Trên tay và trên thân thể truyền tới nhiệt độ khiến hoảng loạn trong lòng Mộc Vân Phong từ từ ổn định. Ngẩng đầu đối mặt với cặp mắt sâu thẳm của Phượng Như Ảnh, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Qua một lúc lâu, Mộc Vân Phong mới sử dụng ánh mắt nói cám ơn với Phượng Như Ảnh, sau đó ý bảo anh nổi lên trên mặt nước xem một chút. Giờ khắc này, Mộc Vân Phong tha thứ vừa rồi anh ta mạo phạm mình, trong lòng trong mắt chỉ có hình ảnh một khắc kia khi bàn tay mà mình bắt lấy làm cho mình yên bình, ấm áp.
Thấy Mộc Vân Phong bình tĩnh lại, Phượng Như Ảnh từ từ đem đầu nổi lên trên mặt nước, nhìn về phía con thuyển mới vừa rồi, đèn đã tắt, lúc này mới từ từ kéo Mộc Vân Phong lên mặt nước.
Vẫn lấy tư thế ôm nửa người trước đó, hai người bơi đến chỗ thuyền cá nhỏ đã chọn. Nhưng mà lần này, hai người tựa vào nhau tim của hai người cùng đập kịch liệt, tiếng vang từ trong nước truyền vào trong tai hai người rõ ràng.
Nghĩ đến cái hôn mới vừa rồi, khiến bên tai Mộc Vân Phong từ từ đỏ lên, không biết là nhiệt độ trên người mình hay là trên người Phượng Như Ảnh truyền tới nhiệt độ đó, làm cho thân thể cô vốn hơi lạnh đã bắt đầu nóng lên từ từ, dường như muốn sôi trào.
Thân thể của hai người dán cùng một chỗ, Mộc Vân Phong không dễ chịu, trên người của Phượng Như Ảnh cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Thật ra anh là người đàn ông huyết khí mạnh mẽ, cái hôn mới vừa rồi đã làm cho anh say mê không dứt.
Mà bây giờ hai người lại dán gần như vậy, hơn nữa quần áo của hai người cũng ướt dính vào trên người, anh có thể cảm thấy rõ ràng thân thể mềm mại của Mộc Vân Phong.
Mềm mại này làm cho anh từ từ khoái chí, trên người cũng bắt đầu nổi lên phản ứng của bản năng. Nhiệt độ xông lên đầu, đốt đến mức sắc mặt anh đỏ bừng, cặp mắt nhìn thẳng phía trước, liều mạng dùng ý chí đè xuống dục vọng rục rịch chộn rộn.
Anh không dám nhìn Mộc Vân Phong, thậm chí cũng không dám ôm sát, chỉ có thể hướng ra xa dùng cánh tay ôm cô, bơi thẳng về phía trước.
Từng bước một, hai người nhích tới gần thuyền cá nhỏ, một tay của Phượng Như Ảnh nằm ở mép thuyền, cũng đặt tay của Mộc Vân Phong lên trên mép thuyền, lúc này mới hoàn toàn buông Mộc Vân Phong ra, sau đó nghiêng người sang một bên mà thở hổn hển.
Chết tiệt, cũng may đến chỗ rồi, nếu không, anh thật sự là không biết làm sao cho phải đây. Anh chẳng thể nghĩ tới mình bị nước lạnh ngâm cũng có thể nảy sinh phản ứng sinh lý, không phải là cái hôn sao? Không phải là thân thể hai người dựa vào ư, anh thế nhưng giống như một tên nhóc mười tám tuổi, tim nhảy thình thịch, làm cho danh hiệu Môn chủ mặt lạnh của anh bị hủy rồi.
Không phải là anh không gặp qua phụ nữ, cũng không phải là không có phụ nữ ôm ấp yêu thương. Ở thời điểm đối mặt những phụ nữ kia, làm thế nào anh cũng không có hứng thú. Cho dù những phụ nữ kia nằm ở trên giường, anh cũng có thể làm được mà không liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng những thứ này lại bị cô gái này làm được, chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng lại làm cho anh trầm mê; chỉ là một cái tiếp xúc cách quần áo lại làm cho thân thể anh xảy ra phản ứng.
Loại phụ nữ này đối với anh mà nói quá nguy hiểm, sau này vẫn là cách xa cô ta nhiều hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh quay đầu nhìn Mộc Vân Phong một cái, thật ra thì lúc này anh rất muốn rời đi, bởi vì con sông này đối với anh hòan tòan không có vấn đề gì, anh tin tưởng dựa vào kỹ thuật bơi lội của mình, dựa vào trí tuệ của mình nhất định có thể né tránh những người bắt anh và an toàn lên trên bờ, sau đó an toàn rời đi.
Phượng Như Ảnh biết, bây giờ rời đi đối với anh mà nói là sáng suốt và an toàn nhất. Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt của Mộc Vân Phong dưới ánh trăng hơi trắng, thấy bộ dáng cả người cô ướt nhẹp, làm thế nào cũng không mở miệng rời đi được.
Trong lòng âm thầm khinh thường mình một phen, Phượng Như Ảnh cuối cùng cũng không có rời đi, mà là nhẹ nhàng bò lên thuyền đánh cá. Lên trên thuyền đánh cá, trong lúc vô tình thấy trên kho thuyền có khắc một đóa hoa mai, Phượng Như Ảnh bất ngờ mà nhíu lông mày, từ từ đi vào.
