Phượng Như Ảnh mới vừa bơi hai cái thì đột nhiên phát giác Mộc Vân Phong ở phía sau không có đuổi theo mình, hơn nữa có một lực hút kéo mình trở về, không khỏi xoay người nhìn về phía sau.
Vừa nhìn đã làm cho tim anh chợt nhấc lên, vội vàng quay người lại. Anh chẳng thể nghĩ tới lúc này Mộc Vân Phong lại chìm vào trong nước, hơn nữa nhìn bộ dáng của cô ấy rõ ràng không biết bơi lội.
Lo lắng giắt ở trên mặt, Phượng Như Ảnh mãnh liệt đâm vào trong nước, tìm thấy Mộc Vân Phong ôm nửa người cô bơi lên trên mặt nước. Khi đầu hai người lộ ra ở trên mặt nước, Mộc Vân Phong bỗng ho hai tiếng, ho nước trong miệng ra ngoài, sau đó cặp mắt buồn bã nhìn Phượng Như Ảnh.
Người này lúc đầu tại sao lại muốn nói một câu như vậy, làm hại cô chìm vào trong nước. Rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng tàn khốc, nhưng vì sao lúc nói ra như vậy, thì cô lại cảm thấy ấm áp như vậy, làm cho thân thể cô giống như rót vào một dòng nước ấm, sưởi ấm cả người.
Thế nào rồi? Cảm nhận được tầm mắt của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh lo lắng hỏi. Mặc dù lúc bắt đầu đã đoán có lẽ Mộc Vân Phong không biết bơi, nhưng lại không nghĩ tới kém đến mức độ này.
Mượn tia sáng ánh trăng hơi yếu này, anh có thể thấy được lúc này sắc mặt Mộc Vân Phong vô cùng tái nhợt, điều này làm cho tim của anh dâng lên tình thương tiếc, hận không thể kéo cô gái trước mắt vào trong ngực để yêu thương.
Trong lúc Mộc Vân Phong đang buồn bã, ánh mắt cân cần của Phượng Như Ảnh cộng thêm lời nói dịu dàng truyền vào trong tai cô, làm cho cô nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác, làm thế nào cô cũng không nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng này lại cũng có lúc quan tâm đến người, cũng có lúc dịu dàng, hơn nữa đối tượng là mình. Làm cho trong lòng cô sinh ra một cảm giác quái dị, nghĩ thầm không phải là Phượng Như Ảnh này động kinh chứ.
Nhìn thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Mộc Vân Phong liền dời mắt đi, sau đó chợt lắc đầu lia lịa, nói cho anh ta biết mình không có sao. Cô cũng không muốn nghe lại lời nói dịu dàng này của Phượng Như Ảnh.
Không có gì? Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong lắc đầu thì không xác định mà hỏi. Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, rõ ràng cô ấy đang bị mình ôm nửa người nói chuyện nha, tại sao không nói lời nào chứ, chẳng lẽ nước sông cô ấy mới vừa uống vẫn chưa có phun ra.
Nghĩ tới đây, anh đưa tay vỗ lên sau lưng Mộc Vân Phong. Một trọng lực xuống, khiến trên lưng của Mộc Vân Phong đau mãnh liệt, cả người cũng theo đó ho lên mãnh liệt. Sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Phượng Như Ảnh và nói: Làm gì thế, anh muốn mưu sát à.
Bộ dáng phẫn nộ, giọng nói không vui lại làm cho Phượng Như Ảnh yên lòng, anh nhếch môi cười và nói: Không sao rồi, chúng ta đi thôi, cách bờ còn rất xa.
Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của Mộc Vân Phong, một tay ôm nửa người cô, một tay họat động nâng nước. Cũng may anh đã từng học qua bơi lội, hơn nữa kỹ thuật lại hạng nhất, nếu không anh vẫn không biết làn thế nào mang Mộc Vân Phong đi.
Lần này Mộc Vân Phong không nói gì, cũng không có ngẩn người, ngoan ngoãn để mặc cho Phượng Như Ảnh ôm mình. Mặc dù cô không thích bị đàn ông đụng vào, nhưng vì mạng sống, nhịn thôi.
Sông lớn rất rộng, nước cũng rất sâu, gió đêm thổi tới, cảm giác lạnh như băng khiến Mộc Vân Phong chợt rùng mình, hàm răng cắn đến mức vang lên. Làm cho động tác Phượng Như Ảnh ôm cô dừng một chút, sau đó chợt ôm cô sát vào, tăng nhanh tốc độ bơi lên bờ. Nhưng trong lòng đau lòng không thôi, anh chẳng thể nghĩ tới Mộc Vân Phong không chỉ có sợ nước, lại còn sợ lạnh nữa. Theo lý thuyết bây giờ là mùa hè, mặc dù nước ban đêm hơi lạnh, nhưng cũng không làm cho người ta lạnh đến mức rùng mình, vậy mà lúc này Mộc Vân Phong lại lạnh thành ra như vậy.
Vì vậy Phượng Như Ảnh ngẩng đầu muốn nhìn xem bọn họ cách bờ bên có xa lắm không, lúc này, phía xa có một chiếc thuyền lớn đến gần bọn họ, khiến mắt Phượng Như Ảnh tối lại, trái tim chợt trầm xuống.
