Mà lúc Phượng Như Ảnh nghe nói Mộc Vân Phong phải đến rừng mưa nhiệt đới ở Việt Nam để rèn luyện, thì lập tức ngồi máy bay đến Việt Nam, sau đó lái xe chạy thẳng tới khu rừng mưa nhiệt đới này đây.
May mắn là lúc anh nhận được tin tức đã lập tức chạy đến đây, vừa lúc đuổi kịp Mộc Vân Phong. Bằng không anh nhất định sẽ hối hận cả đời.
Rừng mưa nhiệt đới này, khi anh vẫn còn là lính đặc chủng, đã đến một lần ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm. Tuy là có thể không giúp được gì nhiều cho Mộc Vân Phong, nhưng ít ra không để cho cô giống như người mù đi đêm vậy.
Đi một hồi, Mộc Vân Phong hung hăng rút tay từ trong bàn tay to lớn của Phượng Như Ảnh ra, cô quay sang nhìn chằm chằm vào anh: Phượng Như Ảnh, sao anh lại tới đây?
Anh lo lắng cho em. Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, không phải lời tỏ tình, nhưng cũng giống như lời tỏ tình, làm cho Mộc Vân Phong nhất thời ngơ ngác tại chỗ, cứ như vậy nhìn Phượng Như Ảnh, giống như muốn nhìn xuyên qua anh vậy.
Người quan tâm đến Mộc Vân Phong không ít, nhưng một người đàn ông nói trắng ra như vậy, trong phút chốc làm cho cô vô cùng lúng túng. Mộc Vân Phong cô không phải đứa ngốc, ít nhiều gì cô cũng cảm thấy tình cảm của Phượng Như Ảnh đối với mình. Nhưng mà cô lại không thể đáp lại, tuy là cô thừa nhận mình đã từng động lòng, nhưng giữa họ bị ngăn bởi kẻ thù giết cha.
Mặc dù kẻ thù kia không phải là Phượng Như Ảnh, nhưng kết quả cũng giống nhau thôi. Mối thù giết cha này Mộc Vân Phong nhất định phải báo, cho nên cô không muốn đến lúc đó cả hai người phải đau khổ, càng không muốn diễn cảnh vừa yêu nhau vừa tổn thương nhau.
Anh đi đi, tôi không cần anh. Trầm mặc thật lâu cuối cùng Mộc Vân Phong cũng nói ra mấy lời này, lại làm cho trong lòng Phượng Như Ảnh bị tổn thương, ánh mắt âm trầm nhưng không lên tiếng. Thấy Mộc Vân Phong ở phía trước sải bước rời đi thì cúi đầu đuổi theo.
Không phải anh không có sự kiêu hãnh, nhưng tất cả sự kiêu hãnh của anh khi đối mặt với Mộc Vân Phong đều tiêu tan hết rồi. Tuy Phượng Như Ảnh biết rõ Mộc Vân Phong không có tình ý gì với mình nhưng lại không muốn buông bỏ cô. Nói anh chuộc tội cho anh trai mình cũng được, nói anh thay thế cha nuôi bảo vệ cô cũng được.
Dù sao thì lần này Phượng Như Ảnh cũng nhất định đi cùng với Mộc Vân Phong rồi. Anh quyết định bất luận Mộc Vân Phong nói gì, làm gì. Cho dù là chán ghét anh, không thèm đếm xỉa đến anh, thì anh cũng kiên quyết đi theo.
Phượng Như Ảnh, anh nghe không hiểu lời tôi nói sao? Mộc Vân Phong nghe được tiếng bước chân ở sau lưng, trong lòng vô cùng bực bội, vì vậy dừng lại rống to lên với Phượng Như Ảnh.
Không biết tại sao, vào lúc này cô cảm thấy bản thân mình có một cơn thịnh nộ không có chỗ để phát tiết, lại thêm cơn uất ức trong lòng bắt đầu dâng lên, đến nổi trong mắt cô đã hơi ươn ướt.
Tiểu Phong, đây là rừng mưa nhiệt đới, không phải là của một mình em. Đường em em cứ đi, anh đi đường của anh, không phải rất tốt sao. Phượng Như Ảnh đứng đối diện với Mộc Vân Phong, vẻ mặt tùy ý nói, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt trong mắt Mộc Vân Phong, trong lòng liền đau xót. Không chút nghĩ ngợi tiến lên một bước ôm Mộc Vân Phong vào lòng lo lắng hỏi: Tiểu Phong, làm sao vậy, em bị thương sao?
Lo lắng, sợ hãi. Phượng Như Ảnh ôm Mộc Vân Phong rồi nhìn tới lui trên người cô, kiểm tra xem cô có bị thương không.
Phượng Như Ảnh, có ai nói qua với anh chưa, anh cực kỳ phiền phức. Giờ phút này, khi thấy vẻ lo lắng không thể che giấu trong mắt Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong mềm lòng rồi. Cô hít hít mũi, nén nước mắt lại, quay đầu đi không muốn nhìn Phượng Như Ảnh.
Có, em là người duy nhất nói anh phiền đó. Phượng Như Ảnh nửa đùa nửa thật nói. Mãi đến khi thấy trên người Mộc Vân Phong hoàn toàn không bị thương, cảm thấy cô có chút bài xích đối với mình mới buông cô ra.
Tiểu Phong, chúng ta phải đi nhanh hơn. Ngẩn ngơ một hồi có thể sẽ mắc mưa đó. Phượng Như Ảnh ngửi mùi của khu rừng, nhíu nhíu mày.
