Editor: Thoa Xù
Rừng mưa nhiệt đới này, mặc dù cô chưa từng tới nhưng đối với nơi này cũng hiểu được ít nhiều. Biết rõ bên trong nguy hiểm khắp nơi, nguy hiểm chồng chất.
Mọi nơi trong rừng rậm đều có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, khó trách trên đường đi sắc mặt của Nghiêm Binh rất khó coi. Ông thật sự không muốn Mộc Vân Phong tiến vào bên trong.
Xe dừng lại ở bìa rừng nhiệt đới, sắc mặt Nghiêm Binh nặng nề hỏi Mộc Vân Phong: Tiểu Phong, bây giờ con vẫn quyết định đi vào sao?
Vừa tiến vào Việt Nam ông đã bắt đầu giới thiệu môi trường và khí hậu của rừng mưa nhiệt đới cho Mộc Vân Phong, hiện tại khi rừng mưa nhiệt đới đang ở trước mắt, chỉ cần Mộc Vân Phong nói một chữ không, ông lập tức đưa cô trở về. Cho dù phải đối mặt với sự trách móc của đại ca bọn họ, ông cũng sẽ không tiếc.
Chú Nghiêm cám ơn chú, nhưng con nhất định phải tiến vào bên trong, bất luận là vì bản thân con cũng được, hay là vì có thể đạt thành tâm nguyện của sư phụ cũng được. Mộc Vân Phong thận trọng nhìn Nghiêm Binh, không có một chút chùn chân. Cô không phải loại người sợ chết, cũng không phải là người đối mặt với nguy hiểm và khó khăn sẽ lùi bước.
Cho nên cửa ải này cô nhất định xông vào.
Nghiêm Binh thấy Mộc Vân Phong như vậy, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ lấy cái túi nhỏ trên xe đưa cho Mộc Vân Phong, đó là những thứ phải có khi tiến vào rừng mưa nhiệt đới mà ông đã chuẩn bị cho cô. Ở trong đó có một bộ quần áo, một số thuốc khẩn cấp, bật lửa, dao găm, thậm chí là một khẩu súng lục nhỏ và mười viên đạn.
Trao tận tay Mộc Vân Phong, dặn dò: Chú sẽ ở bên kia chờ con.
Dạ. Mộc Vân Phong đáp lại, sau đó xoay người đi về phía khu rừng. Nhưng ngay lúc này, tiếng xe gầm rú truyền đến, một chiếc xe jeep màu xanh lá dừng ở bên cạnh bọn họ, một người mặc quần áo ngụy trang từ trên xe đi tới.
Sau khi Nghiêm Binh thấy rõ mặt người mới tới, sắc mặt không tốt lắm hỏi: Cậu tới làm gì?
Chú Nghiêm. Phượng Như Ảnh mặc trang phục ngụy trang liếc nhìn Nghiêm Binh sắc mặt không vui vẻ với mình, lên tiếng chào hỏi, sau đó đi tới bên cạnh Mộc Vân Phong nói: Tiểu Phong, anh đi cùng với em.
Không cần. Khoảnh khắc Mộc Vân Phong nhìn thấy Phượng Như Ảnh tới, trong lòng ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng khi nghe anh nói lại cự tuyệt. Bởi vì đó là huấn luyện của cô, cô không muốn Phượng Như Ảnh đi theo cùng, không chỉ vì chuyện này không liên quan gì đến anh, quan trọng hơn là trong rừng rậm quá nguy hiểm, cô không muốn Phượng Như Ảnh đi mạo hiểm cùng cô.
Đưa đồ cho anh cầm. Nhưng Phượng Như Ảnh cũng không để ý tới sự cự tuyệt của Mộc Vân Phong, chuyện anh đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nhận lấy cái ba lô nhỏ của Mộc Vân Phong không khác biệt lắm với cái mà thuộc hạ anh chuẩn bị, cùng cô sóng vai đi vào trong rừng mưa nhiệt đới.
Nghiêm Binh thấy Phượng Như Ảnh vậy mà lại cùng đi với Mộc Vân Phong, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ biết là trái tim treo lơ lửng của ông đã nhẹ nhõm không ít.
Tuy ông không có cảm tình gì với Phượng Như Ảnh, nhưng nhìn thấy cậu ta vậy mà có thể cùng Mộc Vân Phong xông vào rừng mưa nhiệt đới, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích.
Tiểu Phong, đi thôi. Thấy Mộc Vân Phong quay đầu vẫy tay với Nghiêm Binh, Phượng Như Ảnh cũng quay đầu nhìn Nghiêm Binh, dùng ánh mắt trao đổi: Chú Nghiêm, chú cứ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy. Sau đó, nắm tay Mộc Vân Phong, cùng bước vào rừng mưa nhiệt đới.
Từ sau lần anh gặp lại Mộc Vân Phong trong trụ sở, thì lúc nào anh cũng chú ý đến Mộc Vân Phong, khi biết Mộc Vân Phong muốn rời khỏi trụ sở, thì anh vội vàng đuổi theo từ tổng bộ của Ảnh môn ở thành phố F. Ai ngờ lại chậm một bước, lúc anh đến Mộc Vân Phong đã rời đi.
Không thấy Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh trực tiếp tìm Trần Cương, lúc này mới biết Mộc Vân Phong muốn đến rừng mưa nhiệt đới để rèn luyện. Vốn là trụ sở cũng có lịch mỗi năm sẽ rèn luyện trong rừng mưa nhiệt đới một tháng, nhưng phải đợi đến mấy tháng sau, thế thì không thể nào cùng đi với Mộc Vân Phong.
