“Tôi thế này không phải vì thỏa mãn cô sao!!”
“cắt. Thỏa mãn tôi sao? Nếu là anh thỏa mãn tôi, sẽ không làm ra chuyện giả mạo Hoàng Phủ Quân Trường ngu xuẩn như vậy ……” Tuyết Vi nhắc mãi, đi vào trong toilet.
Đang nhìn xem, khuôn mặt Hoàng Phủ Minh đều sắp tức biến thành màu xanh.
Anh ngu xuẩn sao?
Đúng!
Anh ngu xuẩn!!
Kết quả là anh giả thành Hoàng Phủ Minh, thành một Hoa Hồ Điệp, thật tm không biết ai ngu xuẩn!!!
Trong toilet.
Tuyết Vi đã thay quần áo, chậm rãi đi tới trước gương.
“Lập tức phải cùng Hoàng Phủ Minh gặp mặt, vì sao…… Tâm tình, hỏng bét như vậy?”
Ngón tay thon dài cầm lòng không đậu phủ lên giữa môi……
‘ mộ, Mộ tướng quân, chúng ta coi như…… Chuyện gì cũng chưa xảy ra, quên mất hết thảy vừa mới rồi, ok? ’
‘ sao có thể? Chuyện cô cường hôn tôi là thật, cô muốn quên, tôi còn chưa quên đâu. ’
‘ mẹ nó!! Mộ Thần Hiên, anh muốn thế nào?! ’
‘ đương nhiên là tìm cô đòi lại! ’
Bùm…… Bùm……
Trái tim không hiểu gia tốc nhảy lên, trong óc Tuyết Vi không ngừng nhớ lại hình ảnh nụ hôn vừa mới kia, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chậm rãi nổi lên một tầng mây đỏ.
“Đáng chết!! Làm gì nhớ tới tên lưu manh kia?”
Nhanh chóng thu hồi biểu tình trên mặt hơi mang vẻ thẹn thùng, cô lạnh lùng đi ra khỏi toilet. “này, Mộ tướng quân, anh ước hẹn Hoàng Phủ Quân Trường cùng tôi gặp mặt ở trong phòng, không cảm thấy kỳ quái sao?”
Cũng là!
Đều do anh vừa rồi quá tức giận, liền kêu Mộ Thần Hiên tới phòng khách sạn.
Bất quá, anh quá hiểu biết Mộ Thần Hiên, bất luận ước hẹn ở nơi nào, chỉ cần trở thành con mồi của Mộ Thần Hiên, kết quả cuối cùng đều giống nhau!
“Chả sao cả.”
‘ leng keng, leng keng ’ tiếng chuông cửa phòng cho khách đột nhiên vang lên.
Tim Tuyết Vi lập tức liền nhảy vọt lên cổ họng, là
“cắt. Thỏa mãn tôi sao? Nếu là anh thỏa mãn tôi, sẽ không làm ra chuyện giả mạo Hoàng Phủ Quân Trường ngu xuẩn như vậy ……” Tuyết Vi nhắc mãi, đi vào trong toilet.
Đang nhìn xem, khuôn mặt Hoàng Phủ Minh đều sắp tức biến thành màu xanh.
Anh ngu xuẩn sao?
Đúng!
Anh ngu xuẩn!!
Kết quả là anh giả thành Hoàng Phủ Minh, thành một Hoa Hồ Điệp, thật tm không biết ai ngu xuẩn!!!
Trong toilet.
Tuyết Vi đã thay quần áo, chậm rãi đi tới trước gương.
“Lập tức phải cùng Hoàng Phủ Minh gặp mặt, vì sao…… Tâm tình, hỏng bét như vậy?”
Ngón tay thon dài cầm lòng không đậu phủ lên giữa môi……
‘ mộ, Mộ tướng quân, chúng ta coi như…… Chuyện gì cũng chưa xảy ra, quên mất hết thảy vừa mới rồi, ok? ’
‘ sao có thể? Chuyện cô cường hôn tôi là thật, cô muốn quên, tôi còn chưa quên đâu. ’
‘ mẹ nó!! Mộ Thần Hiên, anh muốn thế nào?! ’
‘ đương nhiên là tìm cô đòi lại! ’
Bùm…… Bùm……
Trái tim không hiểu gia tốc nhảy lên, trong óc Tuyết Vi không ngừng nhớ lại hình ảnh nụ hôn vừa mới kia, khuôn mặt nhỏ trắng nõn chậm rãi nổi lên một tầng mây đỏ.
“Đáng chết!! Làm gì nhớ tới tên lưu manh kia?”
Nhanh chóng thu hồi biểu tình trên mặt hơi mang vẻ thẹn thùng, cô lạnh lùng đi ra khỏi toilet. “này, Mộ tướng quân, anh ước hẹn Hoàng Phủ Quân Trường cùng tôi gặp mặt ở trong phòng, không cảm thấy kỳ quái sao?”
Cũng là!
Đều do anh vừa rồi quá tức giận, liền kêu Mộ Thần Hiên tới phòng khách sạn.
Bất quá, anh quá hiểu biết Mộ Thần Hiên, bất luận ước hẹn ở nơi nào, chỉ cần trở thành con mồi của Mộ Thần Hiên, kết quả cuối cùng đều giống nhau!
“Chả sao cả.”
‘ leng keng, leng keng ’ tiếng chuông cửa phòng cho khách đột nhiên vang lên.
Tim Tuyết Vi lập tức liền nhảy vọt lên cổ họng, là
/495
|