“Cô” Tần Hân Dĩnh cau mày, rất nhanh lại nhíu mày đè thấp cơn giận của mình, cô ta cười một tiếng, nhìn Đường Tịch “Tiêu Nhu lời này đừng nói quá sớm, đến cuối cùng ai cười còn chưa chắc chắn.”
Đường Tịch nhún vai, ngay vào lúc này thanh âm lạnh lùng của Kiều Lương từ phòng nghỉ ngơi truyền tới ” ngược lại người cười đến cuối cùng không thể nào là cô.”
Tiểu Ngũ nghe được giọng nói bá đạo của thiếu gia nhà mình thiếu chút nữa nhảy cỡn lên khen ngợi một cái , ngược lại anh ta đối với Tần Hân Dĩnh này thật sự không thích.
Đường Tịch đứng một bên thấy Kiều Lương thật vất vả mới ngủ được lại bị Tần Hân Dĩnh đánh thức , áp suất vô cùng thấp đứng tại cửa phòng nghỉ ngơi.
Tần Hân Dĩnh đột nhiên xoay người, cô ta không nghĩ tới Kiều Lương thật sự ở trong phòng nghỉ, Kiều Lương vẫn luôn đặc biệt nghiêm trọng chú ý tới không gian sạch sẽ không có người , nếu như không phải là người anh ta nhận định thì không có cách nào tiến vào khu vực của anh ta, mà cô ta biết duy nhất có một người có thể nằm ở bên cạnh anh ta chính là Đường Tịch, nhưng mà Đường Tịch đã không còn tồn tại.
Cô ta nhìn Kiều Lương, trong mắt rất nhanh biến mất lệ ý, điềm đạm đáng yêu nhìn Kiều Lương, không dám tin tưởng nói ” Kiều Lương, thật không nghĩ tới anh là người như vậy, tiểu Tịch hiện tại sống chết chưa biết trước, nhưng anh lại cùng người đàn bà khác ở trong phòng làm việc ” câu nói kế tiếp cô ta không có tiếp tục nói hết, cũng chỉ là dùng ánh mắt tố cáo nhìn đến Kiều Lương.
Đường Tịch nhíu mày, hai tay chống cằm nhìn Tần Hân Dĩnh, cô thật không nghĩ tới Tần Hân Dĩnh thật ra biết diễn trò đến như vậy, bây giờ cô mới phát hiện, thật ra mỗi người đàn bà đều là ở trong cuộc sống của nữ hoàng điện ảnh Oscar a, lúc trước cô ta rốt cuộc làm thế nào ở trước mặt mình làm bộ mặt dửng dưng tiếp xúc với Kiều Lương ?
Kiều Lương lạnh lùng liếc Tần Hân Dĩnh, lãnh đạm nói ” Tôi là hạng người gì, không tới phiên cô tới xen vào.”
Nói xong nhìn về phía Đường Tịch, ánh mắt đột nhiên thay đổi thành nhu hòa, Đường Tịch hướng về phía Kiều Lương ngoắc ngoắc tay ” tới đây ngồi, ngủ một giấc có phải tinh thần tốt hơn hay không?”
Kiều Lương nhu hòa ừ một tiếng, hoàn toàn không thấy Tần Hân Dĩnh đứng ở nơi đó, đi tới bên người Đường Tịch ngồi xuống, đưa tay đem tóc cô vén ra sau tai ” không có em ở bên cạnh anh liền không ngủ được.”
Đường Tịch cười một tiếng, cũng hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Tần Hân Dĩnh , ôn nhu nói ” vậy thì một lát nữa, chúng ta đi ra ngoài uống trà chiều , buổi tối anh nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai mới có tinh thần ban thưởng.”
Đường Tịch dám cam đoan, đây là lần đầu tiên kể từ khi cô và Kiều Lương lui tới cho tới nay , dùng thanh âm nhu tình nhiều nhất.
Kiều Lương nhìn thật sâu Đường Tịch, mặc dù cô nói rất bình thường nhưng anh có thể nhìn thấy. ở trong mắt của cô tràn đầy nhu tình, anh kéo tay cô ừ một tiếng ” theo anh dùng bữa ăn tối?”
Đường Tịch lắc đầu ” em đã đáp ứng với ba mẹ phải đi về dùng bữa ăn tối rồi.”
Tần Hân Dĩnh nắm hai tay chặt chẽ , hung hãn trợn mắt nhìn Đường Tịch sau đó liếc mắt xoay người đi ra ngoài, Tiểu Ngũ đuổi sát theo sau cô ta ra ngoài, Đường Tịch liếc đến dư quang Tần Hân Dĩnh sau khi rời khỏi, mới đưa tay của mình vuốt vuốt tay Kiều Lương một chút ” anh có phải đã sớm biết Tần Hân Dĩnh thích anh đúng không hả?”
Kiều Lương nhìn cô một cái ” anh tại sao phải biết?”
Đường Tịch bị đánh bại, anh chính là như vậy, không quan tâm đến người khác, coi như người ta đối với anh ấy có nhu tình mật ý đến cỡ nào đi chăng nữa anh ấy đều không cảm giác được, coi như có cảm nhận được, anh ấy vẫn sẽ đem cô ta ngăn cách ở thế giới của bên ngoài của mình, khó trách
Đường Tịch than thở đứng lên ” tốt lắm, chúng ta ra bên ngoài uống trà chiều đi.”
