Nhìn theo bóng dáng Bạch Thuần Hy đi xa, trong lòng Dạ Vũ Trạch có một cảm giác không rõ. Trước đây hễ thấy Dạ Vũ Trạch thì Bạch Thuần Hy bám theo như đĩa không buông, nhưng nay lại đối với hắn hờ hững giống như thể hắn thấp kém đến nỗi không thể nào lọt vào mắt cô vậy.
Dạ Vũ Trạch thoáng trầm ngâm trong giây lát nhưng rồi cũng quyết định đem việc đó quẳng ra sau đầu, không thèm suy nghĩ đến nữa. Khóe môi tuấn mĩ nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong lạnh lùng. Lạt mềm buộc chặt, chiêu trò cũ rích như vậy? Bạch Thuần Hy, tôi thật muốn xem cô có thể diễn trò đến bao giờ.
Tự vỗ về tâm trạng kì lạ của mình xong xuôi, Dạ Vũ Trạch nắm lấy bàn tay Đồng Thanh Thanh kéo cô ta rời đi. Chỉ là không biết được, một ngày nào đó sau này, khi hắn nhớ lại ngày hôm nay, hắn có hối hận vô cùng hay không...
Bạch Thuần Hy ngược lại không có suy nghĩ nhiều như Dạ Vũ Trạch. Khi đã lên xe về nhà, trong đầu của cô chỉ chú tâm đến duy nhất một chuyện, đó là làm thế nào để thắng trận cá cược vừa rồi.
Thật ra, khi đưa ra yêu cầu cá cược, không phải là cô không lo lắng. Có điều cô vẫn đặt cược, cô chỉ là đang suy tính cho mình một đường lui sau này, cũng như tạo một lối đi khác bảo đảm an toàn hơn mà thôi.
Năng lực bản thân mình cô hiểu hơn ai hết, trước đây vì muốn lấy lòng cha mẹ cô không màng đến sức khoẻ, cô lao đầu vào học, học, và học...
Khi đó, Cô học rất nhiều thứ, nỗ lực làm việc không ngừng. Nhưng đổi lại chỉ là sự ghẻ lạnh cùng vô tình của bọn họ. Cô có nên cảm ơn bọn họ, nhờ có bọn họ luôn không xem cô ra gì mà hôm nay cô mới có đủ nền móng để đối đầu Dạ Vũ Trạch hay là không?
Bạch Thuần Hy vừa chống khuỷ tay lên thành cửa xe, nhìn ra ngoài vừa cười nhạt, bản thân mình lại nhớ đến chuyện quá khứ nữa rồi. Mọi chuyện đều đã qua, bây giờ ông trời cho cô có cơ hội làm lại cuộc đời, những chuyện đó, đều theo quá khứ cuốn đi thôi.
Cái cô cần bây giờ chính là hiện tại, nắm bắt được mọi thứ, làm chủ mọi thứ và không bao giờ buông tay! Nam chủ, nữ chủ cái gì, tất cả đều cuộn mông sang một bên.
Những nổ lực kiếp trước cô cố gắng để lấy lòng họ thì bây giờ cô sẽ dùng nó bảo vệ gia đình thân yêu bây giờ... Buông xuôi quá khứ đi, cô lại làm một Bạch Thuần Hy mà cô muốn.
Bạch Thuần Hy nắm chặt bàn tay nhỏ, một ý chí mạnh mẽ dần dần hình thành trong tim cô. Nhìn đi, trên gương mặt của cô lúc này đang tràn đầy sự quyết tâm.
Cha Bạch từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát con gái. Ông không biết xãy ra chuyện gì nhưng nhìn con gái hết suy tư lại cười nhạt, rồi sau đó là sự quyết tâm kiên định.
Nhưng rồi ông lại lắc lắc đầu, khóe môi cong lên một cái mỉm cười. Con gái yêu trưởng thành rồi. Điều này thật sự đã làm ông thở phào nhẹ nhỏm.
Trong hai đứa con thì đứa con gái này làm ông lo lắng nhất. Do được nuông chiều, nên đâm ra hư hỏng, ngỗ ngược. Chỉ là bây giờ thì ông đã có thể yên tâm.
