Editor: Thủy Tiên.
Kể từ sau khi bà biết Tiêu Cấm Ninh không phải là con gái của trong lòng vẫn oán niệm Tiêu Hoằng Nghị về cái này, chẳng qua là vẫn không có thuyết phục, tối ngày hôm qua cùng ông ta ở trong yến hội làm ồn bà cũng không có nói ra, lúc này nói, bà không nhịn được khóc lên, “Hơn nữa ở thời điểm mẹ được đưa đi bệnh viện, người ba tốt của con thế nhưng không biết đi chỗ nào rồi! Con nói xem nếu như ông ấy làm bạn với mẹ mà nói, con gái của mẹ sẽ không thấy sao? Mẹ sẽ cùng con gái ruột chả mẹ thất lạc nhiều năm như vậy sao!”
Tiêu Hoằng Nghị nghe được Lâm Như nói như vậy, trên mặt thoáng qua một tia xấu hổ, trầm giọng nói, “Tôi cũng không nghĩ chuyện sẽ biến thành như vậy a, chuyện này trải qua hơn hai mươi năm, hiện tại nhắc tới có ý gì?”
“Tại sao không có ý tứ!” Lâm Như quát lên, “Ông phải biết ông có bao nhiêu có lỗi với mẹ con chúng tôi! Cho nên Tiêu Hoằng Nghị, ông về sau tốt nhất chớ đem những chủ ý kia của ông đánh vào trên người con gái của tôi, nếu không ông không xong với tôi đâu!”
Tiêu Diễn không nhịn được xoa xoa chân mày, không nghĩ tới bọn họ chẳng những không có thành công đón Tiêu Nhu trở về, còn lại bắt đầu lục đục.
Bên kia Dương Tĩnh Nhàn lộ vẻ xúc động kéo tay Đường Tịch, cảm kích nói, “Tiểu Nhu cám ơn con không có bởi vì cha mẹ ruột của con mà rời đi chúng ta.”
Đường Tịch khẽ mỉm cười, “Một khắc kia khi mọi người đưa tay ra với con thì mọi người chính là cha mẹ của con, cho nên con sẽ đứng về phía mọi người vô điều kiện, mọi người cái gì cũng không cần nói nhiều, con một ngày là con gái của mọi người thì cả đời đều là con gái của mọi người.”
Dương Tĩnh Nhàn ôm lấy Đường Tịch, “Cám ơn con, con gái bảo bối của mẹ.”
Đường Tịch cười cười đưa tay vỗ một cái sau lưng Dương Tĩnh Nhàn, “Mẹ, đi nghỉ ngơi một chút đi, con ngày hôm nay không đi trường học, một hồi anh hai làm cơm trưa, tay nghề anh hai khá tốt!”
Tiêu Sái nhất cá bất lưu thần liền bị em gái của mình đen ra bán, lập tức gào khóc kêu to, “Tiểu Nhu Nhi, em không thể đem anh trai của em hãm hại như thế a!”
Đường Tịch cười, “Anh không muốn nấu ăn cho mẹ sao?”
Dương Tĩnh Nhàn cũng nhìn về phía Tiêu Sái, nhíu mày hỏi, “Không muốn?”
Tiêu Sái nhấc tay, “Con đây cần hai cái trợ thủ!”
Dương Tĩnh Nhàn cười khẽ, đưa tay chỉ Tiêu Sái cùng Tiêu Cảnh, “Hai đứa nó phân phối cho con.”
Tiêu Cảnh rất hài lòng kết quả chiến đấu hôm nay của Đường Tịch, kết quả là cũng có tâm tư đùa, lập tức gào khóc kêu to, “Mẹ! Tiểu Nhu đây! Tại sao là chúng con là đàn lại phục vụ phụ nữ hai người a!”
Dương Tĩnh Nhàn thả lỏng tay Đường Tịch ra, trên mặt tràn đầy ý cười nói “Đó đương nhiên là bởi vì, đàn ông các anh trời sinh chính là để phục vụ cho phái nữa chúng em rồi.”
“Đây là đâu mà tới ngụy biện a… .”
Đường Tịch cười hắc hắc, “Hai vị ca ca đây là không tính phục vụ chúng em?”
Hai anh em đồng loạt đứng lên hành lễ như một người cao quý, “Vô cùng nguyện ý phục vụ nữ vương của ta cùng tiểu công chúa.”
Đường Tịch đứng lên đáp lễ lại, nói với Dương Tĩnh Nhàn, “Mẹ, buổi sáng mẹ dọn phòng cho con mệt mỏi rồi mẹ lên phòng nghỉ ngơi thật tốt, con sẽ ở dưới lầu làm đốc công, giám sát hai người bọn họ nấu cơm, không cho hai người bọn họ lười biếng, làm cơm được rồi con gọi mẹ xuống a.”
Dương Tĩnh Nhàn ở trên gương mặt của Đường Tịch lưu lại một nụ hôn, cười híp mắt lên lầu. Sau khi Dương Tĩnh Nhàn lên lầu, Đường Tịch mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Cảnh cau mày ngồi xuống bên cạnh Đường Tịch, trầm giọng hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì, anh có cảm giác em thật giống như là có chuyện gì phải nói riêng với các anh, hơn nữa còn cố ý không cho mẹ biết.”
Tiêu Sái cũng gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn một cái trên lầu, thấp giọng hỏi, “Em có phải hay không có chuyện gì lừa gạt lấy chúng ta?”