May mắn là lúc anh nhận được tin tức đã lập tức chạy đến đây, vừa lúc đuổi kịp Mộc Vân Phong. Bằng không anh nhất định sẽ hối hận cả đời.
Rừng mưa nhiệt đới này, khi anh vẫn còn là lính đặc chủng, đã đến một lần ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm. Tuy là có thể không giúp được gì nhiều cho Mộc Vân Phong, nhưng ít ra không để cho cô giống như người mù đi đêm vậy.
Đi một hồi, Mộc Vân Phong hung hăng rút tay từ trong bàn tay to lớn của Phượng Như Ảnh ra, cô quay sang nhìn chằm chằm vào anh: Phượng Như Ảnh, sao anh lại tới đây?
Anh lo lắng cho em. Phượng Như Ảnh nhẹ nhàng phun ra mấy chữ, không phải lời tỏ tình, nhưng cũng giống như lời tỏ tình, làm cho Mộc Vân Phong nhất thời ngơ ngác tại chỗ, cứ như vậy nhìn Phượng Như Ảnh, giống như muốn nhìn xuyên qua anh vậy.
Người quan tâm đến Mộc Vân Phong không ít, nhưng một người đàn ông nói trắng ra như vậy, trong phút chốc làm cho cô vô cùng lúng túng. Mộc Vân Phong cô không phải đứa ngốc, ít nhiều gì cô cũng cảm thấy tình cảm của Phượng Như Ảnh đối với mình. Nhưng mà cô lại không thể đáp lại, tuy là cô thừa nhận mình đã từng động lòng, nhưng giữa họ bị ngăn bởi kẻ thù giết cha.
Mặc dù kẻ thù kia không phải là Phượng Như Ảnh, nhưng kết quả cũng giống nhau thôi. Mối thù giết cha này Mộc Vân Phong nhất định phải báo, cho nên cô không muốn đến lúc đó cả hai người phải đau khổ, càng không muốn diễn cảnh vừa yêu nhau vừa tổn thương nhau.
Anh đi đi, tôi không cần anh. Trầm mặc thật lâu cuối cùng Mộc Vân Phong cũng nói ra mấy lời này, lại làm cho trong lòng Phượng Như Ảnh bị tổn thương, ánh mắt âm trầm nhưng không lên tiếng. Thấy Mộc Vân Phong ở phía trước sải bước rời đi thì cúi đầu đuổi theo.
Không phải anh không có sự kiêu hãnh, nhưng tất cả sự kiêu hãnh của anh khi đối mặt với Mộc Vân Phong đều tiêu tan hết rồi. Tuy Phượng Như Ảnh biết rõ Mộc Vân Phong không có tình ý gì với mình nhưng lại không muốn buông bỏ cô. Nói anh chuộc tội cho anh trai mình cũng được, nói anh thay thế cha nuôi bảo vệ cô cũng được.
Dù sao thì lần này Phượng Như Ảnh cũng nhất định đi cùng với Mộc Vân Phong rồi. Anh quyết định bất luận Mộc Vân Phong nói gì, làm gì. Cho dù là chán ghét anh, không thèm đếm xỉa đến anh, thì anh cũng kiên quyết đi theo.
Phượng Như Ảnh, anh nghe không hiểu lời tôi nói sao? Mộc Vân Phong nghe được tiếng bước chân ở sau lưng, trong lòng vô cùng bực bội, vì vậy dừng lại rống to lên với Phượng Như Ảnh.
Không biết tại sao, vào lúc này cô cảm thấy bản thân mình có một cơn thịnh nộ không có chỗ để phát tiết, lại thêm cơn uất ức trong lòng bắt đầu dâng lên, đến nổi trong mắt cô đã hơi ươn ướt.
Tiểu Phong, đây là rừng mưa nhiệt đới, không phải là của một mình em. Đường em em cứ đi, anh đi đường của anh, không phải rất tốt sao. Phượng Như Ảnh đứng đối diện với Mộc Vân Phong, vẻ mặt tùy ý nói, nhưng khi anh ngẩng đầu nhìn thấy nước mắt trong mắt Mộc Vân Phong, trong lòng liền đau xót. Không chút nghĩ ngợi tiến lên một bước ôm Mộc Vân Phong vào lòng lo lắng hỏi: Tiểu Phong, làm sao vậy, em bị thương sao?
Lo lắng, sợ hãi. Phượng Như Ảnh ôm Mộc Vân Phong rồi nhìn tới lui trên người cô, kiểm tra xem cô có bị thương không.
Phượng Như Ảnh, có ai nói qua với anh chưa, anh cực kỳ phiền phức. Giờ phút này, khi thấy vẻ lo lắng không thể che giấu trong mắt Phượng Như Ảnh, Mộc Vân Phong mềm lòng rồi. Cô hít hít mũi, nén nước mắt lại, quay đầu đi không muốn nhìn Phượng Như Ảnh.
Có, em là người duy nhất nói anh phiền đó. Phượng Như Ảnh nửa đùa nửa thật nói. Mãi đến khi thấy trên người Mộc Vân Phong hoàn toàn không bị thương, cảm thấy cô có chút bài xích đối với mình mới buông cô ra.
Tiểu Phong, chúng ta phải đi nhanh hơn. Ngẩn ngơ một hồi có thể sẽ mắc mưa đó. Phượng Như Ảnh ngửi mùi của khu rừng, nhíu nhíu mày.
/203
|