Vừa nhìn đã làm cho tim anh chợt nhấc lên, vội vàng quay người lại. Anh chẳng thể nghĩ tới lúc này Mộc Vân Phong lại chìm vào trong nước, hơn nữa nhìn bộ dáng của cô ấy rõ ràng không biết bơi lội.
Lo lắng giắt ở trên mặt, Phượng Như Ảnh mãnh liệt đâm vào trong nước, tìm thấy Mộc Vân Phong ôm nửa người cô bơi lên trên mặt nước. Khi đầu hai người lộ ra ở trên mặt nước, Mộc Vân Phong bỗng ho hai tiếng, ho nước trong miệng ra ngoài, sau đó cặp mắt buồn bã nhìn Phượng Như Ảnh.
Người này lúc đầu tại sao lại muốn nói một câu như vậy, làm hại cô chìm vào trong nước. Rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng tàn khốc, nhưng vì sao lúc nói ra như vậy, thì cô lại cảm thấy ấm áp như vậy, làm cho thân thể cô giống như rót vào một dòng nước ấm, sưởi ấm cả người.
Thế nào rồi? Cảm nhận được tầm mắt của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh lo lắng hỏi. Mặc dù lúc bắt đầu đã đoán có lẽ Mộc Vân Phong không biết bơi, nhưng lại không nghĩ tới kém đến mức độ này.
Mượn tia sáng ánh trăng hơi yếu này, anh có thể thấy được lúc này sắc mặt Mộc Vân Phong vô cùng tái nhợt, điều này làm cho tim của anh dâng lên tình thương tiếc, hận không thể kéo cô gái trước mắt vào trong ngực để yêu thương.
Trong lúc Mộc Vân Phong đang buồn bã, ánh mắt cân cần của Phượng Như Ảnh cộng thêm lời nói dịu dàng truyền vào trong tai cô, làm cho cô nghĩ rằng mình sinh ra ảo giác, làm thế nào cô cũng không nghĩ đến người đàn ông lạnh lùng này lại cũng có lúc quan tâm đến người, cũng có lúc dịu dàng, hơn nữa đối tượng là mình. Làm cho trong lòng cô sinh ra một cảm giác quái dị, nghĩ thầm không phải là Phượng Như Ảnh này động kinh chứ.
Nhìn thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào mình, Mộc Vân Phong liền dời mắt đi, sau đó chợt lắc đầu lia lịa, nói cho anh ta biết mình không có sao. Cô cũng không muốn nghe lại lời nói dịu dàng này của Phượng Như Ảnh.
Không có gì? Phượng Như Ảnh thấy Mộc Vân Phong lắc đầu thì không xác định mà hỏi. Nhưng trong lòng đang suy nghĩ, rõ ràng cô ấy đang bị mình ôm nửa người nói chuyện nha, tại sao không nói lời nào chứ, chẳng lẽ nước sông cô ấy mới vừa uống vẫn chưa có phun ra.
Nghĩ tới đây, anh đưa tay vỗ lên sau lưng Mộc Vân Phong. Một trọng lực xuống, khiến trên lưng của Mộc Vân Phong đau mãnh liệt, cả người cũng theo đó ho lên mãnh liệt. Sau đó hung hăng nhìn chằm chằm vào Phượng Như Ảnh và nói: Làm gì thế, anh muốn mưu sát à.
Bộ dáng phẫn nộ, giọng nói không vui lại làm cho Phượng Như Ảnh yên lòng, anh nhếch môi cười và nói: Không sao rồi, chúng ta đi thôi, cách bờ còn rất xa.
Nói xong cũng mặc kệ sắc mặt khó coi của Mộc Vân Phong, một tay ôm nửa người cô, một tay họat động nâng nước. Cũng may anh đã từng học qua bơi lội, hơn nữa kỹ thuật lại hạng nhất, nếu không anh vẫn không biết làn thế nào mang Mộc Vân Phong đi.
Lần này Mộc Vân Phong không nói gì, cũng không có ngẩn người, ngoan ngoãn để mặc cho Phượng Như Ảnh ôm mình. Mặc dù cô không thích bị đàn ông đụng vào, nhưng vì mạng sống, nhịn thôi.
Sông lớn rất rộng, nước cũng rất sâu, gió đêm thổi tới, cảm giác lạnh như băng khiến Mộc Vân Phong chợt rùng mình, hàm răng cắn đến mức vang lên. Làm cho động tác Phượng Như Ảnh ôm cô dừng một chút, sau đó chợt ôm cô sát vào, tăng nhanh tốc độ bơi lên bờ. Nhưng trong lòng đau lòng không thôi, anh chẳng thể nghĩ tới Mộc Vân Phong không chỉ có sợ nước, lại còn sợ lạnh nữa. Theo lý thuyết bây giờ là mùa hè, mặc dù nước ban đêm hơi lạnh, nhưng cũng không làm cho người ta lạnh đến mức rùng mình, vậy mà lúc này Mộc Vân Phong lại lạnh thành ra như vậy.
Vì vậy Phượng Như Ảnh ngẩng đầu muốn nhìn xem bọn họ cách bờ bên có xa lắm không, lúc này, phía xa có một chiếc thuyền lớn đến gần bọn họ, khiến mắt Phượng Như Ảnh tối lại, trái tim chợt trầm xuống.
/203
|