Lúc Diệp Trăn Trăn ngủ dậy, ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã không sáng rực như giữa trưa.
Cô lấy di động bên cạnh nhìn, đã qua năm giờ. Điện thoại di động này được cô tìm thấy trong phòng, có rất nhiều liên lạc trong điện thoại, nhưng ngoại trừ Tần Không, cô không biết một ai cả.
Lưu số điện thoại của cảnh sát Tả vào, Diệp Trăn Trăn còn cài đặt thêm phím quay số nhanh, mới để điện thoại xuống.
Sớm biết vậy đã hỏi số điện thoại của bác sĩ Quý, ít nhất bây giờ có thể nhắn tin hỏi anh ăn cơm chưa.
“Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, hiện tại cô muốn dùng cơm chưa?” Cửa phòng bị gõ hai tiếng, giọng thím Chu từ ngoài cửa truyền vào.
“Vâng.” Diệp Trăn Trăn mở cửa, đưa mắt nhìn hướng cầu thang, “Tôi có thể ăn ở trong phòng không?”
Thím Chu gật đầu: “Trước kia tiểu thư và lão gia đều cùng dùng bữa trong phòng ăn, bây giờ lão gia đã mất, nếu cô không muốn nhìn thấy vợ chồng Tôn phu nhân, tôi sẽ đem đồ ăn đến trong phòng.”
“Cảm ơn.” Không cần ăn cơm với Tôn Thiến, Diệp Trăn Trăn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không biết có thể để bọn họ trở về nhà của mình hay không?
Cô nhìn thím Chu đem đồ ăn vào, đi đến bàn ngồi xuống: “Thím Chu, ai là người sở hữu căn nhà này?”
Thím Chu nói: “Vốn dĩ là lão gia, nhưng ông ấy đã để căn nhà này lại cho cô, chỉ là luật sư Tiễn phụ trách di chúc kế thừa đang ở nước ngoài, cho nên các thủ tục có liên quan vẫn chưa tiến hành.
Diệp Trăn Trăn gật đầu, không có biểu hiện gì nhìn thím Chu vài lần. Người này vẫn luôn bình tĩnh, làm việc cũng rất có tổ chức, dễ dàng giành được sự tin tưởng của mọi người xung quanh. Với lại, dường như cái gì bà ấy cũng biết.
Diệp Trăn Trăn liên quan tới mọi thứ ở Diệp gia, hầu như tất cả đều biết được từ bà, thậm chí bố trí di sản của ông ngoại đều biết rõ ràng như vậy, có chút không bình thường.
“Tiểu thư từ từ dùng, chờ lát nữa tôi lên dọn dẹp.” Thím Chu khom người với cô, đi ra khỏi phòng.
Thái độ cung kính như vậy, khiến Diệp Trăn Trăn cảm thấy đang ở trong khách sạn.
Còn là phòng tổng thống khách sạn năm sao.
Bữa tối so với bữa trưa tinh tế hơn nhiều, thậm chí có món dùng vỏ trứng chưng trứng, mặt trên còn có chút trứng cá muối. Diệp Trăn Trăn nếm thử, hương vị rất ngon, không hổ là tiêu chuẩn năm sao. Thím Chu tính toán thời gian vô cùng tốt, Diệp Trăn Trăn vừa buông đũa xuống, bà liền gõ cửa phòng, lúc thu dọn đồ ăn còn không quên nhắc Diệp Trăn Trăn uống thuốc.
Diệp Trăn Trăn dựa theo lời của y tá điều chỉnh đồng hồ báo thức để tránh bản thân quên uống thuốc, để khi tái khám Bác sĩ Quý sẽ không tức giận.
Vòng vo một hồi ở trong phòng, Diệp Trăn Trăn lại mở tủ quần áo ra. Cô thấy mình trước kia thật sự thích kiểu quần áo công chúa này, ngay cả áo khoác mùa đông tất cả cũng đều là loại sắc kẹo ngọt ngào, cô nhìn nhìn liền muốn ăn Macaron.
Cô có chút 囧 đóng lại cửa tủ treo quần áo, tiếp tục liếc nhìn khắp nơi như nhà thám hiểm. Sau đó ở ngăn kéo thứ nhất trong tủ cô thu hoạch được một album ảnh.
Album ảnh có thể nói là nơi lưu giữ kí ức của một người, vừa khéo đối với Diệp Trăn Trăn không có trí nhớ mà nói, quả thực như nắng hạn gặp mưa rào.
Cô không chờ được mở album ra, trang đầu tiên là chân dung ảnh một nhà ba người.
Trong ảnh chụp là một bé gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đầu búi một búi tóc nhỏ đáng yêu, trên người mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, phía trên còn thêu hoa mai tinh xảo. Người phụ nữ phía sau cũng mặc sườn xám, tóc đen quấn sau gáy, khí chất dịu dàng đó vừa nhìn thấy chính là tiểu thư khuê các. Người đàn ông bên cạnh mặc vest trắng, trên khuôn mặt mang ánh mắt Phnom Penh, nhìn qua giống như một học giả kiến thức uyên bác. (nguyên câu của tác giả luôn T.T t cũng không biết nên edit ra sao ~.~ dịch thuần việt thì là ánh mắt viền vàng O.o Ai có góp ý gì thì nói để t sửa lại nhé ^^).
