Editor: Thoa Xù
Cậu đi an bài mấy anh em, tôi giữ chân bọn họ. Hồng Bưu nhẹ nhàng nói với thuộc hạ của mình xong, rồi đi đến chỗ bọn Mộc Vân Phong.
Anh chẳng thể ngờ tới Phượng Như Ảnh lại thủ đoạn như vậy ngoài mặt đơn độc đến gặp anh, sau lưng lại cho thuộc hạ của anh ta giải quyết người của mình.
Thật là đáng giận, anh vốn đang nghĩ Phượng Như Ảnh là một chàng trai minh bạch rõ ràng, có thể kết bạn. Lại không nghĩ rằng anh ta lại là một kẻ tiểu nhân.
Nếu như không phải vừa rồi thuộc hạ của anh báo lại, thì anh hoàn toàn không biết toàn bộ người của mình sắp đặt ở những chỗ bí mật đã chết hết rồi.
Nghĩ đến Phượng Như Ảnh lại cho thuộc hạ giết chết thuộc hạ của mình, lửa giận trong lòng Hồng Bưu liền bốc lên ngùn ngụt, anh hận không thể lập tức giải quyết Phượng Như Ảnh.
Đúng vậy, Hồng Bưu cũng biết, mình đánh tay đôi với Phượng Như Ảnh chỉ có thể ngang tài ngang sức, bây giờ lại thêm Mộc Vân Phong. Nếu như hai người bọn họ liên thủ mình hoàn toàn đánh không lại, vừa rồi Mộc Vân Phong múa kiếm cũng có thể thấy được kiếm pháp của cô rất tốt.
Một khi hai người liên thủ đối phó với anh, sẽ bất lợi cho anh. Cho nên bây giờ mặc dù anh rất tức giận, anh cũng phải chịu đựng, ngoài mặt làm ra vẻ không có chuyện gì, trước giữ chân bọn họ, sau đó đợi thuộc hạ của mình điều động người tới.
Cũng may, biệt thự này của anh ngầm thông với một ngôi nhà vùng lân cận cách biệt thự không xa lắm, chỉ cần hơn mười phút sau là mấy người đó có thể chạy tới.
Mặt Hồng Bưu bình tĩnh đi về phía Mộc Vân Phong, trên mặt bày ra nụ cười nói với Phượng Như Ảnh: Không nghĩ tới Phượng Môn chủ tính tình sảng khoái, vì cứu người đẹp lại tự nguyện mạo hiểm một mình, khiến Hồng Bưu tôi thật khâm đấy. Nhất là võ nghệ của Phượng Môn chủ càng làm cho Hồng Bưu tôi bội phục sát đất.
Hồng đương gia nói đùa, bản lĩnh của anh mới thật sự là xuất xắc, qua nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên Phượng Như Ảnh tôi gặp phải đối thủ. Phượng Như Ảnh nhìn Hồng Bưu cười một tiếng, thản nhiên nói.
Mộc Vân Phong vừa nghe Hồng Bưu nói, không biết tại sao cứ có cảm giác là lạ. Trong ấn tượng của cô Hồng Bưu không phải là người sẽ tâng bốc người khác, nhưng hôm nay sao anh ta đột nhiên tâng bốc Phượng Như Ảnh chứ?
Chẳng lẽ thật sự như anh ta nói, khâm phục Phượng Như Ảnh sao? Có lẽ vậy. Có thể coi là khâm phục thì cũng không cần phải đến lấy lòng anh ấy khác thường như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mộc Vân Phong dừng lại trên mặt Hồng Bưu, muốn nhìn ra được chút gì đó trên mặt của anh ta. Nhưng gương mặt của Hồng Bưu rất bình tĩnh, khiến Mộc Vân Phong nhất thời đoán không ra anh ta đang toan tính điều gì.
Nghĩ đến người đàn ông vừa mới bước vào kia, trong lòng Mộc Vân Phong khẽ động. Cô nhớ rõ lúc người nọ bước vào, đặc biệt liếc mắt nhìn cô và Phượng Như Ảnh một cái. Chẳng lẽ là …..
Mắt Mộc Vân Phong nhíu lại, cúi đầu rũ mắt xuống che giấu tia thấu hiểu trong mắt. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã đổi lại một khuôn mặt tươi cười, nhìn Hồng Bưu nói: Hồng đương gia, không biết có còn nhớ chuyện đánh cược lúc nãy hay không.
Đánh cược cái gì? Hồng Bưu giả bộ hồ đồ nhìn Mộc Vân Phong, dáng vẻ như không biết gì.
Hồng đương gia sẽ không quên nhanh như vậy chứ. Vừa rồi trước khi hai người tỷ thí, có nói là để Phượng Môn chủ dẫn tôi đi. Bây giờ thời gian không còn sớm, tôi nghĩ chúng tôi nên đi thôi. Mộc Vân Phong nhìn Hồng Bưu mỉa mai, nhắc lại lời của anh ta trước khi tỷ thí. Nhưng trong lòng đã hiểu rõ, người đàn ông này nhất định sẽ không để cho cô và Phượng Như Ảnh rời đi dễ dàng như vậy.
A, xem cái trí nhớ của tôi này. Có điều là, tôi nhớ rõ chuyện đánh cuộc kia nhưng mà, nếu như Phượng Môn chủ đánh thắng tôi mới giữ đúng lời, mặc dù bây giờ tỷ thí hòa nhau, chúng tôi không phân thắng bại, cho nên…..
Cho nên anh không thể để tôi rời đi, đúng không? Mộc Vân Phong tiếp lời Hồng Bưu, nói ra. Quả nhiên đúng như cô đoán người đàn ông này sẽ không để cô rời đi.
