Nửa Đời Phù Dung, Nửa Đời Sen

Chương 36 - Chương 35

/37


Thái giám trong cung không ngừng thông báo, Huyền Diệp nhanh chóng chạy tới.

Nữ nhân của hắn, nữ nhân hắn yêu mến lại ra tay ác độc như thế, ngay cả đứa nhỏ trong bụng cũng không bỏ qua.

Buông kiếm!

Thanh Hoàn không nghe, Vệ tần ôm khuôn mặt đầy máu như phát điên. Thấy hoàng đế liền quỳ xuống đất khóc lớn, nó cũng không rõ ràng: Hoàng thượng. . . Hoàng thượng, nàng muốn giết nô tì, mau tới cứu nô tì với. . .

Huyền Diệp xoay người, tiến lên kéo cánh tay cầm kiếm của nàng, hung hăng nắm lấy cổ tay của nàng, lạnh lùng nói: Tại sao nàng lại độc ác đến mức này? Cái nữ nhân thiên chân đáng yêu đã đi đâu mất rồi!

Thanh Hoàn tê tâm liệt phế, khóc lóc nói: Nhữ Văn chết rồi! Tại sao cô ta đánh chết nàng, tại sao?! Ngươi nói cho ta biết tại sao? Tại sao!

Nàng đánh chết người hầu, trẫm sẽ tự mình xử lý, nhưng trong bụng Vệ tần có long thai, ngươi ra tay như thế chính là mưu sát con cháu, theo lý nên xử tử.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt hắn đầy trách cứ và chán ghét. Bóng người hiện lên trong đôi mắt ấy, ngay cả mình cũng cảm thấy ghét.

Đây là lần đầu tiên nàng giết người, lần đầu tiên vì muốn giữ tính mạng của mình mà muốn một đao đâm chết nam nhân của nàng, hôm nay nắm chặt thanh kiếm này thật lâu, thật lâu không buông.

Nàng không nhúc nhích, nàng sợ, sợ hãi khi nghĩ đến việc mình sẽ chết dưới kiếm của nam nhân có biểu cảm đáng sợ này, dưới đôi tay muốn cắt đứt sợi dây sinh mạng của nàng này.

Khuôn mặt ướt nước mắt, công tử của nàng đang đỡ nữ tử dưới đất.

Bộ dáng lại lo lắng như vậy.

Công tử, ta đi trước. Âm thanh của nàng nhẹ vô cùng, khẽ khàng như giọng nói của thần tiên trong cơn mơ, thổi vào trong lỗ tai Huyền Diệp.

Thanh kiếm kia xoay lại, dứt khoát đâm vào trong thân thể.

Hắn phản ứng rất nhanh, nhanh chóng bỏ nữ nhân đang đỡ, đưa tay cầm thân kiếm, cho nên mới chỉ khiến đao kiếm chạm vào trên da, không bị thương tổn.

Hoàng đế bị thương cả hoàng cung đều náo loạn, vết máu trên người Thanh Hoàn không rõ là do đâm bị thương hay là vết cắt trên tay Huyền Diệp. Có lẽ nàng sợ hãi, khóc mãi, khóc mãi.

Vết thương trên tay hoàng thượng sâu hoắm, nhìn mà thấy hoảng sợ.

Nếu như nàng thật lòng thương trẫm, về sau không cần làm mấy việc ngốc nghếch nữa.

Huyền Diệp không có ý định xử trí nàng, nhưng Tần phi và thái y đến nhiều như vậy, nên chuyện này đã truyền ra rất nhanh, không thể không hạ chỉ giáng tội được: Kỵ quý phi lỗ mãng đả thương người, nhốt vào điện thờ, úp mặt vào tường sám hối, không có sự cho phép của trẫm, không được đi ra ngoài.

Nước mắt nàng lã chã rơi.

Vốn là còn lo lắng cho hắn nhưng bởi vì cô tịch hàng đêm, dần dần nhạt dần. Lúc mới đầu còn sợ hãi đến bây giờ cô đơn mà trống rỗng. Thiện lương của nàng dường như đã chết, đã không còn vui vẻ khi gặp hắn, nghĩ đến hắn như trước. Dường như người kia càng ngày càng cách xa, xa tới mức đã sớm không thuộc về nàng rồi, hoặc là, chưa bao giờ thuộc về.

Bầu trời đổ một cơn mưa nhỏ, thị vệ và cung nữ gác đêm đã ngủ.

Thanh Hoàn có thói quen thức đêm, có thói quen ngẩn người, trong tay đang cầm sách, quỳ gối ở tiền đường yên lặng nhìn, nghiêm túc đến mức không nghe thấy tiếng mở cửa.

Thanh Hoàn, nàng đặt quyển sách xuống trước đi.

