Hồng Thanh ra khỏi phòng của Hồng Bưu, đi lên trên boong thuyền, hướng về phía đám anh em nói: Mọi người phóng mắt sáng lên một chút, nhất định phải tìm được hai người này.
Mà lúc này, Phượng Như Ảnh ôm Mộc Vân Phong ở trong nước, trong nháy mắt nhìn thấy con thuyền đầu tiên, bắt đầu thay đổi phương hướng bọn họ đi tiếp. Anh giương mắt thấy chung quanh cách đó không xa có mấy chiếc thuyền cá nhỏ trôi dạt theo gío lớn ở trong màn đêm, vì vậy xoay người bơi đến phía đó.
Phượng Như Ảnh là một người thông minh, anh biết hiện tại anh không thể trở về bờ, đã có người đến trong sông tìm bọn họ, như vậy chắc chắn ở trên bờ cũng đã bày ra thiên la địa võng, hiện tại đường ra duy nhất của bọn họ chính là tìm một chỗ tránh hai ngày.
Mà thuyền cá nhỏ là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Anh tin rằng chỉ cần có tiền, người trên thuyền chắc sẽ không cự tuyệt bọn họ. Ôm nửa người Mộc Vân Phong từ từ bơi đến phía thuyền cá nhỏ, nhưng mới bơi tới một nửa, Phượng Như Ảnh liền ngừng lại.
Anh nhìn thấy chiếc thuyền lớn khai thác cát đá ở giữa anh và thuyền cá nhỏ lại thắp sáng đèn dầu, ánh đèn này chiếu thẳng vào anh.
Mới vừa rồi không phải anh không thấy chiếc thuyền lớn này, cho nên vẫn bơi lại là bởi vì trên thuyền không có đèn, một mảnh tối tăm, anh muốn bơi qua không phải là việc khó. Nhưng bây giờ lại thắp sáng đèn, hơn nữa ánh sáng này chiếu vào vị trí bọn họ, chỉ có thể ngừng lại, cũng chìm vào đáy nước.
Phượng Như Ảnh chìm vào đáy nước thì không có gì, nhưng khổ nỗi Mộc Vân Phong, vốn là cô ấy sợ lạnh, lại không biết bơi, lúc này cả đầu đều chìm vào trong nước, nhất thời cảm thấy khó thở .
Khác thường của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh phát hiện trước tiên, nhưng bây giờ tình huống của bọn họ căn bản không thể nào lộ đầu ra, vừa lộ đầu nhất định sẽ bị người ta phát hiện, cho nên chỉ có thể uất ức Mộc Vân Phong một chút vậy.
Nhưng hô hấp của Mộc Vân Phong ở trong nước càng lúc càng dồn dập, khiến cả trái tim Phượng Như Ảnh cũng dâng lên. Trong giây lát nghĩ đến một biện pháp, vì vậy ngẩng đầu nhẹ nhàng đặt lên môi Mộc Vân Phong, đem hơi thở của mình chuyển cho cô ấy.
Mộc Vân Phong đột nhiên bị hai cánh môi mềm mại dán lên, chợt mở lớn mắt, không thể tin mà nhìn người đàn ông trước mắt, quên mất hít thở.
Thừa dịp trong nháy mắt Mộc Vân Phong mở miệng thì Phượng Như Ảnh chuyển hơi thở vào trong miệng Mộc Vân Phong. Nhưng chuyển hết một hơi anh lại không muốn dời môi đi, bởi vì môi anh đào của Mộc Vân Phong mềm mại, ngọt ngào làm cho anh lưu luyến không thôi, thật muốn hôn như vậy mãi.
Ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu, đầu ngay lập tức chuyển thành hành động, Phượng Như Ảnh ngậm môi Mộc Vân Phong nhẹ nhàng hôn, dịu dàng như vậy, lưu luyến như vậy, giống như ngậm một vật trân bảo, làm cho người ta không nhịn được mà trân trọng trân quý.
Mà giờ khắc này Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh hôn như vậy, đại não lập tức ngừng máy, cứ như vậy giống một người ngốc mà ngây ngốc nhìn anh, mặc cho môi của anh ở trên cánh môi mình từ từ chơi đùa, từ từ dong ruỗi. Hôn cho đến khi cô không thở nổi, mới phản ứng được Phượng Như Ảnh đang làm cái gì với cô, sau đó chợt đẩy Phượng Như Ảnh ra.
Phượng Như Ảnh bị Mộc Vân Phong đẩy, thân thể lui về phía sau liền ngã xuống, lúc này mới giựt mình tỉnh lại, sắc mặt thay đổi, vừa định tức giận, thì lại nghĩ tới mới vừa rồi mình làm cái gì, sắc mặt trở nên đỏ ửng, đạp nước đứng vững thân thể và nhìn về phía Mộc Vân Phong xin lỗi.
Nhưng lúc Mộc Vân Phong đẩy Phượng Như Ảnh ra, đồng thời mình cũng bị lực đẩy này đẩy ngã về phía sau, lại uống vài hớp nước sông. Đột nhiên nghĩ tới là đang ở trong sông, mà chính cô không biết bơi lội, vì vậy tâm hoảng hốt vung vẩy đôi tay hướng vào trong nước chộp, nhưng lại không bắt được cái gì. Mắt thấy mình sẽ phải chìm vào đáy nước, thì lúc này một bàn tay to chợt giữ cô lại, kéo cô hướng vào một lồng ngực cường tráng.
