Chương 124: Kiều Lương đã chạm vào tôi rồi.
Editor: Mai Anh
________________________
Kiều Lương nhắm mắt lại, Đường Tịch ngồi bên vẫn đang nhẹ nhàng xoa bóp đầu cho hắn, nhưng Kiều Lương vẫn không thể an tâm ngủ, lông mày vẫn cứ nhíu chặt lại một chỗ, không biết đang nghĩ cái gì mà đột ngột mở mắt ra, vội nắm lấy tay Đường Tịch.
Đường Tịch thấy hắn như vậy, đau lòng nói: “Em không đi, cũng sẽ không bao giờ đi nữa, anh hãy ngủ một giấc đi, tỉnh dậy chúng ta sẽ cùng nhau đi uống trà, mời cả dì Kiều, khuôn viên nhà anh rất đẹp, chúng ta có thể đến đó, hoặc tùy anh chọn, đến nơi nào cũng được.
Kiều Lương nghe vậy, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
Đường Tịch thấy hắn đã chịu nhắm mắt, ôm cả đầu hắn và hắn, nằm xuống bên cạnh, vì một tay vẫn đang bị hắn nắm lấy nên tay kia nhẹ nhàng ôm ngang người hắn.
Kiều Lương lần này không còn nhíu chặt lông mày nữa, nhưng hắn cứ nhắm mắt được một lúc rồi lại mở mắt ra. Đường Tịch biết hắn không muốn ngủ, nhưng cứ tiếp tục thức như vậy cũng không thể được, hắn nhất định phải ngủ. Vừa nghĩ Đường Tịch vừa che mắt hắn lại, thì thầm: “Anh ngủ đi! Khi ngủ dậy sẽ vẫn thấy em ở đây, nhưng nếu không ngủ, bây giờ em sẽ lập tức rời đi.”
Kiều Lương nghe cô nói vậy, vươn tay ôm lấy cô thật chặt, giọng nói có chút khẩn trương: “Không cho phép em đi.”
“Được, vậy anh ngủ đi, dù anh ngủ em vẫn ở bên cạnh anh mà.” Đường Tịch thở dài nói: “Anh đã không ngủ lâu như vậy, em thật sự không thể yên tâm, nếu như em cũng như anh, mười ngày chưa ngủ, anh sẽ không lo lắng sao?”
Thấy Kiều Lương im lặng nhìn chằm chằm mình không nói gì, cũng không chịu nhắm mắt, Đường Tịch dứt khoát ôm chặt lấy Kiều Lương “Em xin anh”, giọng nói mang theo khẩn khoản, rất cần được giúp đỡ: “Không phải anh đã nói sẽ bảo vệ em sao? Nhưng anh cứ không ngủ như vậy em thật sự không có cảm giác an toàn, nếu như anh chết, ai sẽ bảo vệ em? A Lương à, chẳng lẽ anh muốn em sống lại một lần nữa, nhưng bên cạnh lại không có anh sao?”
Kiều Lương nghe vậy trong lòng đau nhói, ôm chặt lấy Đường Tịch, nhắm mắt lại, Đường Tịch cũng ôm hắn, khóe miệng nhếch lên cười, nằm trong lòng hắn rồi ngủ quên lúc nào không hay.
Vốn dĩ cơ thể cô còn chưa hồi phục, vẫn phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, nhưng bởi vì lo lắng cho Kiều Lương nên muốn khỏe mạnh để xuất viện sớm, nhưng hệ thống lại không khởi động được, nên cô đành phải mặc kệ cơ thể còn yếu ớt, lập tức xuất viện. Sau đó bọn người Hạ Vãn Y nghe tin cô xuất viện đã gọi điện thoại rủ đi chơi, cô vì buồn chán đã quá lâu nên đi ngay, còn uống rượu cho đến say mềm, khiến hôm nay mệt mỏi không chịu nổi, vừa định lên giường nằm ngủ lại nhận được cuộc gọi của Tiêu Cảnh, báo rằng Kiều Lương đã mười ngày không ngủ rồi.
Khi Kiều Lương mở mắt ra lần nữa, đã thấy người con gái trong ngực ngủ say, hôn nhẹ lên trán cô, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại, thì thào nói: :Anh sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ em.”
Trong giấc mơ, cô gái mở miệng cười, sau đó rúc thật sâu vào ngực Kiều Lương.
Kiều Lương đưa tay lấy điều khiển từ xa trên đầu giường ấn một cái, làm cho thủy tinh trong suốt dần dần đổi thành màu đen, sau đó điều khiển cho nhiệt độ trong phòng ổn định lại, rồi tiếp tục ôm lấy người trong lòng, nhắm mắt ngủ.
Khi Đường Tịch tỉnh lại đã thấy Kiều Lương ôm cô ngủ rất say, nhưng tiếnggõ cửa khiến hắn khẽ cau mày lại, Đường Tịch thấy vậy vỗ nhẹ vào lưng hắn, dịu giọng thủ thỉ: “Không có việc gì cả, anh cứ ngủ đi.”
Kiều Lương nghe thấy vậy, nắm lấy tay Đường Tịch ngủ tiếp.
Đường Tịch dùng tay còn lại với lấy điện thoại ở gần đó để xem giờ, đã năm giờ chiều rồi, cô muốn Kiều Lương nghỉ ngơi vào buổi tối nhiều hơn, mà nếu ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối sẽ không thể ngủ an giấc, định bụng gọi hắn dậy, cửa phòng nghỉ lại tiếp tục được gõ khiến cô cau mày, liếc nhìn người đang ngủ một cái, sau đó đứng dậy đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã có một giọng nói lo âu truyền tới: “Kiều Lương, anh……..” Sau khi thấy rõ người mở của là ai, cô gái đứng hình, khiếp sợ nhìn Đường Tịch, cau mày hỏi: “Cô là ai?”
