Đáng chết, sao bọn họ lại tới nhanh như vậy chứ.
Trên thuyền lớn sang trọng, Hồng Bưu ngồi ở bên trong cabin thuộc về hắn ta, thiết bị bên trong hạng nhất, ghế sa lon nhập khẩu từ Italia, bàn trà thủy tinh, thảm Ba Tư. Hồng Bưu vừa hút xì gà vừa nhìn TV LCD lớn treo trên tường đối diện. Cảnh phát ra trong đó chính là buổi tối nhân viên bảo vệ đuổi theo Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong.
Từ cửa nhà triển lãm đuổi thẳng đến ngõ nhỏ, sau đó đối phương ở trên tường. Khi hắn ta thấy mặt người con trai đứng trên tường thì thân thể chấn động, rồi ngồi thẳng lên. Nhìn chằm chằm vào màn ảnh, lẩm bẩm tự nói: Là nó sao?
Nhìn khuôn mặt này giống như đã từng quen biết, lâm vào trong hồi ức. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt hắn lại lắc đầu ném ý nghĩ trong đầu của mình ra ngoài, miệng thì thầm: Sẽ không đâu, nhất định không phải là nó, nó đã bị Mộc Đồ giết rồi, mình cũng đã báo thù cho nó, cho nên đây chỉ là một người có dáng dấp tương tự như nó mà thôi.
Mặc dù an ủi mình như vậy, nhưng Hồng Bưu cũng đã ngồi không yên, trong mắt của hắn luôn thoáng qua hình ảnh hai anh em, ở cô nhi viện, đi chung với nhau. Một năm kia hắn mười hai tuổi, em trai mười tuổi, cha mẹ cùng nhau qua đời bởi vì tai nạn xe cộ, khiến bọn họ vốn là hạnh phúc đã trở thành cô nhi, rồi không lâu về sau hai anh em bọn họ được người tốt bụng đưa đến Cô Nhi Viện.
Nỗi đau mất cha mẹ, làm cho anh em bọn họ im lặng ít nói, chỉ có lúc ở với nhau, mới có thể nói mấy câu. Cuộc sống như thế qua nửa năm, có một ngày viện trưởng mang một người đàn ông đi tới Cô Nhi Viện, nói muốn nhận nuôi một đứa bé trai. Người đàn ông kia chính là Mộc Đồ Bang chủ Thanh bang, Hồng Bưu cũng là sau nhiều cách hỏi thăm mới biết thân phận của đối phương.
Hắn và em trai đứng ở góc khuất nhất, đứng ở phía sau những người bạn nhỏ khác, bọn họ sợ người tới nhìn thấy, rất sợ người tới sẽ chia rẽ hai anh em bọn họ.
Nhưng có câu nói sợ cái gì, sẽ tới cái đó. Cuối cùng người kia nhìn trúng em trai, mang nó đi. Nhớ lúc em trai đi, hắn đã chạy đuổi theo xe hơi thật là xa rất là xa. Nhìn em trai nằm ở trong kính sau xe hơi phất tay với mình, một khắc đó hắn đau đớn khóc thành tiếng, tê tâm liệt phế. Một màn kia thành ký ức vĩnh viễn ngừng ở trong đầu của hắn.
Sau khi em trai bị mang đi, hắn cũng rời khỏi Cô Nhi Viện, bắt đầu lưu lạc ở trong xã hội, làm cu li nhặt ve chai, gần như cái gì có thể sống được cũng làm qua. Khi đó ý nghĩ của hắn là muốn làm ra nhiều tiền, sau đó đi tìm em trai. Nhưng sau đó bởi vì hắn đánh nhau, đánh một người cho tàn phế, nên không thể không rời khỏi thành phố A. Sau đó hắn đã học được bản lãnh, trở lại thành phố A lần nữa, sau đó bắt đầu kiếp sống tìm em trai hắn.
Có thể làm cho hắn không nghĩ tới chính là, lúc ban đầu khi hắn hỏi thăm được người kia, làm thế nào cũng không tìm được em trai, sau lại có người nói với hắn có lẽ em trai hắn đã chết rồi.
Vì vậy thù hận của hắn đặt ở trên người của Mộc Đồ, sau khi biết bối cảnh hắc đạo của ông ta, hắn gia nhập bang phái Hồng bang đối lập với Thanh bang, bắt đầu kiếp sống báo thù của hắn.
Trải qua một năm cố gắng, hắn rốt cuộc cũng đạt được công nhận của Hồng Kinh Thiên, trở thành phụ tá đắc lực của gã. Khi hắn nói muốn tiêu diệt Thanh bang, thì nhận được ủng hộ mạnh mẽ của Hồng Kinh Thiên, vì vậy hắn bắt đầu bố trí tỉ mỉ. Rốt cuộc, thời gian không phụ người có lòng, để cho hắn nắm được cơ hội, một lần hành động tiêu diệt Thanh bang, để cho hắn tự tay báo thù.
Ngay một khắc đó, hắn tràn đầy thỏa mãn, nhưng hôm nay năm năm đã qua rồi, phần thỏa mãn ban đầu kia đã sớm không còn nữa, hắn cảm giác tim của hắn thiếu một góc, trống rỗng. Mặc kệ những năm này hắn cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối đầy bất mãn.
Đông đông đông Trong khi Hồng Bưu nhớ lại chuyện cũ, thì truyền đến tiếng gõ cửa.
