Chương 123: Tiểu Tịch, anh sợ
Ngay vào lúc này, cửa phòng làm việc của Kiều Lương đột ngột mở ra kem theo giọng nữ vang lên: “Cái gì? Thử lặp lại lần nữa!”
Tiêu Cảnh như thấy được cứu tinh vội vàng nhào qua ôm lấy Đường Tịch, phàn nàn nói: “Tiểu Nhu Nhi em nói xem, người này thật đáng sợ, đã hơn mười ngày còn chưa ngủ, anh sợ hắn chết đột ngột nên mới đi dụ dỗ hắn ngủ, không ngờ hắn còn đòi đánh anh! Trong hơn 20 năm nay, lần đầu tiên anh mới thấy làm người tốt lại khó đến như vậy!”
Đường Tịch liếc nhìn Kiều Lương một cái, lúc này mới phát hiện quầng thâm dưới mắt hắn do ngủ không ngon giấc, trong lòng cô liên đau lòng vô cùng, quay đầu lại nói với Tiêu Cảnh: “Anh ba, anh đi ra ngoài trước đi, nơi này giao lại cho em.”
Tiêu Cảnh ừ một tiếng, nói khẽ với Đường Tịch: “Không cần làm quá mọi việc lên làm gì, dỗ hắn an ổn ngủ là được rồi.”
Đường Tịch chợt cảm thấy buồn cười, dỗ Kiều Lương chính là một điều vô cùng khó khăn, nói không chừng có lẽ cô phải dùng tới mĩ nhân kế mới dỗ dành được.
Bất quá cô vẫn gật đầu, đáp :”Anh đi ra ngoài trước đi.”
Thấy em gái đã đáp ứng mình, Tiêu Cảnh yên tâm thoải mái ra đi làm, chỉ cần ông chủ không chết, hắn liền có thể kiếm được thêm nhiều tiền a, nếu như hôm nay em gái đem người kia dỗ thành công, hắn nhất định sẽ thực hiện lời hứa của mình, mua một chiếc xe số lượng có hạn cho em ấy!
Sau khi Tiêu Cảnh đi ra ngoài, Đường Tịch mới hướng chân đi về phía Kiều Lương, nhưng cứ bước một bước Kiều Lương theo bản năng lại lùi một bước, mãi đến khi Kiều Lương dựa vào ở bàn làm việc của mình, không thể lui được nữa.
Đường Tịch nhếch miệng cười, đưa tay ôm lấy cổ Kiều Lương, thấp giọng hỏi: “Anh vẫn ngĩ mình đang nằm mơ à?”
Kiều Lương đỏ mắt, nhìn Đường Tịch một lúc lâu, ừ một tiếng, âm thanh khàn khàn: “Không có cảm giác chân thật.”
Đường Tịch đau xót, nghĩ đến những hình ảnh mình nhìn thấy ở Dài Than, cô hít một hơi thật sâu, nhón chân lên nhấn lên môi Kiều Lương một cái hôn: “Như vậy đã chân thật chưa?”
Làn môi chạm vào môi Kiều Lương là có nhiệt độ, không phải lạnh như băng.
Kiều Lương giữ trụ đầu của Đường Tịch lại, nặng nề hôn lên, tuy nhiên lại bị Đường Tịch tránh ra, hắn đỏ mắt nhìn cô, cô chỉ cười, ôm lấy hắn, ghé vào tai thấp giọng: “Đi ngủ đi, ngủ dậy sẽ cho anh hôn.”
Kiều Lương hơi nhíu mày, “Không ngủ được.”
“Sợ gặp phải ác mộng sao?” Trong lòng Đường Tịch có chút hốt hoảng, cô biết Kiều Lương bị mất ngủ, nhưng không nghĩ đến đã mười ngày hắn chưa ngủ qua, cứ như vậy sẽ tự làm tổn hại đến bản thân, sẽ suy sụp mất.
Mà ngoài cửa Tiêu Cảnh nhìn thấy khẩu trang cùng mũ lưỡi trai bị vứt dưới đất, khóe miệng giật giật, nha đầu này cứ như vậy ném hết đồ ngụy trang của mình xuống dưới đất, thật là mất vệ sinh mà!
Cuối cùng Tiêu Cảnh vẫn cúi xuống nhặt những thứ đó lên, trở về phòng làm việc của mình.
Nhưng phòng làm việc bỗng nhiên bị cản lại, với sự tò mò của mình, trợ lí cả gan hỏi: “Tiêu tổng, nữ sinh vừa đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai đi vào phòng tổng giám đốc là ai a?”
Đây chính là tin tức lớn! Tổng giám đốc vốn không gần nữ sắc, nhưng lại cho một cô gái xa lạ bước vào phòng mình, hơn nữa còn đuổi cả Tiêu tổng ra ngoài…. Chẳng lẽ lần này có tiến triển?
