường của đàn ông hay là không? Không có đúng chứ. Còn nữa, giờ này cô không trong lớp học ra đây đứng làm gì. Tính quyến rũ ai nữa à?
Bạch Thuần Hy đột nhiên bật cười, cô bây giờ có một loại cảm xúc... Đó chính là rất muốn dùng chân chà đạp lên cái gương mặt đẹp đẽ khốn kiếp ở đối diện vô cùng. Chỉ là... Cô nhịn. Cô không muốn làm lớn chuyện ở đây vì cha Bạch cũng sắp ra rồi.
Tôi đến làm thủ tục thôi học
Hoá ra là thôi học. Cô có đi học chắc cũng chỉ biết tìm đàn ông thôi chứ thật tế chưa bao giờ nghiêm túc học hành, không phải sao?
Ngược lại với vẻ mỉa mai của Dạ Vũ Trạch và vẻ mặt bất ngờ của Đồng Thanh Thanh, cô bình thản nói:
Tôi thôi học ở đây vì tôi muốn đi du học. Mà việc này của tôi liên quan gì đến Dạ tổng nhỉ?
Du học?
Hai người đồng thanh hỏi. Sau đó Dạ Vũ Trạch mới bật cười, tiếu ý nơi khóe mắt cùng khinh thường không hề che giấu.
Bạch Thuần Hy cô đang diễn hài đấy à? Với thành tích của cô mà đi du học chỉ tổ phí tiền mà thôi. Đây đúng là chuyện cười của năm nay !
Bạch Thuần Hy chủ động xem thường lời nói của Dạ Vũ Trạch, lạnh lùng giằng tay ra khỏi móng vuốt của anh ta. Nhưng khuỷ tay của cô hằn lên vết đỏ trên nền da trắng muốt thật chói mắt.
Bạch Thuần Hy thoáng chau mày nhìn thẳng Dạ Vũ Trạch nói:
Dạ tổng sao anh biết tôi không có khả năng để đi du học? A... nếu thế chúng ta cá cược một trận. Thế nào?
Trong mắt Bạch Thuần Hy xẹt qua môt tia gian trá, cười tươi tắn nhìn Dạ Vũ Trạch.
Dạ Vũ Trạch trong chốc lát hơi ngẩn người. Hắn không ngờ Bạch Thuần Hy cười lên lại đẹp như thế! Nét đẹp của cô thuộc về đẹp dịu dàng mà còn đáng yêu, nụ cười như nắng mai ấm áp. Khi cười, bờ môi mọng cong lên hé ra hàm răng trắng đều như ngọc. Đôi mắt cong cong và long lanh thật sự vô cùng xinh đẹp.
Đồng Thanh Thanh thì lại không giấu được sự ghen ghét trong mắt. Cô dù có đẹp nhưng đó cũng là nét đẹp yếu đuối hồn nhiên do cô rèn luyện mới có được. Còn Bạch Thuần Hy không phải luyện tập cũng có thể cười đẹp như vậy. Thật đáng ghen tị!
Đồng Thanh Thanh nắm chặt tay, nét mặt có ai oán cùng chán ghét đan xen xuất hiện. Nhưng cô ta không hề hay biết, nét mặt vừa rồi của mình không thoát được sự quan sát của Bạch Thuần Hy.
Cá cược như thế nào?
Sao khi định thần lại Dạ Vũ Trạch lên tiếng hỏi che giấu đi sự thất thần vừa rồi của mình.
Năm năm!
Bạch Thuần Hy vươn ra năm ngón tay, khí thế thanh lãnh trên người cùng lời nói sắc bén ép sát theo sau, tiếp tục nó.
Sau năm năm tôi trở về. Nếu như tôi có thể thành tài thì anh phải đáp ứng tôi một điều kiện. Còn nếu như tôi không thể học thành tài thì tôi sẽ đáp ứng anh một điều kiện. Nguyên tắc không yêu cầu đối phương làm việc gì thương thiên hại lý. Như thế có được hay không?
Cô mỉm cười giải thích.
Dạ Vũ Trạch suy nghĩ với bản chất của cô thì chả bao giờ có thể nghiêm túc học thành tài được. Ngược lại được một điều kiện của Đại tiểu thư Bạch gia ít nhiều gì sau này cũng sẽ có lợi chứ không hại.
Dạ Vũ Trạch nhếch môi cười:
Được... Bạch Thuần Hy! Đây là do cô đề nghị, sau này không được hối hận.
Dạ Vũ Trạch nhấn mạnh những từ cuối cùng. Đôi mắt sắc bén tinh anh đã lóe lên tia sáng. Anh ta đã nhận ra tính khiêu chiến cho hiệp ước này.
Nhưng mà... Trạch ca ca...
Đồng Thanh Thanh muốn lên tiếng ngăn cản, cô ta bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn nhưng còn chưa nghĩ ra không ổn ở chỗ nào thì đã bị Bạch Thuần Hy cắt ngang:
Dạ tổng yên tâm. Dạ tổng cũng là người có uy tín nên chắc không cần làm chứng từ chứ?
không cần. Dạ Vũ Trạch tôi trước giờ chưa nuốt lời bao giờ
Vậy được. Mọi chuyện đã định. Tôi xin phép đi trước.
Không chờ cho hai người kia nói thêm lời nào, Bạch Thuần Hy đã quay người bước đi, từng bước đều vô cùng hiên ngang. Khoé môi cong cong một nụ cười gian xảo
Còn chưa biết mèo nào cắn miểu mèo nào đâu. Dạ tổng, anh tốt nhất hãy từ từ hưởng thụ đi!
~ ~_________________
/12
|