Editor: Thủy Tiên.
—————————–
“Tôi đương nhiên biết rõ!” Dương Tĩnh Nhàn lạnh như băng nói, “Ban đầu ở nhà cũ thời điểm Tiểu Nhu bị các người thật sự ruồng bỏ, con bé đã hướng về phía chúng tôi đưa tay ra, từ nay cũng về sau con bé chính là con gái của nhà chúng tôi, không ai cướp đi được!”
Nước mắt Lâm Như bắt đầu rơi, từ trong hốc mắt bắt đầu giàn dụa , bà ta hiện tại cuối cùng biết làm người thật sự không thể làm chuyện sai lầm, nếu như một khi làm sai, vậy thì ngay cả cơ hội để bù đắp cũng không có, thậm chí ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.
“Tiểu Nhu, mẹ thật lỗi với con…, ban đầu là mẹ vứt bỏ con, xin lỗi.” Lâm Như bỗng nhiên nói, bà ta nhìn Đường Tịch, “Có lỗi với con khi mà ngày đầu tiên con trở về không có nói với con những lời áy náy, còn đuổi con đi, có lỗi với con vì những hành động mà lúc trước mẹ đã làm với con, nếu như con muốn sống một cuộc sống gia đình như ở đây mẹ sẽ không bức bách con, chẳng qua là hy vọng, mẹ có thể thường xuyên đến thăm con, có thể không?”
Đường Tịch thấy Lâm Như bỗng nhiên đi theo con đường Quỳnh Dao, trong lúc nhất thời có chút không thích ứng, nhưng là cũng không có nói cái gì.
Cô nhìn về phía Dương Tĩnh Nhàn, cô không thể tự mình thay Tiêu Nhu quyết định cùng Tiêu gia phòng lớn đoạn tuyệt qua lại, nhưng là cũng không muốn ích kỷ không để ý đến cảm nhận của Tiêu gia nhị phòng khi mà bản thân qua lại với bên kia được, chỉ có Dương Tĩnh Nhàn bọn họ đồng ý, cô mới có thể quyết định có muốn hay không cùng Tiêu gia phòng lớn có thể qua lại.
Dương Tĩnh Nhàn trầm ngâm nửa khắc, nói, “Chị dâu nói cái này là đang có ý gì đây, hai nhà chúng ta vốn là có quan hệ máu mủ, vốn là chia nhỏ không ra, chỉ cần các người không nên nghĩ theo ta đây đem Tiểu Nhu cướp đi, các người muốn đến thăm Tiểu Nhu bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể.”
Lâm Như bọn họ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Lâm Như trên mặt cũng coi như là lộ ra một điểm nụ cười, bà ta cảm kích nhìn về phía Dương Tĩnh Nhàn, “Tĩnh Nhàn cám ơn cô, về sau Tiểu Nhu liền nhờ các người, Tiểu Nhu… . Mẹ… . .”
Đường Tịch từ nhỏ đối với thân tình cũng chưa có cảm thụ sâu sắc đặc biệt gì, bây giờ thấy Lâm Như bọn họ một cái nước mũi một cái nước mắt ở một bên, hơi nhíu mày, nói, “Các người đừng khóc, mặc dù chuyện này chưa tính là chuyện gì đáng giá để cao hứng, nhưng là tôi không thích nhìn người khác khóc.”
Lâm Như cho là Tiêu Nhu là đang quan tâm chính mình, phá thế mà cười, “Ân ân, được, Tiểu Nhu không cho mẹ khóc mẹ sẽ không khóc.”
Mắt thấy thời gian cơm trưa sắp đến, Tiêu Hoằng Nghị vì muốn lại thuyết phục Tiêu Nhu một chút, đề nghị để cho Tiêu Nhu cùng với bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, khuôn mặt Lâm Như cũng đầy mong đợi nhìn con gái mình, từ sau khi Tiểu Nhu trở về, bà đều không có cùng Tiểu Nhu ăn qua một bữa cơm… . Tưởng tượng như vậy, bà thật đúng là không xứng làm mẹ của Tiểu Nhu.
Tiêu Diễn cũng muốn, chỉ cần những người này của Tiêu gia nhị phòng không ở một bến, chuyện thuyết phục Tiêu Nhu liền khẳng định dễ dàng hơn rất nhiều, cô chỉ là một đứa con gái một mới vừa từ nông thôn trở lại chưa bao lâu, có thể có bao nhiêu chủ kiến, nói không chừng một bữa cơm liền có thể thuyết phục được cô rồi.
Đường Tịch không muốn cùng bọn họ đi ra ngoài ăn cơm, cô phải ở nhà chờ tin tức của 008, hôm nay sự chú ý của cô đều một mực trên người Tiêu Dao, cô không thể có một chút thư giản, “Không đi, bên ngoài phóng viên quá nhiều, hơn nữa tôi cũng không muốn ở bên ngoài ra ánh sáng quá nhiều. ”
Dương Tĩnh Nhàn ừ một tiếng, “Tiểu Nhu cơ thể không được, bên ngoài đồ ăn nhiều hơn không được, chúng tôi vẫn luôn là ở nhà nấu cho con bé ăn, các người sắp ăn cơm trưa tôi cũng không giữ lại các người, đi thong thả.”
Đây là rõ ràng tiễn khách.
Tiêu Hoằng Nghị chờ người không công mà về, trên xe Tiêu Hoằng Nghị nhìn lấy Lâm Như sắc mặt không được, an ủi nói, “Về sau Tiêu Nhu nhất định sẽ trở về, bà đừng quá khó khăn làm gì.”