Diệp Trăn Trăn ngây ngẩn nhìn chằm chằm bức hình này thật lâu, đây là ba mẹ cô sao? Bọn họ trông trẻ tuổi như vậy, nhưng một tai nạn ngoài ý muốn đã đoạt đi sinh mạng của họ. Cô cắn khóe môi, nén lại nước mắt sắp tràn ra.
Cô nhìn vào cô bé ở giữa bức hình, cô toét miệng cười rất vui vẻ, tuy vẫn còn nét ngây thơ trên mặt, nhưng nhìn ra được đó là chính mình.
Diệp Trăn Trăn thở ra một hơi, tiếp tục lật xem ảnh. Ảnh chụp bên trong được sắp xếp theo trình tự thời gian, thậm chí bên cạnh còn có chú thích, viết rõ thời gian địa điểm. Kiểu chữ rất đẹp, không giống như bản thân viết, cô đoán là mẹ cô viết chú thích.
Bé gái trong ảnh dần dần lớn lên, cô nhìn cô khóc, nhìn cô cười, nhìn cô cùng ba mẹ đi qua rất nhiều thành phố, cho đến khi 15 tuổi trở về sau, ba mẹ cô không còn xuất hiện trên ảnh nữa.
Sau khi 15 tuổi ảnh chụp rõ ràng giảm bớt rất nhiều, khi đó bản thân mình trải qua tai nạn xe, rồi mất đi ba mẹ, cũng từng mất trí nhớ. Trên ảnh không còn nhìn thấy cô tươi cười nữa, mãi cho đến khi nhập học đại học, ánh mắt cô mới không còn u ám nữa.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn có chút đè nén, người trong hình quả thật là chính mình, nhưng cô luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Diệp Trăn Trăn vội vàng buông album trong tay, tắt chuông báo. Cầm lấy thuốc được bọc kỹ, Diệp Trăn Trăn dựa theo chú thích của Bác sĩ Quý uống vào.
Có chút đắng, cô càng muốn ăn Macaron.
Ngồi trên ghế ngẩn người một hồi, cô đột nhiên cầm lấy điện thoại, kiểm tra thông tin cuộc gọi
Cô lấy di động bên cạnh nhìn, đã qua năm giờ. Điện thoại di động này được cô tìm thấy trong phòng, có rất nhiều liên lạc trong điện thoại, nhưng ngoại trừ Tần Không, cô không biết một ai cả.
Lưu số điện thoại của cảnh sát Tả vào, Diệp Trăn Trăn còn cài đặt thêm phím quay số nhanh, mới để điện thoại xuống.
Sớm biết vậy đã hỏi số điện thoại của bác sĩ Quý, ít nhất bây giờ có thể nhắn tin hỏi anh ăn cơm chưa.
“Tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, hiện tại cô muốn dùng cơm chưa?” Cửa phòng bị gõ hai tiếng, giọng thím Chu từ ngoài cửa truyền vào.
“Vâng.” Diệp Trăn Trăn mở cửa, đưa mắt nhìn hướng cầu thang, “Tôi có thể ăn ở trong phòng không?”
Thím Chu gật đầu: “Trước kia tiểu thư và lão gia đều cùng dùng bữa trong phòng ăn, bây giờ lão gia đã mất, nếu cô không muốn nhìn thấy vợ chồng Tôn phu nhân, tôi sẽ đem đồ ăn đến trong phòng.”
“Cảm ơn.” Không cần ăn cơm với Tôn Thiến, Diệp Trăn Trăn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, không biết có thể để bọn họ trở về nhà của mình hay không?
Cô nhìn thím Chu đem đồ ăn vào, đi đến bàn ngồi xuống: “Thím Chu, ai là người sở hữu căn nhà này?”
Thím Chu nói: “Vốn dĩ là lão gia, nhưng ông ấy đã để căn nhà này lại cho cô, chỉ là luật sư Tiễn phụ trách di chúc kế thừa đang ở nước ngoài, cho nên các thủ tục có liên quan vẫn chưa tiến hành.
Diệp Trăn Trăn gật đầu, không có biểu hiện gì nhìn thím Chu vài lần. Người này vẫn luôn bình tĩnh, làm việc cũng rất có tổ chức, dễ dàng giành được sự tin tưởng của mọi người xung quanh. Với lại, dường như cái gì bà ấy cũng biết.
Diệp Trăn Trăn liên quan tới mọi thứ ở Diệp gia, hầu như tất cả đều biết được từ bà, thậm chí bố trí di sản của ông ngoại đều biết rõ ràng như vậy, có chút không bình thường.
“Tiểu thư từ từ dùng, chờ lát nữa tôi lên dọn dẹp.” Thím Chu khom người với cô, đi ra khỏi phòng.