Trên thuyền lớn sang trọng, Hồng Bưu ngồi ở bên trong cabin thuộc về hắn ta, thiết bị bên trong hạng nhất, ghế sa lon nhập khẩu từ Italia, bàn trà thủy tinh, thảm Ba Tư. Hồng Bưu vừa hút xì gà vừa nhìn TV LCD lớn treo trên tường đối diện. Cảnh phát ra trong đó chính là buổi tối nhân viên bảo vệ đuổi theo Phượng Như Ảnh và Mộc Vân Phong.
Từ cửa nhà triển lãm đuổi thẳng đến ngõ nhỏ, sau đó đối phương ở trên tường. Khi hắn ta thấy mặt người con trai đứng trên tường thì thân thể chấn động, rồi ngồi thẳng lên. Nhìn chằm chằm vào màn ảnh, lẩm bẩm tự nói: Là nó sao?
Nhìn khuôn mặt này giống như đã từng quen biết, lâm vào trong hồi ức. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt hắn lại lắc đầu ném ý nghĩ trong đầu của mình ra ngoài, miệng thì thầm: Sẽ không đâu, nhất định không phải là nó, nó đã bị Mộc Đồ giết rồi, mình cũng đã báo thù cho nó, cho nên đây chỉ là một người có dáng dấp tương tự như nó mà thôi.
Mặc dù an ủi mình như vậy, nhưng Hồng Bưu cũng đã ngồi không yên, trong mắt của hắn luôn thoáng qua hình ảnh hai anh em, ở cô nhi viện, đi chung với nhau. Một năm kia hắn mười hai tuổi, em trai mười tuổi, cha mẹ cùng nhau qua đời bởi vì tai nạn xe cộ, khiến bọn họ vốn là hạnh phúc đã trở thành cô nhi, rồi không lâu về sau hai anh em bọn họ được người tốt bụng đưa đến Cô Nhi Viện.
Nỗi đau mất cha mẹ, làm cho anh em bọn họ im lặng ít nói, chỉ có lúc ở với nhau, mới có thể nói mấy câu. Cuộc sống như thế qua nửa năm, có một ngày viện trưởng mang một người đàn ông đi tới Cô Nhi Viện, nói muốn nhận nuôi một đứa bé trai. Người đàn ông kia chính là Mộc Đồ Bang chủ Thanh bang, Hồng Bưu cũng là sau nhiều cách hỏi thăm mới biết thân phận của đối phương.
Hắn và em trai đứng ở góc khuất nhất, đứng ở phía sau những người bạn nhỏ khác, bọn họ sợ người tới nhìn thấy, rất sợ người tới sẽ chia rẽ hai anh em bọn họ.
Nhưng có câu nói sợ cái gì, sẽ tới cái đó. Cuối cùng người kia nhìn trúng em trai, mang nó đi. Nhớ lúc em trai đi, hắn đã chạy đuổi theo xe hơi thật là xa rất là xa. Nhìn em trai nằm ở trong kính sau xe hơi phất tay với mình, một khắc đó hắn đau đớn khóc thành tiếng, tê tâm liệt phế. Một màn kia thành ký ức vĩnh viễn ngừng ở trong đầu của hắn.
Sau khi em trai bị mang đi, hắn cũng rời khỏi Cô Nhi Viện, bắt đầu lưu lạc ở trong xã hội, làm cu li nhặt ve chai, gần như cái gì có thể sống được cũng làm qua. Khi đó ý nghĩ của hắn là muốn làm ra nhiều tiền, sau đó đi tìm em trai. Nhưng sau đó bởi vì hắn đánh nhau, đánh một người cho tàn phế, nên không thể không rời khỏi thành phố A. Sau đó hắn đã học được bản lãnh, trở lại thành phố A lần nữa, sau đó bắt đầu kiếp sống tìm em trai hắn.
Có thể làm cho hắn không nghĩ tới chính là, lúc ban đầu khi hắn hỏi thăm được người kia, làm thế nào cũng không tìm được em trai, sau lại có người nói với hắn có lẽ em trai hắn đã chết rồi.
Vì vậy thù hận của hắn đặt ở trên người của Mộc Đồ, sau khi biết bối cảnh hắc đạo của ông ta, hắn gia nhập bang phái Hồng bang đối lập với Thanh bang, bắt đầu kiếp sống báo thù của hắn.
Trải qua một năm cố gắng, hắn rốt cuộc cũng đạt được công nhận của Hồng Kinh Thiên, trở thành phụ tá đắc lực của gã. Khi hắn nói muốn tiêu diệt Thanh bang, thì nhận được ủng hộ mạnh mẽ của Hồng Kinh Thiên, vì vậy hắn bắt đầu bố trí tỉ mỉ. Rốt cuộc, thời gian không phụ người có lòng, để cho hắn nắm được cơ hội, một lần hành động tiêu diệt Thanh bang, để cho hắn tự tay báo thù.
Ngay một khắc đó, hắn tràn đầy thỏa mãn, nhưng hôm nay năm năm đã qua rồi, phần thỏa mãn ban đầu kia đã sớm không còn nữa, hắn cảm giác tim của hắn thiếu một góc, trống rỗng. Mặc kệ những năm này hắn cố gắng thế nào, từ đầu đến cuối đầy bất mãn.
Đông đông đông Trong khi Hồng Bưu nhớ lại chuyện cũ, thì truyền đến tiếng gõ cửa.
/203
|