Vậy còn Phượng Như Ảnh thì sao đây? Hồng Bưu cũng sẽ không thả anh đi sao? Nghĩ tới đây, Mộc Vân Phong thử thăm dò: Nếu đã như vậy, thế thì bây giờ trời cũng khuya rồi, Phượng Môn chủ cũng thấm mệt rồi, để cho anh ấy về trước đi, hôm khác các anh lại hẹn thời gian tỷ thí thôi.
Không được, sao tôi có thể rời đi một mình chứ. Tôi chính là tới cứu cô trở về, sao bây giờ có thể trở về một mình. Mộc Vân Phong vừa nói xong, Phượng Như Ảnh lập tức không đồng ý. Anh tới cứu Mộc Vân Phong, trừ phi hai người bọn họ cùng rời đi, nếu không, anh cũng sẽ không trở về một mình.
Mộc Vân Phong vừa nghe Phượng Như Ảnh nói, thật không biết nên vui hay buồn, sao cô cứ có cảm giác người đàn ông này bỗng nhiên trở nên ngốc ngếch thế chứ.
Vì vậy âm thầm đưa tay, dùng sức ngắt đùi của Phượng Như Ảnh, đồng thời nháy mắt với anh.
Nhưng lúc này Phượng Như Ảnh cũng không nhìn thấy ánh mắt của Mộc Vân Phong, Mộc Vân Phong ngắt anh còn tưởng là Mộc Vân Phong lo lắng anh không đưa cô theo. Vì thế hung hăng trợn mắt liếc cô rồi nói: Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô đi.
Nếu Phượng Môn chủ một lòng muốn đưa cô ấy đi, vậy thì chúng ta cứ theo như lời nói lúc đầu so cao thấp thôi. Nếu như lần này anh thắng tôi, vậy tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản hai người, để hai người rời đi. Hồng Bưu vừa đề nghị, vừa thương lượng với Phượng Như Ảnh. Nhưng trong lòng âm thầm tức giận: giết chết nhiều anh em của anh như vậy, còn muốn rời đi sao, không có cửa đâu.
Được. Phượng Như Ảnh một lòng muốn đưa Mộc Vân Phong đi, không hề biết trong lòng Hồng Bưu đang suy tính điều gì, cho nên trả lời rất sảng khoái.
Lần đầu tiên gặp Hồng Bưu cảm giác của Phượng Như Ảnh đối với anh ta rất tốt, Cảm giác như không thể đợi được lập tức muốn thân thiết. Loại cảm giác đó ngay cả bản thân Phượng Như Ảnh cũng cảm thấy rất kỳ quặc, theo lẽ mà nói chỉ là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có thiện cảm là điều rất bình thường, về phần thân thiết thì ngoại trừ là người thân có quan hệ máu mủ ruột thịt với mình, bằng không thì không nên nảy sinh ra loại cảm giác này.
Nhưng Hồng Bưu và anh một người họ Hồng, một người họ Phượng, chính là tính đến tám đời cũng không có chút quan hệ nào, cho nên cảm giác đó làm cho người ta cảm thấy hết sức kỳ quặc, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều.
Mộc Vân Phong nghe Phượng Như Ảnh này trả lời một cách sảng khoái, trên trán túa ra đầy vạch đen. Cô cảm thấy tối nay nhất định là Phượng Như Ảnh đã trúng tà rồi, nếu không thì sao lại không nhìn ra Hồng Bưu này không hề có ý tốt chứ.
Rất nhanh chóng hai người lại đứng ở giữa sân, trong tay Phượng Như Ảnh cầm kiếm, trong tay Hồng Bưu cầm đao. Đao kiếm đối nhau, vừa chạm vào lại tách ra, hai người bắt đầu ra chiêu.
Mộc Vân Phong thấy hai người đánh nhau, lặng lẽ đi ra ngoài cửa. Phượng Như Ảnh vì cô mà ở lại, cô phải đi ra ngoài xem qua một chút có phải như cô phỏng đoán hay không, cô không muốn Phượng Như Ảnh vì cô mà thua dưới tay Hồng Bưu.
Quả đúng như vậy, Mộc Vân Phong vừa bước chân đến cánh cửa phòng luyện võ, lập tức bị hai người ở bên ngoài chặn lại.
Tránh ra. Mộc Vân Phong lạnh lùng quát lên, tràn đầy khí thế, không sợ hãi chút nào.
Nhưng hai người ngoài cửa hoàn toàn không để ý đến Mộc Vân Phong, gắt gao chặn cửa lại, nhất định không để cho cô bước ra một bước nào.
Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra. Bằng không đừng trách tôi không khách khí. Gương mặt Mộc Vân Phong lạnh lùng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Cô biết hai người kia làm càn như vậy nhất định là nghe theo mệnh lệnh của Hồng Bưu, nếu không, bọn họ không dám ngăn cản cô như vậy.
Không nên làm khó chúng tôi, mời quay lại đi. Cảm thấy được sự mạnh mẽ và lạnh lùng toát ra từ trên người Mộc Vân Phong, một người đàn ông trong đó nói.
Bọn họ chỉ là làm theo mệnh lệnh, nếu như Mộc Vân Phong nhất định phải ra ngoài, vậy thì bọn họ chỉ có thể ra tay giữ chặt cô.