Rừng mưa nhiệt đới này, mặc dù cô chưa từng tới nhưng đối với nơi này cũng hiểu được ít nhiều. Biết rõ bên trong nguy hiểm khắp nơi, nguy hiểm chồng chất.
Mọi nơi trong rừng rậm đều có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào, khó trách trên đường đi sắc mặt của Nghiêm Binh rất khó coi. Ông thật sự không muốn Mộc Vân Phong tiến vào bên trong.
Xe dừng lại ở bìa rừng nhiệt đới, sắc mặt Nghiêm Binh nặng nề hỏi Mộc Vân Phong: Tiểu Phong, bây giờ con vẫn quyết định đi vào sao?
Vừa tiến vào Việt Nam ông đã bắt đầu giới thiệu môi trường và khí hậu của rừng mưa nhiệt đới cho Mộc Vân Phong, hiện tại khi rừng mưa nhiệt đới đang ở trước mắt, chỉ cần Mộc Vân Phong nói một chữ không, ông lập tức đưa cô trở về. Cho dù phải đối mặt với sự trách móc của đại ca bọn họ, ông cũng sẽ không tiếc.
Chú Nghiêm cám ơn chú, nhưng con nhất định phải tiến vào bên trong, bất luận là vì bản thân con cũng được, hay là vì có thể đạt thành tâm nguyện của sư phụ cũng được. Mộc Vân Phong thận trọng nhìn Nghiêm Binh, không có một chút chùn chân. Cô không phải loại người sợ chết, cũng không phải là người đối mặt với nguy hiểm và khó khăn sẽ lùi bước.
Cho nên cửa ải này cô nhất định xông vào.
Nghiêm Binh thấy Mộc Vân Phong như vậy, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ lấy cái túi nhỏ trên xe đưa cho Mộc Vân Phong, đó là những thứ phải có khi tiến vào rừng mưa nhiệt đới mà ông đã chuẩn bị cho cô. Ở trong đó có một bộ quần áo, một số thuốc khẩn cấp, bật lửa, dao găm, thậm chí là một khẩu súng lục nhỏ và mười viên đạn.
Trao tận tay Mộc Vân Phong, dặn dò: Chú sẽ ở bên kia chờ con.
Dạ. Mộc Vân Phong đáp lại, sau đó xoay người đi về phía khu rừng. Nhưng ngay lúc này, tiếng xe gầm rú truyền đến, một chiếc xe jeep màu xanh lá dừng ở bên cạnh bọn họ, một người mặc quần áo ngụy trang từ trên xe đi tới.
Sau khi Nghiêm Binh thấy rõ mặt người mới tới, sắc mặt không tốt lắm hỏi: Cậu tới làm gì?
Chú Nghiêm. Phượng Như Ảnh mặc trang phục ngụy trang liếc nhìn Nghiêm Binh sắc mặt không vui vẻ với mình, lên tiếng chào hỏi, sau đó đi tới bên cạnh Mộc Vân Phong nói: Tiểu Phong, anh đi cùng với em.
Không cần. Khoảnh khắc Mộc Vân Phong nhìn thấy Phượng Như Ảnh tới, trong lòng ngạc nhiên mừng rỡ, nhưng khi nghe anh nói lại cự tuyệt. Bởi vì đó là huấn luyện của cô, cô không muốn Phượng Như Ảnh đi theo cùng, không chỉ vì chuyện này không liên quan gì đến anh, quan trọng hơn là trong rừng rậm quá nguy hiểm, cô không muốn Phượng Như Ảnh đi mạo hiểm cùng cô.
Đưa đồ cho anh cầm. Nhưng Phượng Như Ảnh cũng không để ý tới sự cự tuyệt của Mộc Vân Phong, chuyện anh đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Nhận lấy cái ba lô nhỏ của Mộc Vân Phong không khác biệt lắm với cái mà thuộc hạ anh chuẩn bị, cùng cô sóng vai đi vào trong rừng mưa nhiệt đới.
Nghiêm Binh thấy Phượng Như Ảnh vậy mà lại cùng đi với Mộc Vân Phong, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ biết là trái tim treo lơ lửng của ông đã nhẹ nhõm không ít.
Tuy ông không có cảm tình gì với Phượng Như Ảnh, nhưng nhìn thấy cậu ta vậy mà có thể cùng Mộc Vân Phong xông vào rừng mưa nhiệt đới, trong lòng vẫn vô cùng cảm kích.
Tiểu Phong, đi thôi. Thấy Mộc Vân Phong quay đầu vẫy tay với Nghiêm Binh, Phượng Như Ảnh cũng quay đầu nhìn Nghiêm Binh, dùng ánh mắt trao đổi: Chú Nghiêm, chú cứ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy. Sau đó, nắm tay Mộc Vân Phong, cùng bước vào rừng mưa nhiệt đới.
Từ sau lần anh gặp lại Mộc Vân Phong trong trụ sở, thì lúc nào anh cũng chú ý đến Mộc Vân Phong, khi biết Mộc Vân Phong muốn rời khỏi trụ sở, thì anh vội vàng đuổi theo từ tổng bộ của Ảnh môn ở thành phố F. Ai ngờ lại chậm một bước, lúc anh đến Mộc Vân Phong đã rời đi.
Không thấy Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh trực tiếp tìm Trần Cương, lúc này mới biết Mộc Vân Phong muốn đến rừng mưa nhiệt đới để rèn luyện. Vốn là trụ sở cũng có lịch mỗi năm sẽ rèn luyện trong rừng mưa nhiệt đới một tháng, nhưng phải đợi đến mấy tháng sau, thế thì không thể nào cùng đi với Mộc Vân Phong.
/203
|