Lâm Như đưa tay xoa xoa mi tâm của mình, tự giễu cười một tiếng, “Hiện tại mới phát hiện ta lúc trước khi nói chuyện cùng Tiểu Nhu vẫn chưa lần nào nói một câu thật tốt với con bé, ngày thứ nhất con bé trở về bởi vì công ty có chuyện, tôi sau khi mang con bé về nhà phải đi công ty, sau khi trở về liền phát hiện nó trộm dây chuyền của người đàn bà kia, sau đó đem nó mắng to một trận sau đuổi ra khỏi nhà, sau đó nó lại xảy ra tai nạn xe cộ còn bị. . . . Đi bệnh viện đón con bé đầu tiên nhìn thấy nó chính là máng nó xối xả còn nói nó khắp nơi cùng tôi đối nghịch, thật ra thì người khắp nơi nhìn Tiểu Nhu không thuận mắt chính là tôi.”
Tiêu Diễn từ sau nhìn mẹ mình qua kính chiếu hậu một cái, mím môi không nói gì, để cho kẻ đứng đầu Tiêu gia phòng lớn bọn họ biến thành như vậy, là đứa con gái kia!
“Đáng chết!” Lâm Như cắn hàm răng, “Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho đứa con gái kia, nó tại sao có thể ác độc như vậy ! Nhu nhi của tôi đã làm sai điều gì, để cho nó cứ như vậy trăm phương ngàn kế yếu hại con bé! Thời điểm trước con bé chỉ mới vừa bước chân vào nhà mà thôi!”
Tiêu Diễn vừa lái xe vừa nói, “Có thể vì sao sao? Thừa dịp Tiêu Nhu còn không có cảm tình cùng chúng ta, cô ta mới tốt hành động, chờ sống chung lâu, cảm tình giữa con bé với mọi người vượt qua cảm tình của cô, cô là làm gì còn cơ hội mà hạ thủ.”
Lâm Như hai tay chặt chẽ nắm, giọng căm hận nói, “Mẹ muốn để cho nó ở thành phố A không sống được nữa! Hơn hai mươi năm! Mẹ đối với nó tốt như vậy, nó thậm chí ngay cả con gái ruột của mẹ đều không tha cho!”
Tiêu Diễn nhíu mày, “Mẹ, con thấy Tiểu Nhu là không thể nào kháng cự mẹ đâu, chắc cũng là mẹ con đồng lòng, mẹ gần đây tốt hơn hết là nên đến gặp Tiểu Nhu trò chuyện nhiều chút, nói không chừng ngày nào đó con bé liền nguyện ý cùng mẹ về nhà đấy.”
Lâm Như cười một tiếng, về nhà? Bà ta vẫn nhìn ra được là vợ chồng Tiêu Hoằng Lịch đối với Tiểu Nhu rốt cuộc có bao nhiêu tốt, nhìn lấy trước kia con bé này vừa vàng vừa đen còn là một nha đầu xẹp lép, ở tại nhà của bọn họ mới hai tháng thì trở nên xinh đẹp như vậy.
Nàng để tay lên ngực tự hỏi, coi như là Tiểu Nhu trở lại ở bên người bọn họ, bọn họ cũng không khả năng đem Tiểu Nhu nuôi tốt như vậy. Tiêu Hoằng Nghị nói, “Nếu như Tiểu Nhu không trở lại, chúng ta đây cùng Lưu gia quan hệ… . . .” Như vậy Tiêu thị tập đoàn cũng sẽ mất đi một sự giúp đỡ lớn a!
Lâm Như nhướng mày một cái, lạnh như băng nhìn về phía Tiêu Hoằng Nghị, “Tiêu Hoằng Nghị, trong mắt của ông có phải hay không chỉ có lợi ích! Đó là cong gái của tôi, không phải là công cụ để ông đem đi làm giao dịch!”
Tiêu Diễn nhíu mày, nhìn lấy người mẹ luôn luôn hám lợi lại sẽ nói ra lời như vậy, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, Lâm Như nói tiếp, “Tôi nói cho ông biết Tiêu Hoằng Nghị, bất kể như thế nào, không cho phép ông đem chủ ý đánh trên người Tiểu Nhu, nếu không tôi sẽ không để ông yên rốt cuộc ông nghe rõ ràng không?”
Tiêu Hoằng Nghị chau mày, “Bà có biết bà đang nói cái gì không? Nếu như không phải là vì vãn hồi cùng Lưu gia làm thông gia, chúng ta sai lại phải tất yếu gấp như vậy đem Tiểu Nhu tìm trở về, còn mạo hiểm cùng lão Nhị trong nhà vạch mặt nguy hiểm!”
“Nếu như ông nhận Tiểu Nhu trở về là bởi vì muốn cùng Lưu gia bảo trì đám hỏi mà nói, tôi đây tình nguyện Tiểu Nhu không nhận chúng ta!” Lâm Như lạnh như băng nói, “Tôi vì chuyện gia nghiệp của Tiêu gia các người để cho con gái mình lại bên ngoài lưu lạc hơn hai mươi năm, sau khi trở về tôi còn không có cho con bé một ngày sắc mặt tốt xem, hiện tại ông ngược lại tốt, người đàn bà kia bộ mặt thật vừa bị vạch trần, ông sẽ tới có ý đồ với Tiểu Nhu, ông có phải hay không mơ mộng hão huyền có chút hơi quá!”
Mắt thấy Tiêu Hoằng Nghị cũng muốn ồn ào, Tiêu Diễn cau mày nói, “Được rồi, cái này Tiểu Nhu còn không có nhận thức trở lại, ba mẹ hai người lại đang nháo cái gì!”
/157
|