Được, tốt lắm. Mộc Vân Phong cười lạnh hai tiếng, quay trở lại. Không cần suy nghĩ cô cũng biết nhất định là Hồng Bưu muốn làm gì đó với cô và Phượng Như Ảnh.
Không được, sao tôi có thể rời đi một mình chứ. Tôi chính là tới cứu cô trở về, sao bây giờ có thể trở về một mình. Mộc Vân Phong vừa nói xong, Phượng Như Ảnh lập tức không đồng ý. Anh tới cứu Mộc Vân Phong, trừ phi hai người bọn họ cùng rời đi, nếu không, anh cũng sẽ không trở về một mình.
Mộc Vân Phong vừa nghe Phượng Như Ảnh nói, thật không biết nên vui hay buồn, sao cô cứ có cảm giác người đàn ông này bỗng nhiên trở nên ngốc ngếch thế chứ.
Vì vậy âm thầm đưa tay, dùng sức ngắt đùi của Phượng Như Ảnh, đồng thời nháy mắt với anh.
Nhưng lúc này Phượng Như Ảnh cũng không nhìn thấy ánh mắt của Mộc Vân Phong, Mộc Vân Phong ngắt anh còn tưởng là Mộc Vân Phong lo lắng anh không đưa cô theo. Vì thế hung hăng trợn mắt liếc cô rồi nói: Cô yên tâm, tôi sẽ đưa cô đi.
Nếu Phượng Môn chủ một lòng muốn đưa cô ấy đi, vậy thì chúng ta cứ theo như lời nói lúc đầu so cao thấp thôi. Nếu như lần này anh thắng tôi, vậy tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản hai người, để hai người rời đi. Hồng Bưu vừa đề nghị, vừa thương lượng với Phượng Như Ảnh. Nhưng trong lòng âm thầm tức giận: giết chết nhiều anh em của anh như vậy, còn muốn rời đi sao, không có cửa đâu.
Được. Phượng Như Ảnh một lòng muốn đưa Mộc Vân Phong đi, không hề biết trong lòng Hồng Bưu đang suy tính điều gì, cho nên trả lời rất sảng khoái.
Lần đầu tiên gặp Hồng Bưu cảm giác của Phượng Như Ảnh đối với anh ta rất tốt, Cảm giác như không thể đợi được lập tức muốn thân thiết. Loại cảm giác đó ngay cả bản thân Phượng Như Ảnh cũng cảm thấy rất kỳ quặc, theo lẽ mà nói chỉ là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, có thiện cảm là điều rất bình thường, về phần thân thiết thì ngoại trừ là người thân có quan hệ máu mủ ruột thịt với mình, bằng không thì không nên nảy sinh ra loại cảm giác này.
Nhưng Hồng Bưu và anh một người họ Hồng, một người họ Phượng, chính là tính đến tám đời cũng không có chút quan hệ nào, cho nên cảm giác đó làm cho người ta cảm thấy hết sức kỳ quặc, nhưng anh cũng không suy nghĩ nhiều.
Mộc Vân Phong nghe Phượng Như Ảnh này trả lời một cách sảng khoái, trên trán túa ra đầy vạch đen. Cô cảm thấy tối nay nhất định là Phượng Như Ảnh đã trúng tà rồi, nếu không thì sao lại không nhìn ra Hồng Bưu này không hề có ý tốt chứ.
Rất nhanh chóng hai người lại đứng ở giữa sân, trong tay Phượng Như Ảnh cầm kiếm, trong tay Hồng Bưu cầm đao. Đao kiếm đối nhau, vừa chạm vào lại tách ra, hai người bắt đầu ra chiêu.
Mộc Vân Phong thấy hai người đánh nhau, lặng lẽ đi ra ngoài cửa. Phượng Như Ảnh vì cô mà ở lại, cô phải đi ra ngoài xem qua một chút có phải như cô phỏng đoán hay không, cô không muốn Phượng Như Ảnh vì cô mà thua dưới tay Hồng Bưu.
Quả đúng như vậy, Mộc Vân Phong vừa bước chân đến cánh cửa phòng luyện võ, lập tức bị hai người ở bên ngoài chặn lại.
Tránh ra. Mộc Vân Phong lạnh lùng quát lên, tràn đầy khí thế, không sợ hãi chút nào.
Nhưng hai người ngoài cửa hoàn toàn không để ý đến Mộc Vân Phong, gắt gao chặn cửa lại, nhất định không để cho cô bước ra một bước nào.
Tôi nói lại một lần nữa, tránh ra. Bằng không đừng trách tôi không khách khí. Gương mặt Mộc Vân Phong lạnh lùng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Cô biết hai người kia làm càn như vậy nhất định là nghe theo mệnh lệnh của Hồng Bưu, nếu không, bọn họ không dám ngăn cản cô như vậy.
Không nên làm khó chúng tôi, mời quay lại đi. Cảm thấy được sự mạnh mẽ và lạnh lùng toát ra từ trên người Mộc Vân Phong, một người đàn ông trong đó nói.
Bọn họ chỉ là làm theo mệnh lệnh, nếu như Mộc Vân Phong nhất định phải ra ngoài, vậy thì bọn họ chỉ có thể ra tay giữ chặt cô.
Được, tốt lắm. Mộc Vân Phong cười lạnh hai tiếng, quay trở lại. Không cần suy nghĩ cô cũng biết nhất định là Hồng Bưu muốn làm gì đó với cô và Phượng Như Ảnh.
/203
|