Thanh Hoàn quỳ đã lâu, bị kéo lên như vậy, chân cũng mềm nhũn, Huyền Diệp nắm lấy eo nàng, đi tới một bên, ngồi xuống.

Căn phòng được thắp sáng, bên ngoài đều là thị vệ thái giám.

Hắn rất nghiêm túc, cũng rất khách khí: Nhữ Văn chết rồi, nàng liền cầm đao giết đứa bé và tần phi của trẫm. Vậy nếu như, trẫm giết bạn bè của nàng, có phải nàng cũng muốn giết trẫm hay không?

Nàng nhìn hắn, lâu như vậy, cũng được mấy năm rồi, khi đó mình là một tiểu cô nương vô tư, không để ý cái gì, cảm thấy chuyện quan trọng nhất trên đời này là yêu một người. Dù hắn tốt hay xấu cũng sẽ yêu hết mình. Ngay cả trong hoàng cung lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp.

Hiện tại người mà mình yêu đến tận xương tủy hỏi như vậy, là nghi ngờ và chất vấn, còn có oán giận sự ác độc và không hiểu chuyện của nàng.

Dù có rất nhiều điều muốn nói nhưng Thanh Hoàn cũng không nói một lời nào, vừa khóc vừa nhẹ giọng nói: Hoàng thượng, nô tì biết sai rồi.

Nàng biết sai rồi? Hắn hỏi ngược lại: Thanh Hoàn, nàng nói nàng biết sai rồi? Trẫm muốn hỏi cuối cùng nàng muốn làm như thế nào? Trả lời trẫm!

Vỡ òa trong tiếng khóc, nàng trực tiếp quỳ trước mặt hắn: Thời gian ta vui vẻ nhất trong đời là khoảng thời gian ở cùng với ngươi. Ta biết ngươi sớm không thích ta, có thể ở lại bên cạnh ngươi đã là khai ân. Chỉ là hiện tại tất cả đều đã thay đổi, ta trở thành người mà hoàng thượng ghét, là gánh nặng, là khối u ác tính trong hoàng cung, là người mà hoàng thượng muốn giết nhưng lại không ra tay được. Tất cả mọi người đang đợi hoàng thượng hạ chỉ, chỉ có ngươi vẫn còn ở đây hỏi vấn đề này.

Huyền Diệp đứng dậy nhéo hông nàng, đứng lên: Ai muốn giết nàng? Nàng nói linh tinh gì vậy!

Ta không nói linh tinh. Cha ta chết rồi, mẫu thân ta bệnh nặng qua đời, ca ca ta chuyển đến phía bắc, tại sao chỉ giữ lại ta ở hoàng cung, còn đối xử với ta tốt như vậy? Có phải cảm thấy ta vô dụng, không gây ra chuyện lớn được nên không giết đúng không?

Hắn quả thật kinh ngạc, kinh ngạc đến ngây người, đôi tay lau bộ mặt đầy nước mắt của nàng: Người nào nói cho nàng những chuyện này, trẫm muốn lột da người đó!

Thanh Hoàn cực kỳ bi ai, khóc nức nở, không nói được lời nào, ôm eo hắn, dựa vào trong ngực, nhỏ giọng nói: Ngươi nói cho ta biết, từ lúc bắt đầu có phải lừa ta không? Có phải ngay từ đầu đã muốn dẫn ta tiến cung làm con tin không, có từng một chút, một chút nào yêu ta không?

Đầu Huyền Diệp ông một cái, nhất thời trống rỗng. Thế nhưng lại không tưởng tượng ra được từ đầu đến cuối tâm trạng nào nàng cũng trải qua, là đau đớn, bi thương, còn là căm hận, hoặc là thù hận?

Đúng là trẫm chưa hiểu rõ nàng... rốt cuộc nàng đã biết những gì? Trẫm đã tìm cách không để cho nàng biết tất cả mọi chuyện, đến cuối cùng ta lại giống như đứa ngốc vậy. Trẫm chưa bao giờ nghĩ muốn làm tổn thương nàng, tình hình lúc ấy quả thật là do bị ép buộc, đắn đo mãi mới biến nàng trở thành con tin, nhưng tuyệt đối không muốn khiến nàng bị tổn thương.

Nàng nghe được câu trả lời khẳng định như thế, cảm thấy đắng chát, ngay từ khi bắt đầu đã sai, vậy thì hiện tại còn ý nghĩa gì nữa?

Nàng yếu ớt khóc trên vai hắn thật lâu, hoàng đế muốn nói lời an ủi, nhưng cũng không mở miệng, trong không gian yên tĩnh bỗng nghe thấy một câu nói: Ta muốn rời đi.

Hắn không nghe lầm, kết quả này, ngay từ lúc bắt đầu đã đoán được.

Nếu như trẫm không đồng ý?

Thanh Hoàn đang dựa trên người hắn,

/37

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status