Chợt trong đầu ông lại có thêm một suy nghĩ khác: Con gái à con không biết lúc con tập trung suy nghĩ một việc gì đó trông con đẹp lung linh nhưng một thiên thần hay sao!!
Cha Bạch đưa tay xoa đầu Bạch Thuần Hy. Ông nói.
Con gái à. Dù có như thế nào sau lưng con vẫn còn có cha mẹ và anh. Cho dù con có làm gì thì mãi mãi vẫn là con gái yêu của cha mẹ...Cho nên, đừng nhíu mày nữa. Sắp thành bà lão rồi!
Bạch Thuần Hy nghe cha Bạch nói mà trong lòng chợt thấy hạnh phúc vô cùng. Cô ôm chầm lấy ông, đầu nhụi nhụi vào ngực ông mà không nói gì.
Cho dù lúc này có muôn lời ngàn lời cũng đã nghẹn ngay lồng ngực... Chóp mũi cay cay. Hồi lâu cô mới thì thào nói nhỏ với cha Bạch.
Con sẽ không phụ lòng cha mẹ vàanh. Con sẽ nổ lực học tập.
Cha Bạch vuốt tóc con gái, cười từ ái...
Chỉ cần con sống vui vẻ, khoẻ mạnh thì tốt rồi...
Cha Bạch đưa Bạch Thuần Hy về đến nhà còn mình thì đến công ty. Cô về nhà bắt đầu sắp xếp hành lý chuẩn bị mọi thứ.
Cô cũng lập ra kế hoạch cho mình trong vòng năm năm du học. Cô sẽ sang nước T để học. Ở nước T có trường đại học K nổi tiếng thế giới. Mục tiêu của cô là bằng tiến sĩ Quản trị kinh doanh của đại học K.
Năm năm nói ra thì dài nhưng với cô vừa đủ để hoàn thành bước khởi đầu của mình. Đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời trên cao. Trời trong xanh, gió hây hây,... làm lòng cô cũng thanh thản một phần nào.
Bạch Thuần Hy mỉm cười nhìn trời. Thả những ưu tư của mình theo gió. Cô thích gió vì gió tự do, cô thích nắng vì nắng rất ấm áp. Một ngày không xa, cô sẽ trở lại nơi đây, thoả sức làm gió làm nắng tung hoành với bầu trời xanh kia...
Tất cả chỉ cần thời gian mà thôi._________________
Dạ Vũ Trạch thoáng trầm ngâm trong giây lát nhưng rồi cũng quyết định đem việc đó quẳng ra sau đầu, không thèm suy nghĩ đến nữa. Khóe môi tuấn mĩ nhẹ nhàng nhếch lên một đường cong lạnh lùng. Lạt mềm buộc chặt, chiêu trò cũ rích như vậy? Bạch Thuần Hy, tôi thật muốn xem cô có thể diễn trò đến bao giờ.
Tự vỗ về tâm trạng kì lạ của mình xong xuôi, Dạ Vũ Trạch nắm lấy bàn tay Đồng Thanh Thanh kéo cô ta rời đi. Chỉ là không biết được, một ngày nào đó sau này, khi hắn nhớ lại ngày hôm nay, hắn có hối hận vô cùng hay không...
Bạch Thuần Hy ngược lại không có suy nghĩ nhiều như Dạ Vũ Trạch. Khi đã lên xe về nhà, trong đầu của cô chỉ chú tâm đến duy nhất một chuyện, đó là làm thế nào để thắng trận cá cược vừa rồi.
Thật ra, khi đưa ra yêu cầu cá cược, không phải là cô không lo lắng. Có điều cô vẫn đặt cược, cô chỉ là đang suy tính cho mình một đường lui sau này, cũng như tạo một lối đi khác bảo đảm an toàn hơn mà thôi.
Năng lực bản thân mình cô hiểu hơn ai hết, trước đây vì muốn lấy lòng cha mẹ cô không màng đến sức khoẻ, cô lao đầu vào học, học, và học...
Khi đó, Cô học rất nhiều thứ, nỗ lực làm việc không ngừng. Nhưng đổi lại chỉ là sự ghẻ lạnh cùng vô tình của bọn họ. Cô có nên cảm ơn bọn họ, nhờ có bọn họ luôn không xem cô ra gì mà hôm nay cô mới có đủ nền móng để đối đầu Dạ Vũ Trạch hay là không?