Đường Tịch nhìn người đang đứng trước mặt, có chút ngoài ý muốn, nhướng mày, lạnh giọng: “Tiểu thư, cô tìm ai?”
“Tôi tìm Kiều Lương, anh ấy đang ở đâu?” Tần Hân Dĩnh vừa nói vừa ngó đầu vào bên trong tìm người mình muốn tìm.
Đường Tịch nghe thấy vậy lông mày chếch lên, đóng cửa phòng nghỉ lại, giọng nói trầm xuống: “Tiểu thư, ai cho phép cô tiến vào?”
Ánh mắt Tần Hân Dĩnh lóe lên một tia mất tự nhiên, dùng giọng điệu kênh kiệu nói: “Cô thần thần quỷ quỷ xuất hiện ở phòng nghỉ của Kiều Lương làm gì? Đó là nơi cô có thể đến sao?”
Đường Tịch nhìn Tần Hân Dĩnh nói giọng điệu như muốn giữ Kiều Lương làm của riêng, trong lòng chợt hối hận tại sao lúc trước lại để cô ta bên cạnh mình, khiến cho cô ta ngày càng có ý đồ với Kiều Lương.
Đường Tịch ung dung khoanh hai tay lại, ung dung nhìn Tần Hân Dĩnh nhếch miệng cười: “Nơi đó tôi không thể vào, vậy cô có thể vào sao? Tiểu thư à, có phải hôm qua cô uống rượu, đến bây giờ còn chưa tỉnh không?”
“Tiêu tiểu thư” lúc này tiểu Ngũ bất chợt đi vào, quay mặt chào Đường Tịch một tiếng, sau đó nhìn về phía Tần Hân Dĩnh, không có chút thiện cảm nào nói: “Tần tiểu thư, sao cô lại tới đây? Nếu tôi nhớ không nhầm, không phải tổng tài đã từng nói Kiều thị không hoan nghênh cô sao?”
“Không hoan nghênh?” Tần Hân Dĩnh cười cười, cầm lá đơn thông báo đưa cho tiểu Ngũ, nói: “Đơn này là do bộ phận thiết kế tập đoàn quốc tế Kiều thị mời tôi hôm nay đến đây nhận chức.”
Tiểu Ngũ cau mày nói: “Tần tiểu thư, có lẽ là do có sự nhầm lẫn gì đó, bây giờ tôi sẽ điện lại cho bộ phận thiết kế đính chính lại, mong cô về cho.”
“Tôi và tổng tài của anh là bạn bè, sao anh có thể đối xử với tôi như thế?” Tần Hân Dĩnh không hề nghĩ tới, trước một cô gái xa lạ, tiểu Ngũ lại dám làm nhục mình như vậy, sắc mặt trắng bệch, chỉ về phía Đường Tịch hỏi: “Cô ta là ai? Tại sao lại ở trong phòng của Kiều Lương?”
Đường Tịch thấy tiểu Ngũ không nói gì nhíu mày một cái, sau đó nghĩ: cô là ai? Cô là Tiêu Nhu, nhưng cũng là Đường Tịch, nhưng cũng có thể không phải là ai a!thật rắc rối.
Tiểu Ngũ sau một hồi im lặng, lên tiếng nói: “Đây không phải là việc mà Tần tiểu thư có thể quản.”, suy nghĩ một lát, tiểu Ngũ lại nói: “Nếu tiểu thư đã là nhân viên bộ phận thiết kế thì hãy tới đó nộp đơn đi, hiện tại tổng tài đang nghỉ ngơi, không muốn ai quấy rầy, mong cô rời đi cho.”
Nghe đến hai chữ nghỉ ngơi, Tần Hân Dĩnh lại nhớ đến cô gái vừa bước từ phòng nghỉ của Kiều Lương đi ra, ánh lạnh đi, nhìn Đường Tịch trầm giọng: “Cô có biết người đàn ông đang nằm trong đó là bạn trai của ai không?”
Đường Tịch hơi nhíu mày, nhưng vẫn ung dung nhìn Tần Hân Dĩnh: “Nha…Là bạn trai của ai a?”
“Anh ấy là bạn trai công chúa Đường Tịch của tập đoàn Đế Quốc, cô cho rằng dành bạn trai của cô ấy, cô sẽ có kết quả gì?” Tần Hân Dĩnh lạnh giọng nói: “Tôi khuyên cô nên biết điều một chút, hãy nhanh chóng đi khỏi đây đi, Kiều Lương không phải là người đàn ông cô có thể đụng đến đâu.”
Đường Tịch cười một tiếng, sau đó dựa vào ghế sa lon, nhìn Tần Hân Dĩnh với ánh mắt kinh thường: “Tôi không thể đụng vào được, vậy cô thì có thể sao?”
Sắc mặt Tần Hân Dĩnh bỗng chốc cứng đờ, Đường Tịch thấy thế cười nói: “Tiểu thư, trong ánh mắt cô đang hiện lên ý muốn chiếm làm của riêng kia kìa, nhưng rất đáng tiếc, Kiều Lương đã chạm qua tôi, cũng đã dán nhãn cho tôi rồi, bây giờ nếu có ai thích anh ấy, cũng phải hỏi qua tôi đã.”
/157
|