Cậu đi an bài mấy anh em, tôi giữ chân bọn họ. Hồng Bưu nhẹ nhàng nói với thuộc hạ của mình xong, rồi đi đến chỗ bọn Mộc Vân Phong.
Anh chẳng thể ngờ tới Phượng Như Ảnh lại thủ đoạn như vậy ngoài mặt đơn độc đến gặp anh, sau lưng lại cho thuộc hạ của anh ta giải quyết người của mình.
Thật là đáng giận, anh vốn đang nghĩ Phượng Như Ảnh là một chàng trai minh bạch rõ ràng, có thể kết bạn. Lại không nghĩ rằng anh ta lại là một kẻ tiểu nhân.
Nếu như không phải vừa rồi thuộc hạ của anh báo lại, thì anh hoàn toàn không biết toàn bộ người của mình sắp đặt ở những chỗ bí mật đã chết hết rồi.
Nghĩ đến Phượng Như Ảnh lại cho thuộc hạ giết chết thuộc hạ của mình, lửa giận trong lòng Hồng Bưu liền bốc lên ngùn ngụt, anh hận không thể lập tức giải quyết Phượng Như Ảnh.
Đúng vậy, Hồng Bưu cũng biết, mình đánh tay đôi với Phượng Như Ảnh chỉ có thể ngang tài ngang sức, bây giờ lại thêm Mộc Vân Phong. Nếu như hai người bọn họ liên thủ mình hoàn toàn đánh không lại, vừa rồi Mộc Vân Phong múa kiếm cũng có thể thấy được kiếm pháp của cô rất tốt.
Một khi hai người liên thủ đối phó với anh, sẽ bất lợi cho anh. Cho nên bây giờ mặc dù anh rất tức giận, anh cũng phải chịu đựng, ngoài mặt làm ra vẻ không có chuyện gì, trước giữ chân bọn họ, sau đó đợi thuộc hạ của mình điều động người tới.
Cũng may, biệt thự này của anh ngầm thông với một ngôi nhà vùng lân cận cách biệt thự không xa lắm, chỉ cần hơn mười phút sau là mấy người đó có thể chạy tới.
Mặt Hồng Bưu bình tĩnh đi về phía Mộc Vân Phong, trên mặt bày ra nụ cười nói với Phượng Như Ảnh: Không nghĩ tới Phượng Môn chủ tính tình sảng khoái, vì cứu người đẹp lại tự nguyện mạo hiểm một mình, khiến Hồng Bưu tôi thật khâm đấy. Nhất là võ nghệ của Phượng Môn chủ càng làm cho Hồng Bưu tôi bội phục sát đất.
Hồng đương gia nói đùa, bản lĩnh của anh mới thật sự là xuất xắc, qua nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên Phượng Như Ảnh tôi gặp phải đối thủ. Phượng Như Ảnh nhìn Hồng Bưu cười một tiếng, thản nhiên nói.
Mộc Vân Phong vừa nghe Hồng Bưu nói, không biết tại sao cứ có cảm giác là lạ. Trong ấn tượng của cô Hồng Bưu không phải là người sẽ tâng bốc người khác, nhưng hôm nay sao anh ta đột nhiên tâng bốc Phượng Như Ảnh chứ?
Chẳng lẽ thật sự như anh ta nói, khâm phục Phượng Như Ảnh sao? Có lẽ vậy. Có thể coi là khâm phục thì cũng không cần phải đến lấy lòng anh ấy khác thường như vậy chứ.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Mộc Vân Phong dừng lại trên mặt Hồng Bưu, muốn nhìn ra được chút gì đó trên mặt của anh ta. Nhưng gương mặt của Hồng Bưu rất bình tĩnh, khiến Mộc Vân Phong nhất thời đoán không ra anh ta đang toan tính điều gì.
Nghĩ đến người đàn ông vừa mới bước vào kia, trong lòng Mộc Vân Phong khẽ động. Cô nhớ rõ lúc người nọ bước vào, đặc biệt liếc mắt nhìn cô và Phượng Như Ảnh một cái. Chẳng lẽ là …..
Mắt Mộc Vân Phong nhíu lại, cúi đầu rũ mắt xuống che giấu tia thấu hiểu trong mắt. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa đã đổi lại một khuôn mặt tươi cười, nhìn Hồng Bưu nói: Hồng đương gia, không biết có còn nhớ chuyện đánh cược lúc nãy hay không.
Đánh cược cái gì? Hồng Bưu giả bộ hồ đồ nhìn Mộc Vân Phong, dáng vẻ như không biết gì.
Hồng đương gia sẽ không quên nhanh như vậy chứ. Vừa rồi trước khi hai người tỷ thí, có nói là để Phượng Môn chủ dẫn tôi đi. Bây giờ thời gian không còn sớm, tôi nghĩ chúng tôi nên đi thôi. Mộc Vân Phong nhìn Hồng Bưu mỉa mai, nhắc lại lời của anh ta trước khi tỷ thí. Nhưng trong lòng đã hiểu rõ, người đàn ông này nhất định sẽ không để cho cô và Phượng Như Ảnh rời đi dễ dàng như vậy.
A, xem cái trí nhớ của tôi này. Có điều là, tôi nhớ rõ chuyện đánh cuộc kia nhưng mà, nếu như Phượng Môn chủ đánh thắng tôi mới giữ đúng lời, mặc dù bây giờ tỷ thí hòa nhau, chúng tôi không phân thắng bại, cho nên…..
Cho nên anh không thể để tôi rời đi, đúng không? Mộc Vân Phong tiếp lời Hồng Bưu, nói ra. Quả nhiên đúng như cô đoán người đàn ông này sẽ không để cô rời đi.
/203
|