Thái độ cung kính như vậy, khiến Diệp Trăn Trăn cảm thấy đang ở trong khách sạn.
Còn là phòng tổng thống khách sạn năm sao.
Bữa tối so với bữa trưa tinh tế hơn nhiều, thậm chí có món dùng vỏ trứng chưng trứng, mặt trên còn có chút trứng cá muối. Diệp Trăn Trăn nếm thử, hương vị rất ngon, không hổ là tiêu chuẩn năm sao. Thím Chu tính toán thời gian vô cùng tốt, Diệp Trăn Trăn vừa buông đũa xuống, bà liền gõ cửa phòng, lúc thu dọn đồ ăn còn không quên nhắc Diệp Trăn Trăn uống thuốc.
Diệp Trăn Trăn dựa theo lời của y tá điều chỉnh đồng hồ báo thức để tránh bản thân quên uống thuốc, để khi tái khám Bác sĩ Quý sẽ không tức giận.
Vòng vo một hồi ở trong phòng, Diệp Trăn Trăn lại mở tủ quần áo ra. Cô thấy mình trước kia thật sự thích kiểu quần áo công chúa này, ngay cả áo khoác mùa đông tất cả cũng đều là loại sắc kẹo ngọt ngào, cô nhìn nhìn liền muốn ăn Macaron.
Cô có chút 囧 đóng lại cửa tủ treo quần áo, tiếp tục liếc nhìn khắp nơi như nhà thám hiểm. Sau đó ở ngăn kéo thứ nhất trong tủ cô thu hoạch được một album ảnh.
Album ảnh có thể nói là nơi lưu giữ kí ức của một người, vừa khéo đối với Diệp Trăn Trăn không có trí nhớ mà nói, quả thực như nắng hạn gặp mưa rào.
Cô không chờ được mở album ra, trang đầu tiên là chân dung ảnh một nhà ba người.
Trong ảnh chụp là một bé gái khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đầu búi một búi tóc nhỏ đáng yêu, trên người mặc một chiếc sườn xám màu đỏ, phía trên còn thêu hoa mai tinh xảo. Người phụ nữ phía sau cũng mặc sườn xám, tóc đen quấn sau gáy, khí chất dịu dàng đó vừa nhìn thấy chính là tiểu thư khuê các. Người đàn ông bên cạnh mặc vest trắng, trên khuôn mặt mang ánh mắt Phnom Penh, nhìn qua giống như một học giả kiến thức uyên bác. (nguyên câu của tác giả luôn T.T t cũng không biết nên edit ra sao ~.~ dịch thuần việt thì là ánh mắt viền vàng O.o Ai có góp ý gì thì nói để t sửa lại nhé ^^).
Diệp Trăn Trăn ngây ngẩn nhìn chằm chằm bức hình này thật lâu, đây là ba mẹ cô sao? Bọn họ trông trẻ tuổi như vậy, nhưng một tai nạn ngoài ý muốn đã đoạt đi sinh mạng của họ. Cô cắn khóe môi, nén lại nước mắt sắp tràn ra.
Cô nhìn vào cô bé ở giữa bức hình, cô toét miệng cười rất vui vẻ, tuy vẫn còn nét ngây thơ trên mặt, nhưng nhìn ra được đó là chính mình.
Diệp Trăn Trăn thở ra một hơi, tiếp tục lật xem ảnh. Ảnh chụp bên trong được sắp xếp theo trình tự thời gian, thậm chí bên cạnh còn có chú thích, viết rõ thời gian địa điểm. Kiểu chữ rất đẹp, không giống như bản thân viết, cô đoán là mẹ cô viết chú thích.
Bé gái trong ảnh dần dần lớn lên, cô nhìn cô khóc, nhìn cô cười, nhìn cô cùng ba mẹ đi qua rất nhiều thành phố, cho đến khi 15 tuổi trở về sau, ba mẹ cô không còn xuất hiện trên ảnh nữa.
Sau khi 15 tuổi ảnh chụp rõ ràng giảm bớt rất nhiều, khi đó bản thân mình trải qua tai nạn xe, rồi mất đi ba mẹ, cũng từng mất trí nhớ. Trên ảnh không còn nhìn thấy cô tươi cười nữa, mãi cho đến khi nhập học đại học, ánh mắt cô mới không còn u ám nữa.
Trong lòng Diệp Trăn Trăn có chút đè nén, người trong hình quả thật là chính mình, nhưng cô luôn có một cảm giác kỳ lạ.
Đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, Diệp Trăn Trăn vội vàng buông album trong tay, tắt chuông báo. Cầm lấy thuốc được bọc kỹ, Diệp Trăn Trăn dựa theo chú thích của Bác sĩ Quý uống vào.
Có chút đắng, cô càng muốn ăn Macaron.
Ngồi trên ghế ngẩn người một hồi, cô đột nhiên cầm lấy điện thoại, kiểm tra thông tin cuộc gọi
/17
|