Tiêu Cảnh thấy vẻ mặt bát quái lắm lời của nữ thư kí, hừ lạnh nói: “Cô suy nghĩ quá nhiều rồi, chẳng qua đó chỉ là một bác sĩ thôi miên thôi.”
“Tổng giám đốc mời bác sĩ thôi miên làm gì ạ?” Nữ thư kí tiếp tục lắm lời, tò mò hỏi
Tiêu Cảnh nhìn nữ thư kí thật lâu rồi bật cười: “Làm thế nào mà cô có thể làm trợ lí cho Kiều tổng? Ngay cả Kiều thị muốn mở rộng thị trường sang nền y học cũng không biết sao? Co không biết thuật thôi miên bây giờ có bao nhiêu tiềm năng sao?” Nói xong còn nhướng mày cười một tiếng: “Tôi nói cho cô biết, Kiều tổng là muốn học thuật thôi miên, chỉ sợ sau khi học được rồi sẽ chẳng có ai lừa được cậu ấy nữa đâu.” Nói xong còn không quên đóng cửa lại, bỏ mặc cô thư kí ngơ ngác đứng đó.
Sau mọt hồi ngẩn người, cô ta liền suy nghĩ: Giám đóc là đang muốn pháp triển công ty toàn diện sao?
Đường Tịch ngồi trên ghế so lon nhìn Kiều ương không chịu đi ngủ, thở dài: “Bởi vì ngón tay kia mà anh khong ngủ được sao?”
Kiều Lương ngẩn ra: “Làm sao em biết?”
Đường Tịch kéo Kiều Lương đi vào phòng nghỉ ngơi bên trong phòng làm việc, thấy thiết kế phòng này của Kiều Lường cùng phòng của cô ngày trước đều giống nhau như đúc, trong lòng liền xuất hiện áp áp, lại có chút khổ sở, hắn đã mất bao nhiêu khổ sở vì cô, nhưng lúc trước cô lại chẳng hề biết gì.
“A Lương, anh còn nhớ thời gian trước em có hôn mê hơn một tuần lễ không?” Đường Tịch kéo Kiều Lương ngồi xuống giường, để hắn gối đầu lên đùi mình, vừa nhẹ nhàng đấm bóp đầu cho hắn, thấp giọng nói: “Anh biết trong một tuần lễ đó em ở đâu không?”
Kiều Lương ngước mắt nhìn cô, cô khẽ mỉm cười bảo hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Trong một tuần đó em đã tới vách biển Thái Bình Dương, tận mắt thấy anh đau khổ như thế nào, lại đến Dài Than thấy anh bị lạc như thế nào, muốn tự tử như thế nào.” Động tác trên tay của cô dần dần biến hóa nhẹ: “Anh biết không, khi thấy anh cứ thẳng bước hướng ra bờ biển, tim em rất đau, vội vàng kéo anh trở lại, không hề biết lúc đó tại sao lại kéo được, có lẽ là do em không muốn mất anh, nên mong muốn linh nghiệm.”
“Thật sự là em?” Kiều Lương mở mắt nhìn Đường Tịch, hắn xoay mình ngồi dậy, nhìn Đường Tịch thật lâu: “Người kia thật sự là em sao? Lúc anh được kéo lại, thấy người đó chính là em, lúc đó thật sự không phải là ảo ảnh của anh sao?”
Đường Tịch gật đầu, đôi mắt ửng đỏ: “Là em, đó không phải là ảo giác của anh đâu. Nhưng lúc ấy thấy anh tự hủy hoại mình như vậy, anh có biết em đau như thế nào không? Anh biết lúc ấy em hận chính bản thân mình như thế nào không? Em hận vì lúc anh cần nhất lại không thể ở bên cạnh anh, cho nên A Lương, về sau em sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh, cho nên anh phải sống cho thật tốt, được không?”
Kiều Lương ôm Đường Tịch vào ngực, nặng nề nói: “Nhưng anh sợ khi tỉnh lại sẽ không thấy em, anh hấy trong giấc mơ của mình luôn có em bên cạnh, chúng ta rất hạnh phúc, nhưng khi mở mắt ra sẽ nghe được người khác nói tìm được ngón tay của em, vì vậy nên anh sợ, tiểu Tịch, anh rất sợ.”
Nghe được hai tiếng Tiểu Tịch từ trong miệng hắn có bao nhiêu bất lực, Đường Tịch từ trước đến nay chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra, giọng nói đầy bất lực này lại xuất phát từ chính miệng Kiều Lương.
“Em nhất định sẽ luôn ở bên cạnh anh, đảm bảo khi anh mở mắt ra sẽ luôn thấy em bên cạnh, vì vậy hạy yên tâm ngủ đi, có được hay không?” Đường Tịch vỗ nhè nhẹ lên lưng Kiều Lương: “Về sau bất kể là trong giấc mơ hay khi tỉnh lại, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, nên hãy an tâm mà ngủ một giấc đi.”
/157
|