Đường Tịch suy nghĩ một chút, vẫn là có ý định đem chuyện của Tiêu Dao nói cho bọn họ biết, mặc dù không chắc chắn Tiêu Dao có phải hay không sẽ xảy ra chuyện, nhưng là trực giác của cô cho tới bây giờ không có sai.
Nghĩ tới đây Đường Tịch thấp giọng nói, “Em từng nói với các anh, anh cả đi thành phố J.”
Tiêu Cảnh gật đầu, “Thành phố J mà anh biết, vừa không có bao xa, thế nào?”
Đường Tịch nhìn lấy thái độ dễ dàng của Tiêu Cảnh, lắc đầu, “Em nói là anh cả đi là tỉnh Y thành phố J.”
Tiêu Sái không thèm để ý, nhún vai một cái nói, “Đại ca trong ngày thiên nam địa bắc bay, cái kia sao thần bí, đi J thành phố có cái gì kỳ quái… .” Bỗng nhiên anh dừng một chút, nghĩ đến chính mình buổi sáng thấy cái tin tức đó, hỏi lại Đường Tịch, “Em nói là tỉnh Y thành phố J?”
Đường Tịch sắc mặt nặng nề gật đầu, ” Đúng, chính là cái thành phố J đó, cái thành phố mà có thể đến được tam giác vàng nhanh nhất.”
Tiêu Cảnh nhìn lấy anh em hai người sắc mặt trở nên nặng nề một chút, cau mày, Tiêu Sái hỏi Đường Tịch, “Em có phải hay không biết cái gì? Anh cả chỉ là một một nhân viên tình báo đi thành phố J làm cái gì?”
Đường Tịch ngẩng đầu nhìn lên lầu hai một cái sau khi chắc chắn Dương Tĩnh Nhàn chưa hề đi ra, mới thấp giọng nói, “Anh cả căn bản không phải nhân viên tình báo, mà là đội trưởng đặc biệt của bộ đội đặc chiến quốc gia, hiện tại đã là thiếu tá , các anh biết chuyện này ý nghĩa là cái gì không?”
Tiêu Cảnh yên lặng, “Ý nghĩa, tất cả mọi thứ ở hiện tại đều là anh cả dùng máu tươi của mình đổi lấy.”
Đường Tịch gật đầu, ” Đúng.”
Tiêu Sái nói, “Chúng ta cũng không biết, làm sao em biết?”
Đường Tịch nhíu mày một cái, nghĩ đến chính mình có khả năng đến lúc đó sẽ lợi dụng kỹ năng vạn năng đi cứu Tiêu Dao , đã nói nói, “Em đã nói rồi, em là tiên nữ a, hơn nữa kĩ thuật máy vi tính của em kỹ trâu như vậy, muốn Hack mất hồ sơ của bộ đội đặc chiến, rất đơn giản.”
Tiêu Cảnh một cái tát chụp trên đầu cô, “Đứng đắn một chút! Em chắc chắn anh cả gặp nguy hiểm sao?”
Ngược lại anh hôm nay sau khi nhận được điện thoại của lão đại từng có cảm giác một hồi trong lòng bất an.
Đường Tịch lắc đầu, “Em không xác định, nhưng là em ngày hôm nay hết thảy đều rất khác thường, trong nội tâm của em vô cùng bất an, chẳng qua là hai lần trước anh cả trước khi rời đi sẽ không có.”
Tiêu Sái hôm nay cũng có loại cảm giác đó, nghe được Đường Tịch nói như vậy, không nhịn được liếc nhìn Tiêu Cảnh một cái, Tiêu Cảnh yên lặng, “Lão đại lợi hại như vậy, thân thủ lại biến thái như vậy chắc chắn sẽ không có chuyện… . .”
Anh dừng một chút bỗng nhiên nói, “Nói không chừng lão đại bây giờ còn đang ở sân bay, không bằng chúng ta gọi điện thoại để cho lão đại trở lại?”
Đường Tịch cười một tiếng, nghĩ đến cảnh tượng chính mình hôm nay thấy, nói, “Anh cả là được phi cơ trực thăng tiếp đi.”
Tiêu Cảnh cau mày, “Ý là không ngăn cản được rồi hả?”
Tiêu Sái sắc mặt cũng khó nhìn, anh lấy điện thoại di động ra cho Đường Tịch xem chính mình buổi sáng thấy cái kia tin tức, hỏi, “Đại ca lần này đi J thành phố, có phải hay không cùng chuyện này có liên quan?”
Đường Tịch thấy phía trên báo cáo, trầm ngâm chốc lát, gật đầu, “Trong kho tài liệu là như vậy biểu hiện, đại ca lần này chính là vì phối hợp cái khác ba cái quốc gia, đem Close một lưới bắt hết.”
“Close!”
Tiêu Cảnh bạo nổ rống, “Các anh nói đúng cái người đó là tội phạm bị quốc tế truy nã – Close?”
Đường Tịch gật đầu, “Ừm.”
“Tên kia thế nhưng là phần tử kinh khủng, hơn nữa nghe nói hắn chẳng những bán ma túy, cũng buôn lậu vũ khí! Đây không phải là… .”
Đường Tịch trầm giọng nói, “Đây chính là lí do tại sao em lại lo lắng như vậy!”
Tiêu Sái hé miệng nhìn lấy Đường Tịch, “Em gái, kĩ thuật máy vi tính của e từ khi nào thì tôta như vậy?”
/157
|