Qua một lúc lâu, Mộc Vân Phong mới sử dụng ánh mắt nói cám ơn với Phượng Như Ảnh, sau đó ý bảo anh nổi lên trên mặt nước xem một chút. Giờ khắc này, Mộc Vân Phong tha thứ vừa rồi anh ta mạo phạm mình, trong lòng trong mắt chỉ có hình ảnh một khắc kia khi bàn tay mà mình bắt lấy làm cho mình yên bình, ấm áp.
Thấy Mộc Vân Phong bình tĩnh lại, Phượng Như Ảnh từ từ đem đầu nổi lên trên mặt nước, nhìn về phía con thuyển mới vừa rồi, đèn đã tắt, lúc này mới từ từ kéo Mộc Vân Phong lên mặt nước.
Vẫn lấy tư thế ôm nửa người trước đó, hai người bơi đến chỗ thuyền cá nhỏ đã chọn. Nhưng mà lần này, hai người tựa vào nhau tim của hai người cùng đập kịch liệt, tiếng vang từ trong nước truyền vào trong tai hai người rõ ràng.
Nghĩ đến cái hôn mới vừa rồi, khiến bên tai Mộc Vân Phong từ từ đỏ lên, không biết là nhiệt độ trên người mình hay là trên người Phượng Như Ảnh truyền tới nhiệt độ đó, làm cho thân thể cô vốn hơi lạnh đã bắt đầu nóng lên từ từ, dường như muốn sôi trào.
Thân thể của hai người dán cùng một chỗ, Mộc Vân Phong không dễ chịu, trên người của Phượng Như Ảnh cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu. Thật ra anh là người đàn ông huyết khí mạnh mẽ, cái hôn mới vừa rồi đã làm cho anh say mê không dứt.
Mà bây giờ hai người lại dán gần như vậy, hơn nữa quần áo của hai người cũng ướt dính vào trên người, anh có thể cảm thấy rõ ràng thân thể mềm mại của Mộc Vân Phong.
Mềm mại này làm cho anh từ từ khoái chí, trên người cũng bắt đầu nổi lên phản ứng của bản năng. Nhiệt độ xông lên đầu, đốt đến mức sắc mặt anh đỏ bừng, cặp mắt nhìn thẳng phía trước, liều mạng dùng ý chí đè xuống dục vọng rục rịch chộn rộn.
Anh không dám nhìn Mộc Vân Phong, thậm chí cũng không dám ôm sát, chỉ có thể hướng ra xa dùng cánh tay ôm cô, bơi thẳng về phía trước.
Từng bước một, hai người nhích tới gần thuyền cá nhỏ, một tay của Phượng Như Ảnh nằm ở mép thuyền, cũng đặt tay của Mộc Vân Phong lên trên mép thuyền, lúc này mới hoàn toàn buông Mộc Vân Phong ra, sau đó nghiêng người sang một bên mà thở hổn hển.
Chết tiệt, cũng may đến chỗ rồi, nếu không, anh thật sự là không biết làm sao cho phải đây. Anh chẳng thể nghĩ tới mình bị nước lạnh ngâm cũng có thể nảy sinh phản ứng sinh lý, không phải là cái hôn sao? Không phải là thân thể hai người dựa vào ư, anh thế nhưng giống như một tên nhóc mười tám tuổi, tim nhảy thình thịch, làm cho danh hiệu Môn chủ mặt lạnh của anh bị hủy rồi.
Không phải là anh không gặp qua phụ nữ, cũng không phải là không có phụ nữ ôm ấp yêu thương. Ở thời điểm đối mặt những phụ nữ kia, làm thế nào anh cũng không có hứng thú. Cho dù những phụ nữ kia nằm ở trên giường, anh cũng có thể làm được mà không liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng những thứ này lại bị cô gái này làm được, chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng lại làm cho anh trầm mê; chỉ là một cái tiếp xúc cách quần áo lại làm cho thân thể anh xảy ra phản ứng.
Loại phụ nữ này đối với anh mà nói quá nguy hiểm, sau này vẫn là cách xa cô ta nhiều hơn một chút.
Nghĩ tới đây, Phượng Như Ảnh quay đầu nhìn Mộc Vân Phong một cái, thật ra thì lúc này anh rất muốn rời đi, bởi vì con sông này đối với anh hòan tòan không có vấn đề gì, anh tin tưởng dựa vào kỹ thuật bơi lội của mình, dựa vào trí tuệ của mình nhất định có thể né tránh những người bắt anh và an toàn lên trên bờ, sau đó an toàn rời đi.
Phượng Như Ảnh biết, bây giờ rời đi đối với anh mà nói là sáng suốt và an toàn nhất. Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt của Mộc Vân Phong dưới ánh trăng hơi trắng, thấy bộ dáng cả người cô ướt nhẹp, làm thế nào cũng không mở miệng rời đi được.
Trong lòng âm thầm khinh thường mình một phen, Phượng Như Ảnh cuối cùng cũng không có rời đi, mà là nhẹ nhàng bò lên thuyền đánh cá. Lên trên thuyền đánh cá, trong lúc vô tình thấy trên kho thuyền có khắc một đóa hoa mai, Phượng Như Ảnh bất ngờ mà nhíu lông mày, từ từ đi vào.
/203
|