Mà lúc này, Phượng Như Ảnh ôm Mộc Vân Phong ở trong nước, trong nháy mắt nhìn thấy con thuyền đầu tiên, bắt đầu thay đổi phương hướng bọn họ đi tiếp. Anh giương mắt thấy chung quanh cách đó không xa có mấy chiếc thuyền cá nhỏ trôi dạt theo gío lớn ở trong màn đêm, vì vậy xoay người bơi đến phía đó.
Phượng Như Ảnh là một người thông minh, anh biết hiện tại anh không thể trở về bờ, đã có người đến trong sông tìm bọn họ, như vậy chắc chắn ở trên bờ cũng đã bày ra thiên la địa võng, hiện tại đường ra duy nhất của bọn họ chính là tìm một chỗ tránh hai ngày.
Mà thuyền cá nhỏ là lựa chọn tốt nhất của bọn họ. Anh tin rằng chỉ cần có tiền, người trên thuyền chắc sẽ không cự tuyệt bọn họ. Ôm nửa người Mộc Vân Phong từ từ bơi đến phía thuyền cá nhỏ, nhưng mới bơi tới một nửa, Phượng Như Ảnh liền ngừng lại.
Anh nhìn thấy chiếc thuyền lớn khai thác cát đá ở giữa anh và thuyền cá nhỏ lại thắp sáng đèn dầu, ánh đèn này chiếu thẳng vào anh.
Mới vừa rồi không phải anh không thấy chiếc thuyền lớn này, cho nên vẫn bơi lại là bởi vì trên thuyền không có đèn, một mảnh tối tăm, anh muốn bơi qua không phải là việc khó. Nhưng bây giờ lại thắp sáng đèn, hơn nữa ánh sáng này chiếu vào vị trí bọn họ, chỉ có thể ngừng lại, cũng chìm vào đáy nước.
Phượng Như Ảnh chìm vào đáy nước thì không có gì, nhưng khổ nỗi Mộc Vân Phong, vốn là cô ấy sợ lạnh, lại không biết bơi, lúc này cả đầu đều chìm vào trong nước, nhất thời cảm thấy khó thở .
Khác thường của Mộc Vân Phong, Phượng Như Ảnh phát hiện trước tiên, nhưng bây giờ tình huống của bọn họ căn bản không thể nào lộ đầu ra, vừa lộ đầu nhất định sẽ bị người ta phát hiện, cho nên chỉ có thể uất ức Mộc Vân Phong một chút vậy.
Nhưng hô hấp của Mộc Vân Phong ở trong nước càng lúc càng dồn dập, khiến cả trái tim Phượng Như Ảnh cũng dâng lên. Trong giây lát nghĩ đến một biện pháp, vì vậy ngẩng đầu nhẹ nhàng đặt lên môi Mộc Vân Phong, đem hơi thở của mình chuyển cho cô ấy.
Mộc Vân Phong đột nhiên bị hai cánh môi mềm mại dán lên, chợt mở lớn mắt, không thể tin mà nhìn người đàn ông trước mắt, quên mất hít thở.
Thừa dịp trong nháy mắt Mộc Vân Phong mở miệng thì Phượng Như Ảnh chuyển hơi thở vào trong miệng Mộc Vân Phong. Nhưng chuyển hết một hơi anh lại không muốn dời môi đi, bởi vì môi anh đào của Mộc Vân Phong mềm mại, ngọt ngào làm cho anh lưu luyến không thôi, thật muốn hôn như vậy mãi.
Ý nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu, đầu ngay lập tức chuyển thành hành động, Phượng Như Ảnh ngậm môi Mộc Vân Phong nhẹ nhàng hôn, dịu dàng như vậy, lưu luyến như vậy, giống như ngậm một vật trân bảo, làm cho người ta không nhịn được mà trân trọng trân quý.
Mà giờ khắc này Mộc Vân Phong bị Phượng Như Ảnh hôn như vậy, đại não lập tức ngừng máy, cứ như vậy giống một người ngốc mà ngây ngốc nhìn anh, mặc cho môi của anh ở trên cánh môi mình từ từ chơi đùa, từ từ dong ruỗi. Hôn cho đến khi cô không thở nổi, mới phản ứng được Phượng Như Ảnh đang làm cái gì với cô, sau đó chợt đẩy Phượng Như Ảnh ra.
Phượng Như Ảnh bị Mộc Vân Phong đẩy, thân thể lui về phía sau liền ngã xuống, lúc này mới giựt mình tỉnh lại, sắc mặt thay đổi, vừa định tức giận, thì lại nghĩ tới mới vừa rồi mình làm cái gì, sắc mặt trở nên đỏ ửng, đạp nước đứng vững thân thể và nhìn về phía Mộc Vân Phong xin lỗi.
Nhưng lúc Mộc Vân Phong đẩy Phượng Như Ảnh ra, đồng thời mình cũng bị lực đẩy này đẩy ngã về phía sau, lại uống vài hớp nước sông. Đột nhiên nghĩ tới là đang ở trong sông, mà chính cô không biết bơi lội, vì vậy tâm hoảng hốt vung vẩy đôi tay hướng vào trong nước chộp, nhưng lại không bắt được cái gì. Mắt thấy mình sẽ phải chìm vào đáy nước, thì lúc này một bàn tay to chợt giữ cô lại, kéo cô hướng vào một lồng ngực cường tráng.
/203
|