Bạch Thuần Hy vừa chống khuỷ tay lên thành cửa xe, nhìn ra ngoài vừa cười nhạt, bản thân mình lại nhớ đến chuyện quá khứ nữa rồi. Mọi chuyện đều đã qua, bây giờ ông trời cho cô có cơ hội làm lại cuộc đời, những chuyện đó, đều theo quá khứ cuốn đi thôi.
Cái cô cần bây giờ chính là hiện tại, nắm bắt được mọi thứ, làm chủ mọi thứ và không bao giờ buông tay! Nam chủ, nữ chủ cái gì, tất cả đều cuộn mông sang một bên.
Những nổ lực kiếp trước cô cố gắng để lấy lòng họ thì bây giờ cô sẽ dùng nó bảo vệ gia đình thân yêu bây giờ... Buông xuôi quá khứ đi, cô lại làm một Bạch Thuần Hy mà cô muốn.
Bạch Thuần Hy nắm chặt bàn tay nhỏ, một ý chí mạnh mẽ dần dần hình thành trong tim cô. Nhìn đi, trên gương mặt của cô lúc này đang tràn đầy sự quyết tâm.
Cha Bạch từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát con gái. Ông không biết xãy ra chuyện gì nhưng nhìn con gái hết suy tư lại cười nhạt, rồi sau đó là sự quyết tâm kiên định.
Nhưng rồi ông lại lắc lắc đầu, khóe môi cong lên một cái mỉm cười. Con gái yêu trưởng thành rồi. Điều này thật sự đã làm ông thở phào nhẹ nhỏm.
Trong hai đứa con thì đứa con gái này làm ông lo lắng nhất. Do được nuông chiều, nên đâm ra hư hỏng, ngỗ ngược. Chỉ là bây giờ thì ông đã có thể yên tâm.
Chợt trong đầu ông lại có thêm một suy nghĩ khác: Con gái à con không biết lúc con tập trung suy nghĩ một việc gì đó trông con đẹp lung linh nhưng một thiên thần hay sao!!
Cha Bạch đưa tay xoa đầu Bạch Thuần Hy. Ông nói.
Con gái à. Dù có như thế nào sau lưng con vẫn còn có cha mẹ và anh. Cho dù con có làm gì thì mãi mãi vẫn là con gái yêu của cha mẹ...Cho nên, đừng nhíu mày nữa. Sắp thành bà lão rồi!
Bạch Thuần Hy nghe cha Bạch nói mà trong lòng chợt thấy hạnh phúc vô cùng. Cô ôm chầm lấy ông, đầu nhụi nhụi vào ngực ông mà không nói gì.
Cho dù lúc này có muôn lời ngàn lời cũng đã nghẹn ngay lồng ngực... Chóp mũi cay cay. Hồi lâu cô mới thì thào nói nhỏ với cha Bạch.
Con sẽ không phụ lòng cha mẹ vàanh. Con sẽ nổ lực học tập.
Cha Bạch vuốt tóc con gái, cười từ ái...
Chỉ cần con sống vui vẻ, khoẻ mạnh thì tốt rồi...
Cha Bạch đưa Bạch Thuần Hy về đến nhà còn mình thì đến công ty. Cô về nhà bắt đầu sắp xếp hành lý chuẩn bị mọi thứ.
Cô cũng lập ra kế hoạch cho mình trong vòng năm năm du học. Cô sẽ sang nước T để học. Ở nước T có trường đại học K nổi tiếng thế giới. Mục tiêu của cô là bằng tiến sĩ Quản trị kinh doanh của đại học K.
Năm năm nói ra thì dài nhưng với cô vừa đủ để hoàn thành bước khởi đầu của mình. Đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời trên cao. Trời trong xanh, gió hây hây,... làm lòng cô cũng thanh thản một phần nào.
Bạch Thuần Hy mỉm cười nhìn trời. Thả những ưu tư của mình theo gió. Cô thích gió vì gió tự do, cô thích nắng vì nắng rất ấm áp. Một ngày không xa, cô sẽ trở lại nơi đây, thoả sức làm gió làm nắng tung hoành với bầu trời xanh kia...
Tất cả chỉ cần thời gian mà thôi._________________
/12
|