Kiều Lương đứng lên kéo tay của Đường Tịch , nhẹ giọng nói ” theo anh làm công việc một chút.”
Đường Tịch cười tức giận liếc mắt anh” công việc của anh em xem không thể hiểu. ” vừa nói nắm tay giơ giơ lên ” em chơi game, anh đi làm việc đi, em chờ anh nửa tiếng.”
Kiều Lương nhìn cô thật sâu, ở trên trán của cô hôn một cái, không nỡ buông cô ra” nửa tiếng, anh rất nhanh sẽ làm xong.”
Đường Tịch ừ một tiếng đi chơi game, đang chơi thì nhận được điện thoại của Hạ Hoàn Ninh, để cho cô chuẩn bị thứ sáu đi quay thử, thứ bảy chính thức tiến vào quay chụp quảng cáo, cô lúc này mới nhớ tới, bản thân còn chưa có nói cho Kiều Lương mình muốn quay quảng cáo gì, cô ngước mắt vừa vặn cùng ánh mắt của Kiều Lương nhìn tới đụng vào, Kiều Lương để cây bút trong tay xuống, ngước mắt nhìn cô ” thế nào? Em và Hạ Hoàn Ninh bọn họ quen lắm sao?”
Đường Tịch chu mỏ một cái hết sức chăm chú tự hỏi trong chốc lát, sau đó gật đầu ” coi như là vậy đi.”
Kiều Lương có chút ăn giấm ” em ở chỗ này ngược lại rất được hoan nghênh.”
Đường Tịch cười hắc hắc, thoát trò chơi chạy đến Kiều Lương trước bàn làm việc ngồi xuống mặt ghế, hai tay chống cằm nhìn anh ” vậy anh liền theo em lăn lộn a, cũng bảo đảm anh một chút cũng không có bất lợi.”
Kiều Lương cau mày cân nhắc ” đối với anh làm như vậy mới có lợi sao?”
“Nhưng là phải thời thời khắc khắc theo em ở chung một chỗ a. ” Đường Tịch tỏ vẻ đương nhiên nói ” hơn nữa dáng dấp em xinh đẹp như vậy, anh không sợ em bị người khác nhớ thương à? anh đi theo , giúp em ngăn cản hoa đào nha.”
Kiều Lương nắm bút, ở trên đầu nàng nhẹ nhàng gõ một cái ” nói làm cho anh không cách nào phản bác, vậy công việc của anh phải làm sao bây giờ?”
“A, giữa tình nhân vẫn còn cần không gian tự do , cho nên thời điểm anh làm việc là quyền tự do của anh, thời điểm em ở trường học là không gian tự do của em, có được hay không ? ” cô biết hai người bọn họ căn bản không khả năng thời thời khắc khắc ở chung một chỗ, đặc biệt là hiện tại cô là Tiêu Nhu, hơn nữa bây giờ chính là còn trong thời điểm thiên kim thật giả sóng gió mạnh mẽ ở trên đầu, nếu như lại tuôn ra thông tin cô là tình nhân của Kiều Lương, cô cũng không biết mình có thể chống đỡ được hay không.
Kiều Lương nhìn ra ý tưởng của Đường Tịch từ lâu chỉ là không có vạch trần cô, duỗi tay nắm lấy tay cô, cười như không cười nhìn cô một cái ” Em yên tâm, chúng ta có thể ngày ngày gặp mặt.”
Đường Tịch nghe được Kiều Lương nói lời này, trong lòng bỗng nhiên hơi hồi hộp một chút ” anh muốn làm gì?”
Cô nhớ tới có lần cô và anh gây gổ, cô thề nhất định sẽ không để ý đến anh, anh lúc ấy rất giống như bây giờ ,lời thề son sắt nói cho nàng biết, không ra một tiết học, anh sẽ để ý đến cô.
cô không tin như vậy, một tiết học, cô chuyên tâm nghe giảng, không không tập trung (đào ngũ), không nhìn chung quanh, anh ấy. cách xa như vậy, cô làm sao có thể sẽ để ý đến anh nha. Ai biết anh lại cùng người ngồi cùng bàn đổi chỗ ngồi một mực lên trên đầu ngồi nhìn cô, không để cho cô thoát khỏi ánh mắt ánh mắt nóng bỏng kia,mắt hung hãn trừng mắt liếc anh một cái, anh lúc ấy liền lộ ra biểu tình dương dương đắc ý, bây giờ suy nghĩ một chút biểu tình như vậy thật đúng là khả ái.
“Rất nhanh em sẽ biết. ” Kiều Lương tắt máy vi tính, duỗi nắm tay cô đứng lên ” chúng ta đi uống trà chiều.”
Đường Tịch kéo tay anh, tựa như cười mà không phải cười ” anh có phải hay không lại muốn làm loại chuyện đó bên trong đại học ? ” bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Đường Tịch bất ngờ hưng phấn nói ” anh không phải là đến trường học của bọn em đi học chứ ? ” vừa nói vừa cau mày nói ” hay là đừng đi, như vậy sẽ bị rất nhiều bạn học đem chuyện ra nói. em mặc dù học lớp mười, nhưng bây giờ tuổi tác của em nhìn qua đặc biệt trẻ tuổi a, cho nên người khác không nhận ra, anh đi, quá rõ ràng rồi.”
Kiều Lương nhìn cô gái ở trước mặt mình đang động não, bất đắc dĩ nói ” em rốt cuộc đang suy nghĩ gì?”
/157
|